Thiều Vân San khẽ cau mày, cớ gì cô nằm ở bệnh viện thôi mà cũng bị suy diễn là có âm mưu với Hàng Thương Lan.
Cô biết Thiều Khước là người bản tính thế nào, cho nên nói:
“Hồ sơ bệnh viện còn ghi chép rõ ràng, ba có thể tới hỏi bác sĩ xem là con nằm viện bệnh thật hay giả bệnh như hàm ý của ba.”
Thiều Khước hừ lạnh, không đả động gì đến cô nữa. Đứa con gái mất nết này ông đã quen rồi.
Căn nhà rộng lớn, ngoại trừ giúp việc ra ra vào vào cũng chỉ có hai cha con Thiều Vân San. Mẹ ruột của Thiều Vân San đã mất, Thiều Khước lấy vợ hai nhưng vợ hai cũng không ở nổi với Thiều Vân San. Hai người họ cưới nhau được vài năm thì bà vợ hai cũng rời đi, chỉ để lại người con trai chung là Thiều Phong Vân, đó cũng tức là em trai cùng cha khác mẹ của Thiều Vân San.
Cô nhớ lại trong tiểu thuyết, cô miêu tả quan hệ của cô và người em trai này không được tốt. Quan hệ với Thiều Khước là tạm ổn nhất, còn đối với ai trong gia đình cô cũng căng thẳng như nhím xù lông.
Em trai sớm đã tới ở nội trú trong trường cấp ba, có điều quan hệ của thằng nhóc đó với người trong trường học khá tệ. Ngược lại với người bản tính độc địa, đanh đá như Thiều Vân San thì Thiều Phong Vân lại là chàng trai nhút nhát cho nên ở trường thường xuyên bị bắt nạt.
Sau này, Thiều Phong Vân bị bạn bè hành hung tập thể, đánh vào điểm huyệt trên não đã trở nên ngu ngu ngốc ngốc. Cùng với thời điểm Thiều gia sa cơ lỡ bước, cho nên thằng bé cả đời sống trong bệnh viện tâm thần.
Vì đã xác định được việc đầu tiên mình cần phải làm, trong lúc ăn cơm, Thiều Vân San đã nói với Thiều Khước:
“Ba đón Phong Vân về đi.”
Vì cách nói chuyện cụt lủn của cô cũng giống như nhân vật phản diện cô vẽ ra, cho nên Thiều Khước không nghi ngờ gì.
Thiều Khước liếc cô một cái:
“Người là cô đuổi đi, tự dưng muốn A Vân về là có mục đích gì?”
Thiều Vân San không giấu diếm, nói:
“Con nghe nói thằng bé ở trường quan hệ với bạn bè không tốt lắm, để thằng bé ở đó con không yên tâm. Ba cũng biết trước giờ con là người độc miệng, nhưng thật lòng con cũng quan tâm tới gia đình mình đấy thôi!”
“...”
Thiều Khước bĩu môi nhìn cô:
“Thôi khỏi đi, ta đẻ ra cô, ta còn lạ gì cô nữa.”
Thấy ông có vẻ không tin mình, cho nên cô cũng không định thuyết phục thêm. Định bụng tự mình sẽ tới trường đón Thiều Phong Vân về nhà.
Ăn uống xong xuôi, trở về phòng theo sự đỡ đàng của Viện Viện. Thật ra là do cô sợ mình không rõ đường lối nên mới mượn cớ đau nhức người để Viện Viện đỡ đi.
Viện Viện ra khỏi phòng, cô mới nằm vật lên giường lớn. Chiếc giường êm ái với chất liệu tốt nhất vừa đặt lưng lên đã thấy mềm mại cả cơ thể.
So với trước kia bị hen suyễn, giờ trong cơ thể Thiều Vân San cô cảm thấy tốt vô cùng. Trước kia nào biết mùi vị của giường êm nệm ấm là gì, giờ có thể trải nghiệm tất nhiên giấc ngủ trôi qua một cách ngon lành.
Ngày hôm sau Thiều Vân San dậy sớm theo thói quen. Kiếp trước ban ngày cô làm nhân viên văn phòng, tối về lại viết tiểu thuyết nên nhịp sống hối hả không lúc nào ngơi nghỉ. Để nói cô bỏ một trong hai công việc đó thì cô không làm được, cũng vì vậy bệnh hen suyễn mới ngày càng nặng.
Sau khi xuyên sách, cô đã thiết lập lại một lần bối cảnh của nhân vật Thiều Vân San nguyên tác. Hiện tại tính ra Thiều Vân San mới chỉ hai mươi ba tuổi, vừa học xong đại học. Thiều Khước nhiều lần muốn cô về công ty giúp ông, nhưng Thiều Vân San vì ham chơi lười làm nên không chịu. Dù sao trong mắt Thiều Vân San khi trước cũng chỉ có Hàng Thương Lan, thời gian chỉ muốn ở bên anh ấy, thậm chí bất chấp ánh mắt ghét bỏ của người khác mà cố ý dùng quan hệ để xin vào làm thư ký cho anh.
Thiều Vân San hồn Phí Tiểu Uyển cô có chết cũng không lặp lại vết xe đổ đó.
Sau khi khoác lên mình chiếc váy dài màu đen tuyền, cô cảm khái Thiều Vân San trước gương. Nhân vật này trước kia bị cô ghét bỏ, ném cho vài dòng miêu tả: mắt phượng quyến rũ, nốt ruồi đuôi chân mày tô điểm thêm cho sự sắc sảo.
Có độc giả chửi Thiều Vân San: tâm sinh tướng, tướng hồ ly tinh.
Khi đó cô còn vui vì mình khiến độc giả ấn tượng về nhân vật của mình, nhưng giờ nhìn ‘hồ ly tinh’ trước mắt cô lại cảm khái bản thân thật là một người mẹ ghẻ độc ác đi hành Thiều Vân San nguyên tác đến mức này.
Đi xuống dưới, Thiều Khước đang ăn sáng. Ông hơi bất ngờ khi cô dậy sớm.
Cô chỉ chào ông một tiếng, xong đi thẳng vào bàn ăn.
Thiều Khước nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu:
“Mới sáng sớm cô định xin xỏ cái gì?”
“???”
Cô nhìn lại ông.
Bên cạnh, Viện Viện chuẩn bị đĩa ăn cho cô, lại múc vào phần của cô vài món ‘Thiều Vân San’ thích.
Cô bảo:
“Trên mặt con viết rõ như vậy à?”
Ông ‘hừ’ một cái ghét bỏ:
“Còn thế nào nữa, bình thường cô câm như hến, có biết chào người ba này bao giờ. Nếu có chủ động cũng chỉ là vì mục đích không đứng đắn của cô.”
Thiều Vân San thở dài. Không trách ông, ông có lý.
Cô nói:
“Con muốn đi làm.”
Thiều Khước hay Viện Viện đều nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
Cô tiếp tục:
“Tốt nghiệp gần một năm nay, con cũng chơi chán rồi, muốn tới Thiều Thị làm công. Con muốn làm trong bộ phận Tài chính, ba chuẩn bị cho con.”
“Cái gì?”
Ông như không tin vào tai mình, nghi ngờ hỏi:
“Cô làm được không đó?”
“Đều liên quan tới quản trị kinh doanh, trước nay do con không thích thôi chứ có việc gì mà con không làm được? Nếu ba không yên tâm, có thể cử một người hỗ trợ con, đằng nào sau này công ty không phải sẽ để cho con và Phong Vân tiếp quản sao?”
Thiều Khước cảm thấy từ lúc ở bệnh viện về đứa con gái mất nết này có chút khác thường. Khác thế nào thì ông không nhìn ra, nhưng cảm thấy hình như cũng không phải chuyện xấu.
Ông tạm thời gật đầu:
“Được, để ta bảo trợ lý chuẩn bị cho cô. Cô liệu mà làm, công ty không phải cái để cô lôi ra làm trò đùa cho chuyện của cô và Thương Lan đâu đấy!”
Bữa sáng đó ông còn lải nhải thêm mấy câu về việc cô suốt ngày bám riết Hàng Thương Lan, nhưng nửa câu cô cũng không muốn cãi lại vì thấy thu nạp thêm được chút thông tin.
Tóm lại, cho dù cô là Phí Tiểu Uyển xuyên vào Thiều Vân San hay là Thiều Vân San nguyên tác thì thật lòng cô vẫn có chút mong chờ gặp lại Thanh Hàn Nữ và được gặp mặt Hàng Thương Lan.
Cô thật kỳ vọng vào tay viết của mình liệu rằng bản thân có vẽ ra được một nhân vật nam chính hoàn mỹ không tì vết hay không?