Tài xế đón Thiều Phong Vân về trước, Thiều Vân San cùng Hàng Trình Vũ về bằng xe mô tô của cậu. Thiều Vân San mặc váy dài nên phải ngồi bắt chéo chân về một bên trên chiếc xe phân khối lớn. Dù hơi khó khăn nhưng được cái thuận lợi cho cô có một lý do chính đáng được ôm vào chàng thiếu niên phía trước.
Khi thân người con gái ngả sau lưng Hàng Trình Vũ, bàn tay cô vịn nhẹ vào eo cậu, trái tim chàng thiếu niên đập thình thịch hồi hộp. Cậu không dám đi nhanh, chỉ dùng tốc độ có thể coi là ‘rùa bò’ lết trên đường vì sợ cô ngã.
Thiều Vân San bật cười nói:
“Cứ thoải mái đi, chị ngồi vững lắm.”
Cô đã đội mũ bảo hiểm chuyên dụng cho xe phân khối lớn cậu ấy chuẩn bị sẵn, an toàn lắm rồi. Vả lại ngồi xe mô tô cô muốn trải nghiệm tốc độ chứ không phải là khuôn khổ an toàn thế này.
“Vậy chị ôm cho chắc.”
Dưới sự thúc ép của cô, Hàng Trình Vũ đành phải lên ga. Chiếc xe nẹt bô vang rầm trời, sau đó lao vun vút trên đường.
Thiều Vân San ‘a’ lên một tiếng bất ngờ, cả người theo quán tính ôm chặt vào người phía trước. Ngay sau đấy, cô cảm thấy thân nhiệt của chàng thiếu niên nóng rực lên. Nóng đến mức chính cô cũng bị xấu hổ theo. Nhưng thân là chị gái trải đời, cô phải cố tận dụng cho hết ‘món quà trời ban’ này.
Hàng Trình Vũ chở cô lên cầu lớn, chiếc xe dựng bên vệ đường. Cả hai cùng nhau đi dạo trên cầu, xung quanh còn có một vài cặp đôi khác.
Buổi tối có làn gió lướt qua, bên dưới cầu lại là sông lớn vì vậy cô thấy hơi lạnh. Hàng Trình Vũ lập tức cởi áo khoác khoác lên người cô, sau đó, không biết lấy dũng khí ở đâu mà vừa đỏ mặt tim run, vừa cố chấp nắm chặt lấy tay cô.
Nhìn bàn tay bị người kia nắm chặt không buông, lòng cô thổn thức từng nhịp. Cô nói:
“Nào, ý là sao đây…?”
Hàng Trình Vũ thẹn thùng, nửa dám nửa không nhìn vào mắt cô:
“Chị… chúng… chúng ta yêu nhau đi.”
Không khí quá lãng mạn khiến lòng người rực lên những ngọn lửa tình không chắc chắn. Nếu nghiêm túc suy nghĩ kỹ, có lẽ tình cảm chưa thể tiến tới tình yêu, nhưng giờ trong khoảnh khắc này cả Thiều Vân San và chàng thiếu niên trước mắt đều tình nguyện chìm đắm.
Sau một hồi im lặng, cô khẽ gật đầu:
“Ừ… vậy chúng ta thử tìm hiểu xem sao…”
Suy nghĩ của Thiều Vân San so với chàng thiếu niên kia còn cuống quýt hơn, nhìn trai đẹp trước mắt cô chỉ muốn ‘hôn hôn’ một chút. Chứ hai kiếp người cô cũng chưa được trải nghiệm lần nào… Cô không phải người ăn chay chỉ là trước giờ vẫn chưa từng có cơ hội… nóng lòng là chuyện dễ hiểu mà.
Hàng Trình Vũ có lẽ đoán ra được đến tám mươi phần trăm cô sẽ đồng ý, nhưng ngay tại thời điểm cô gật đầu cậu vẫn không hiểu sao mình lại vui đến vậy. Cậu ôm chầm cô vào lòng, cô cũng vòng tay ôm lại, hai người cứ thế ôm nhau năm mười phút mà không biết chán.
Cho đến khi cô cảm giác chàng thiếu niên này có phản ứng, đúng lúc điện thoại rung nhẹ lên tin nhắn, cô đã có cớ buông người ra. Dù thích ôm, thích hôn thật… nhưng lần đầu trải nghiệm… cô vẫn rất ngượng ngùng.
Suy nghĩ cô mạnh bạo, nhưng thực tế cô đúng như Nam Thái Gia nói: chỉ là một con hổ giấy mà thôi.
Nhìn tin nhắn của Nam Thái Gia nhắc nhở về công việc, đầu vô thức nhớ tới thân hình khỏe khoắn cùng làn da ngăm và thái độ rụt rè của Thiều Phong Vân khi chạm vào cơ bắp của người đó…
Lòng cô đột nhiên mất hứng, cho dù đã cố ép mình hướng về Hàng Trình Vũ nhưng không hiểu sao… cô không còn vui như lúc ban đầu nữa.
Hàng Trình Vũ cũng nhìn thấy tin nhắn của Nam Thái Gia gửi cho cô, đó là đoạn tin nhắn khá dài nên cậu không nhìn được chi tiết. Lúc này khi người đã chính thức trở thành bạn gái của mình, cậu nghĩ mình cũng nên có ‘tiếng nói’ phải không?
