Từ lúc xuất hiện, Hàng Thương Lan vẫn chưa từng nhìn Thiều Vân San. Cô chạnh lòng, đột nhiên suy nghĩ anh giận là vì mình. Mặc dù cô cũng không rõ vì sao anh giận?
Chuyện yêu đương của Hàng Trình Vũ hay việc cậu ấy đi chơi về muộn chẳng phải nguyên tác cô viết anh không quan tâm sao?
Cô buồn buồn trong lòng, ngoài mặt nói:
“Anh đừng mắng cậu ấy nữa, lần sau cậu ấy sẽ chú ý hơn.”
“Chuyện nhà anh, em đừng quan tâm.”
Hàng Thương Lan lạnh nhạt nói cô.
Cô lẩm bẩm:
“Nhưng anh mắng cậu ấy, em cũng nghe mà.”
Khác gì mắng cả cô đâu?
Mà mấy lời bức xúc từ tận đáy lòng của cô khiến Hàng Thương Lan như bừng tỉnh lại. Anh im lặng giống như đang điều hòa lại nhịp thở, giọng sau đó cũng đỡ nặng đi vài phần.
“Thôi được rồi, em trở về học hành đi. Chuyện ngày hôm nay anh sẽ coi như chưa có gì. Tốt nhất là không có lần sau.”
Hàng Trình Vũ định đòi lại công bằng cho Thiều Vân San nhưng đã bị cô kéo nhẹ góc áo ra hiệu ‘kệ anh ấy đi’. Cậu ấy đành không phục mà lái mô tô về phía Hàng gia.
Nhìn người đi rồi, Thiều Vân San đang tính đánh bài chuồn thì bị Hàng Thương Lan gọi lại.
“Gần đây anh thấy em rất lạ, em rốt cuộc định làm gì?”
Cô chợt bật cười, một nụ cười tự giễu:
“Cuối cùng anh cũng quan tâm em rồi à?”
Hàng Thương Lan như vỡ lẽ:
“Em làm tất cả những thứ này đều chỉ vì muốn anh quan tâm em?”
Từ chuyện scandal với Vương Lục, qua lại với Nam Thái Gia, giờ là yêu đương với Hàng Trình Vũ… đều vì mục đích này thôi sao?
Cô lắc lắc đầu, buồn chán giải thích:
“Anh hiểu nhầm rồi. Em không còn thích anh nữa, em chỉ bất ngờ vì không nghĩ việc em làm có thể khiến anh quan tâm em. Với lại, chuyện này và chuyện em qua lại với cậu Vũ không liên quan tới nhau. Anh không thích em, cũng không nên cấm em và em trai của anh yêu đương chứ?”
Chẳng thể nào mà ‘con trai ruột’ không có được lại tiếc nuối, thế nên cô đã nói:
“Không có anh thì còn có những người đàn ông khác, em nghĩ thông suốt rồi. Em và cậu Vũ đang yêu nhau vì tình cảm cá nhân chứ không vì bất cứ mục đích gì khác. Anh hãy yên tâm.”
Hoặc có thể do cô làm người xấu nên anh ấy cũng không muốn cô ảnh hưởng tới em trai của mình cũng nên. Và hình như cô đã đúng khi nghe Hàng Thương Lan nói:
“Em đừng làm ảnh hưởng đến việc học của thằng bé.”
Nhìn Hàng Thương Lan không vui rời đi, Thiều Vân San vẫn còn đứng ngây ra đó cho đến khi Thiều Phong Vân đi tới gọi cô vào trong nhà.
Một giọt nước mắt được cô giấu nhẹm đi…
Lúc trước, cô từng khóc vô số lần vì thương Nữ Nữ, Thương Lan. Nhưng đây là lần đầu tiên, cô cảm thấy ân hận và có lỗi khi đã tạo ra một nhân vật vừa đáng ghét, vừa đáng thương như Thiều Vân San này.
Nhân vật xấu dù có làm bao nhiêu việc tốt, trong mắt người khác cũng vẫn chỉ là người xấu đang tìm cách gây chuyện mà thôi.
“Chị ơi…”
Thiều Phong Vân thấy cô gạt nước mắt, thằng bé hốt hoảng đi tới. Nhưng nghĩ cô còn giận mình cũng không dám nói gì nhiều.
Cô thẫn thờ đi vào trong nhà, mãi đến khi nhìn thấy ánh sáng trong nhà vẫn còn đầy đủ đèn điện thì mới lấy lại tinh thần, quay sang hỏi Thiều Phong Vân:
“Sao em còn chưa ngủ?”
“Em đợi chị về…”
Thằng bé dè chừng trả lời.
Cô khó hiểu:
“Đợi làm gì?”
“Em…”
Thiều Phong Vân vẻ khó nói.
Thấy thế, Thiều Vân San đang mệt nên không có tâm trạng, cô lập tức xua tay:
“Không muốn nói thì đừng nói.”
Cô hướng về phía cầu thang, nhìn thấy ở khu phòng ngủ của Thiều Khước không đóng cửa phòng. Bên trong vừa hay phát ra một tiếng ‘e hèm’ thật lớn của ông như cố ý ‘nhắc nhở, cảnh cáo’ cô rằng ông vẫn luôn theo dõi cô đấy, cô liệu thần hồn.
Thiều Vân San vốn đang buồn bực nên cố ý nói to nhằm chọc tức ông:
“Nửa đêm anh trai nào cố dặn ho vậy, không sợ hại phổi hay sao?”
“…”
Bên trong im lặng mấy giây, sau đó Thiều Khước quát ra một tiếng:
“Con cái mất dạy!”
Thiều Vân San chọc tức được cha già, cô mới vừa lòng hả dạ quay về phòng. Thiều Phong Vân theo sau, đến cửa phòng cô thì mới lấy hết dũng khí để giữ cô lại:
“Chị…”
“Sao nữa?”
Cô cau mày hỏi thằng bé.
Thằng bé cúi gằm mặt, nói một chàng:
“Em… em xin lỗi chị. Hôm nay em không nên nói chuyện với người nhà họ Nam khiến chị giận. Em sai rồi, chị đừng giận em nữa nha chị.”
“…”
Có à?
Cô đã làm gì để thằng bé nghĩ rằng cô giận thằng bé vậy? Cô thật không để ý mà!
Tuy nhiên giây sau đó đầu óc đã ùa về hình ảnh thân hình cường tráng của Nam Thái Gia, cơn giận vô hình lập tức bao vây lấy cô.
Cô không giận Thiều Phong Vân, nhưng lúc này cũng cố ý làm mặt dữ dọa thằng bé:
“Biết sai rồi hả? Biết sai thì lần sau đừng có sờ mó linh tinh, người ta mà nhìn thấy lại nghĩ em trai của Thiều Vân San này như thế nào hả?”
“Dạ???”
Thiều Phong Vân khó hiểu, phải mất khoảng hai phút để load được những lời mà chị gái nói. Chị không giận vì cậu qua lại với người ta, chị giận vì cậu sờ mó người ta ư?
Lạ lùng thế?
Thiều Vân San nhìn vẻ mặt ngơ ngác của thằng bé này, nghĩ bụng thằng bé đúng là ‘có phúc mà không biết hưởng’.
Cô dọa thêm:
“Lần sau mà dám linh tinh với người nhà họ Nam, chị mách ba cho ba mắng em mới vừa lòng. Bình thường chị qua lại với anh ta, em có biết ông ấy mắng chị cỡ nào không? Chị cũng bức xúc lắm đấy!”
“Đừng mà chị… em biết sai rồi… Ba mà biết em không gương mẫu còn làm điều sai trái như vậy ba sẽ mắng em chết…”
Ba luôn dặn cậu phải cố gắng thật giỏi để sau này còn làm gương cho chị gái, còn làm ra tiền nuôi chị gái… Ba mà biết cậu cố ý lượn lờ qua lại với Nam Thái Gia chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình mất, huhu.
Thiều Vân San dọa mấy câu khiến thằng bé sợ xanh mặt, lúc đấy cô mới bật cười ha hả khi được hả lòng hả dạ. Thiều Phong Vân nhướng nhướng mày nhìn cô không hiểu cô bị làm sao, có đang bị chập não hay không.
Sau cùng, cô kéo nhẹ tay Thiều Phong Vân, thật khẽ… thật nhỏ giọng hỏi thằng bé:
“À… thế… lúc em… sờ anh ta, có cảm giác gì không? Có phê không?”
“…”
Phê! Rất phê!
Nhưng Thiều Phong Vân có chết cũng không dám nói ra lời ấy với chị gái, vì cậu nhớ tới những lời mờ ám của PT và thái độ của Nam Thái Gia khi ám chỉ tới chị gái…
Không được! SOS! Tuyệt đối không được!!!
Thanh niên vẻ mặt khó coi, giả vờ giả vịt với Thiều Vân San:
“Cũng chỉ là xôi thịt làm màu thôi ạ, không có gì đáng sờ.”
Để tăng thêm độ uy tín, cậu cố ý bồi thêm:
“Lúc đó em chỉ chạm có một cái liền không thích nữa, chị đừng vì thế mà chơi với anh ta nha chị.”
???
“Thật không đó?”
Cô ngờ vực hỏi lại.
Thiều Phong Vân gật đầu chắc nịch:
“Thật ạ.”