Đào Hố Chôn Mình Ta Nhìn Ta Chết

“Chị, dáng tập thế này đúng chưa?”

Thiều Vân San bị Hàng Trình Vũ thu hút, không quan tâm tới Nam Thái Gia nữa. Cứ như vậy đến cuối giờ, Hàng Trình Vũ đang muốn cùng chị em cô đi về thì Nam Thái Gia đã tiến tới trước một bước nhắc cô:

“Thay đồ đi, tôi đợi em ngoài kia.”

Hàng Trình Vũ nhìn Nam Thái Gia:

“Chị ấy sẽ đi cùng tôi, không phiền anh đợi.”

Nam Thái Gia quắc mắt với Hàng Trình Vũ, ý cười có phần xem thường đối phương:

“Cậu này lạ nhỉ, chúng tôi nói chuyện sao cậu cứ phải chen vào? Cậu có ý gì với cô ấy à? Chẳng phải cô ấy đang theo đuổi anh cậu sao, cậu như vậy là không được đâu đấy. Còn nhỏ thì lo học đi, đừng để đến lúc già đầu rồi vẫn cần Hàng Thương Lan nuôi dưỡng, như vậy ăn hại lắm.”

“…”

Đỉnh.

Tên Nam Thái Gia này mồm miệng cay nghiệt quá đấy, không hổ là thứ con ghẻ mất nết do cô tạo ra.

Hàng Trình Vũ chỉ được vẻ bề ngoài, nội tâm bên trong thực sự yếu ớt. Vừa nghe như vậy thì đã cảm thấy tức giận, cậu ta lớn giọng:

“Liên quan quái gì đến anh? Anh nghĩ mình thì tốt đẹp lắm sao? Có giỏi thì đừng đi trêu chọc con gái nhà người ta.”

Nếu cô là Phí Tiểu Uyển, cô sẽ nâng tách trà nhấp ngụm và cắn hướng dương xem trò. Nhưng cô hiện tại là Thiều Vân San, người đứng giữa hai tên đàn ông đang cãi nhau này.

Cô đột nhiên lùi một bước, trước thái độ khó hiểu của Hàng Trình Vũ và Nam Thái Gia cùng với một số người đang đứng cách đó mấy bước chân chưa về mà nán lại xem kịch hay.

Giây sau cô thản nhiên lên tiếng:


“Nào, đánh nhau đi, đánh nhau để tôi xem tôi có giá trị thế nào nào.”

“…”

Nam Thái Gia đang căng thẳng cũng phải phì cười vì thái độ ‘tôi không liên quan’ của cô:

“Em ác vừa thôi.”

Suy cho cùng bọn họ cãi nhau cũng chỉ vì cô mà.

Hàng Trình Vũ thì không được thoải mái như Nam Thái Gia, lúc này, cậu cúi xuống thu thảm của mình và cô sau đó đi tới bên cạnh Thiều Vân San.

“Chị, chúng ta đi.”

Cô nhìn Nam Thái Gia:

“Thế không đánh nhau thật à, tiếc nhỉ?”

“Không chấp trẻ con.”

Nam Thái Gia đáp.

Hàng Trình Vũ khinh khỉnh đáp lại:

“Không chấp người già bảo thủ.”

“…”

“Ok thôi, vậy hai người đi trước đi, tôi đi thay đồ.”

Cô nói dứt lời thì lập tức quay người bước đi về phía phòng thay đồ riêng cho nữ. Cũng chẳng thèm quan tâm hai người phía sau có tiếp tục đấu khẩu hay không.

Nhìn cô đi rồi, Nam Thái Gia mới lạnh mặt nói với Hàng Trình Vũ:

“Trẻ con vắt mũi chưa sạch cũng không tự nhìn lại thân phận của mình đi, xem có xứng không?”

Hàng Trình Vũ căng như dây đàn đáp:

“Vậy thì sao? Người đểu cáng như anh thì xứng chắc?”

Hai bọn họ cùng rời khỏi phòng yoga đi thay đồ, lúc đi qua cửa ngăn cách Hàng Trình Vũ xấu tính cố ý đẩy đẩy Nam Thái Gia. Hai người họ đẩy qua đẩy lại, lúc Thiều Phong Vân vừa thay đồ xong đi tới thì nhìn thấy. Nhưng thằng bé đúng là nhát, nhìn thấy còn cố ý trốn sang một góc xem như không liên quan.

Nam Thái Gia và Hàng Trình Vũ mãi mới ra khỏi cánh cửa phòng tập yoga, cùng nhau hướng về phía phòng thay đồ. Rõ ràng Nam Thái Gia đã già đầu, nhưng khi đối chọi với thanh niên trẻ bồng bột như Hàng Trình Vũ thì cũng bất chấp, không chịu nhường.

Thiều Phong Vân không biết lúc vào phòng thay đồ nam hai người bọn họ có đánh nhau không?

Nhìn thấy chị gái đi ra, cậu vội vàng chạy đến mách lẻo.