Thế là cậu bảo cô:
“Chị đừng qua lại với anh ta nữa.”
Thiều Vân San nhìn thái độ ghen tuông ra mặt của Hàng Trình Vũ, cô suy nghĩ đơn giản, tiện nên giải thích:
“Chỉ là công việc thôi, em đừng nghĩ nhiều.”
“…”
Sao Hàng Trình Vũ cảm thấy câu giải thích này rất qua loa nhỉ?
Lúc cậu đang định nói gì đó thì Thiều Vân San đã chủ động khoác tay cậu, cùng nhau dạo trên cầu. Nhìn thái độ đứng đắn của cô, Hàng Trình Vũ quyết định nhịn chuyện này xuống.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Hàng Trình Vũ nghĩ quen nhau đã nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên hai người có vô số chủ đề để nói. Cậu cảm giác chị gái này sao bỗng dưng trở thành người ‘trên thông thiên văn, dưới tường địa lý’, cậu nói về chủ đề gì chị cũng biết, cũng hiểu.
“Sao chị lại hiểu rõ như thế?”
Thiều Vân San trả lời tỉnh bơ:
“Chị tưởng những cái này ai cũng biết?”
Hàng Trình Vũ hiển nhiên không có lý do bắt bẻ cô, những chủ đề về ăn uống, thể thao, thời trang, hay học tập thi thố, định hướng tương lai… chắc có lẽ cũng không phải là điều quá khác thường.
Nhưng cậu đâu biết, đây đều là những kiến thức đúc kết trong quá trình nghiên cứu viết tiểu thuyết của Thiều Vân San hồn Phí Tiểu Uyển đâu cơ chứ?
Để hợp lý hóa câu trả lời của mình, cô bồi thêm:
“Hoặc có thể là ai cũng biết, nhưng quan điểm của mỗi người là khác nhau nên em mới thấy lạ đấy.”
Hàng Trình Vũ sau cùng không nghi ngờ gì nữa, nghe cô có nói gì đó thật cao siêu thì cậu cũng chỉ còn lại cảm giác bất ngờ đến ngỡ ngàng thôi.
Đến khoảng hơn mười một giờ, hai người mới trở về. Ở bên ngoài cổng lớn của Thiều gia, Hàng Trình Vũ tháo mũ bảo hiểm cho Thiều Vân San, cả hai lại tình tứ ôm nhau một hồi. Hàng Trình Vũ đã táo bạo hơn một chút, chủ động hôn nhẹ lên má cô.
Thiều Vân San trong đầu tụng kinh theo nhịp: hôn môi, hôn môi, hôn môi.
Khi Hàng Trình Vũ tiến tới, đôi mắt cô đã nhắm hờ lại, chờ đợi một nụ hôn kiểu Pháp nồng cháy chuẩn bị diễn ra thì…
Một luồng ánh sáng chiếu tới, chói rọi vào hai con người đang tay trong tay. Ánh đèn pha của chiếc xe giá trị hàng chục tỷ không ngờ lúc này lại đáng ghét như thế. Thiều Vân San cùng Hàng Trình Vũ đều nheo mắt lại, hướng về phía đó…
Bên tai vang lên chất giọng nhẹ của Hàng Trình Vũ:
“Chị, là… anh Lan.”
Hàng Trình Vũ bất giác buông cô ra sau khi nói cho cô biết người ‘phá đám’ là ai. Không nghĩ hôm nay Hàng Thương Lan sẽ trở về Hàng gia, chiếc xe đã sớm đỗ ở vệ đường như thể đang chờ đợi, nhưng do hai người trẻ mải yêu đương nên không để ý.
Hàng Thương Lan xuống xe, sắc mặt lạnh lùng đi tới.
“Anh.”
Hàng Trình Vũ chào một tiếng, sau đó tầm mắt hơi lảng tránh vì cậu cảm giác như chính cậu là người đã cướp bạn gái của anh trai mình.
Hàng Thương Lan trầm giọng hỏi:
“Đi đâu giờ này mới về?”
Ánh trăng sáng là con trai ruột đang nổi giận, Thiều Vân San lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng này… cô thật sự cảm thấy sợ hãi. Cực phẩm nhan sắc lòng cô chỉ có thể là Hàng Thương Lan, đẹp thì rất đẹp, nhưng lúc trở nên giận dữ cũng đáng sợ không kém.
Quả nhiên, độc ác nhất không phải Thiều Vân San hay Nam Thái Gia, càng không là Hàng Thương Lan… Mà chỉ duy nhất một mình Phí Tiểu Uyển thôi. Vì cô tạo ra nhân vật của mình chứ sao?
“Em đi ăn với chị San…”
Hàng Trình Vũ vừa mở miệng đã bị Hàng Thương Lan cắt ngang:
“Đi ăn giờ này? Em nghĩ anh là trẻ con sao?”
“Em không…”
Hàng Thương Lan giận cá chém thớt, mắng Hàng Trình Vũ:
“Lần trước gặp anh đã nói rồi, em đang cuối cấp phải tập trung vào việc học. Cô giáo nói em ở trường không chú ý học hành, kết quả thì đứng gần cuối bảng. Bây giờ lại còn thế này…?”