Thiều Vân San nghe được, ban đầu còn định đợi Nam Thái Gia để lấy hợp đồng, nhưng lúc này cô tự dưng không muốn gặp phiền phức cho nên kéo tay Thiều Phong Vân ba chân bốn cẳng chạy về trước.


Có ngu ngốc mới ở lại.

Trên đường trở về, Thiều Vân San nhận được tin nhắn của Hàng Trình Vũ, cô trả lời lại một tin báo mình đã về. Hàng Trình Vũ gửi lại mấy icon buồn bã.

Điện thoại rung lên thông báo có người gọi tới. Nam Thái Gia quả thực còn ghê hơn Hàng Trình Vũ, anh ta ấy vậy mà trực tiếp gọi luôn. Đôi khi chỉ là hành động nhỏ như vậy cũng thể hiện sự khác biệt giữa người với người…

“Em đâu rồi?”

Giọng Nam Thái Gia có chút buồn bực truyền qua đầu dây điện thoại.

“Về rồi.”

Tâm tư phức tạp bao nhiêu, lời nói càng lạnh nhạt bấy nhiêu.

“Tôi bảo em đợi cơ mà?”

“Hôm khác đi.”

Không đợi anh ta nói nhiều, cô đã tắt máy. Tự nhủ với lòng rằng nếu muốn sống cả đời an yên thì ‘với ai’ mới thích hợp. Cô không nên vì những rung động nhỏ mà khiến bản thân lao đầu vào cõi chết.

…. Ủng‎ hộ‎ chính‎ chủ‎ 𝗏ào‎ ngay‎ --‎ t𝒓ùmt‎ 𝒓𝐮yện﹒𝗏n‎ --

Ting ting.

Trên màn hình điện thoại xuất hiện liên tiếp vài lần tài khoản được cộng thêm tiền. Thanh Hàn Nữ vừa kết thúc cảnh quay tối, mệt mỏi trở về nhà. Quá trình đi lên căn hộ đơn cô được ở ké của công ty không mất phí không suôn sẻ cho lắm.

“Thanh Hàn Nữ, mày đứng lại đó!”

Phía sau Tả Hữu Tịch cùng với Ngô Thanh Hà chạy theo với bộ dạng tức giận. Thanh Hàn Nữ đúng lúc nhìn vào màn hình điện thoại đang bất ngờ cho nên không để ý tới hai người ồn ào phía sau.

Tả Hữu Tịch và Ngô Thanh Hà đuổi tới nơi cho rằng cô khinh thường không đáp liền tức quá hóa khùng, Tả Hữu Tịch nắm lấy tóc của Thanh Hàn Nữ kéo giật lại.

“Tao gọi mày điếc hả?”

“Áaaa.”


Thanh Hàn Nữ giật thót, cả người không kịp đề phòng đã loạng choạng ngã về sau. Tả Hữu Tịch và Ngô Thanh Hà mới từ trường quay trở về, khỏi cần nói cũng biết lúc ở trường quay mấy người đã mâu thuẫn với nhau.

“Làm gì vậy hả?”

Thanh Hàn Nữ chịu đựng cơn đau từ dưới đất đứng lên. Cô ấy tạm thời cất điện thoại vào trong túi xách.

Tả Hữu Tịch là nữ phụ tuyến một trong bộ phim của Thanh Hàn Nữ đang đóng. Ngô Thanh Hà là nữ phụ hai. Trong phim, một người là nữ phụ phản diện, một người đóng cặp là bạn thân với cô.

Tả Hữu Tịch dáng người cao, đi đôi giày cao gót hơn mười lăm phân, mặc chiếc váy body để lộ ra cặp chân dài. Cô ta hùng hùng hổ hổ như muốn lao lên đánh nhau với Thanh Hàn Nữ:

“Mày hỏi tao làm cái gì hả? Tao là muốn xé nát bản mặt khốn nạn của mày đấy, đồ đĩ.”

“Chát!”

Thanh Hàn Nữ không nghe nổi nữa đã tát cho cô ta một cái, bàn tay cô dùng sức đỏ ửng lên.

Tả Hữu Tịch loạng choạng cũng may được Ngô Thanh Hà đỡ lại. Nhìn máu ở khóe miệng cô ta, Thanh Hàn Nữ mỉa mai:

“Dùng máu mà súc lại miệng thối của mình đi.”

“Con chó! Mày dám đánh tao hả, tao cho mày chết!!!”

Tả Hữu Tịch như phát điên mà lao lên, rất nhanh sau đó đã thành cảnh tượng đánh nhau hỗn loạn. Thanh Hàn Nữ có học võ, tất nhiên không để bị thiệt. Cô đè Tả Hữu Tịch đang không ngừng mắng nhiếc cô, ngồi lên người cô ta, từ trên nhìn xuống:

“Cút ra, con chó, buông tao ra…”

Ngô Thanh Hà lao lên đánh cô, nhưng bị cô vả bốp cho một phát rồi quát:

“Sao nào? Mày muốn làm ‘bạn thân’ của tao hay làm kẻ thù?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận