Thiều Vân San ngẫm nghĩ, Lạc Liên Chi trong nguyên tác cũng gian xảo không kém. Trước mặt Nam Thái Gia cô ta sẽ luôn tỏ vẻ yếu thế, nhưng không có anh thì quay trở về bộ mặt thật của mình.
Kỳ thực ở nơi này không phải trung tâm thương mại nên không có cửa hàng quần áo, từ quãng đường trở ra phải đi bộ cả cây số. Vào tới đây để vui chơi mà lại bị rơi vào tình thế tắm nước ngọt thế này, phải cô cô cũng giận. Nhưng nhìn người phụ nữ kia cô vô tình sinh ra cảm giác tội nghiệp.
Những người xung quanh đều đồng cảm với Lạc Liên Chi, dù cô ta chửi bới một người già hơi quá đáng nhưng nhìn tình cảnh chật vật của cô ta mọi người cũng dễ dàng thấu hiểu được.
Lạc Liên Chi đi với Nam Thái Gia tới sự kiện ánh sáng, anh luôn lạnh lùng vô cảm nhưng vì anh đồng ý đi với mình nên cô ta rất vui. Hai người đi dạo trên con phố đi bộ đông người qua lại, được một đoạn cô ta cũng không rõ vì sao Nam Thái Gia đột nhiên xa xẩm mặt mày vẻ rất khó coi. Nhìn theo tầm mắt của anh chỉ thấy có vài cặp đôi xa xa đang chụp hình thôi mà.
Từ lúc đấy đến khi gần vào quảng trường âm nhạc, trạng thái của anh tệ đi trông thấy khiến cho Lạc Liên Chi đang vui vẻ cũng bị buồn bực theo. Cô ta càng không dám nhìn vào mắt anh nên cứ rụt rè đi bên cạnh, cho đến khi quay sang thì đã không thấy Nam Thái Gia đâu rồi.
Cô ta lấy điện thoại ra gọi, anh không nghe, chỉ gửi lại một tin nhắn nhắc cô ta cứ vào trước, anh đi dạo quanh quanh hít thở một lát. Tâm trạng không còn gì tệ hại hơn, đã vậy lại bị người phụ nữ này va vào làm đổ hết nước ngọt lên người cô ta.
Lạc Liên Chi tức giận người phụ nữ đó một nửa, một nửa còn lại là giận cá chém thớt. Cho nên lúc này mới không kiềm chế được mà quá lời chửi người kia.
Người phụ nữ ấy hãi hùng, cố gắng nghĩ cách hòa giải:
“Nhà tôi ở gần đây, tôi còn có con gái trạc tuổi cô, cô theo tôi về…”
Lạc Liên Chi trợn trừng mắt, chưa cần nghe hết đã quát ầm lên:
“Cái gì, bà định bảo tôi mặc đồ của con gái bà hả? Nhìn bà là biết bà thuộc hạng nghèo nàn không có tiền, bà định cho tôi mặc thứ rác rưởi gì? Cũng không biết con gái bà có bị bệnh truyền nhiễm gì không mà bà dám bảo tôi mặc lại đồ sao? Chưa kể tôi còn không rõ bà có phải là kẻ buôn người định dụ dỗ tội hay không nữa?”
Lạc Liên Chi càng nói càng thấy suy đoán của mình là đúng:
“Bà già… bà biết tôi là ai không, nếu bà dám làm hại tôi, gia đình tôi chắc chắn không tha cho bà…”
Người xung quanh nghe vậy cũng cảm thấy có lý.
Người phụ nữ vội vàng lắc đầu xua tay, ánh mắt hiện rõ vẻ oan ức:
“Tôi không có, tôi không phải là kẻ buôn người… Nếu không… để tôi sẽ cùng cô đi mua tạm một bộ đồ khác, đồ của cô, tôi xin được đem về giặt sạch rồi gửi trả cho cô…”
“À…”
Lạc Liên Chi đột nhiên ‘à’ một tiếng thật dài, cười khinh khỉnh:
“Nãy giờ vòng vo hoá ra ý bà là không có tiền đền chứ gì? Vậy bà có biết đồ tôi đang mặc chất vải gì hay không? Bà đổ thứ nước đen sì này lên người tôi thế còn tưởng đôi bàn tay nghèo hèn của bà có thể giặt sạch được hay sao?”
“Tôi… tôi xin lỗi…”
Lạc Liên Chi vẫn tiếp tục chửi người phụ nữ ấy thêm mà không cần nghe bất cứ điều gì. Thấy tình hình càng ngày càng căng thẳng nhưng xung quanh không một ai có ý tiến lên định giúp đỡ. Thiều Vân San có hơi suy nghĩ, nhỡ đâu chuyện này cũng nằm trong danh mục ‘thị phi’ thì sao?
Cô tự đưa mình vào ổ thị phi này chắc chắn sẽ không tốt, chỉ là lương tâm không cho phép bản thân mình đứng nhìn chuyện này mãi như thế.
Thế là lúc Lạc Liên Chi đang chỉ chỉ tay vào người phụ nữ kia kênh kiệu, cô đã lên tiếng:
“Biết cô tức giận cũng đúng, nhưng giờ đã lỡ như vậy rồi, cô có bắt nạt bà ấy thêm nữa thì cũng đâu giải quyết được vấn đề?”
Lạc Liên Chi nghe có người bênh vực, không thèm nhìn là ai đã cãi:
“Cô thử bị như tôi đi rồi biết. Tôi thành ra thế này còn phải chịu đựng thiệt thòi mà suy nghĩ cho kẻ đã gây ra chuyện hay sao?”
“Đúng đấy, không bị hất nước vào người nên nói gì chẳng được.”
Mấy người đứng xem đã lên tiếng, có tên đàn ông nhìn vẻ hồ ly quyến rũ của cô, còn háo sắc lên tiếng:
“Em bênh vực người phụ nữ này, có giỏi thì cởi đồ trên người mình cho cô em kia mặc đi, lúc đó em sẽ hiểu tại sao người ta tức giận chứ đừng đứng ngoài mà nói.”
Cô khó ở, xéo xắt liếc người vừa lên tiếng:
“Tôi ngoài cuộc, vậy còn anh thì đứng trong cuộc hả? Đồ tôi không thích cho cô ta, nhưng tôi cho anh được không? Anh mặc váy đẹp lắm đấy!”
“Đồ điên.”
Người đó chửi một tiếng, thành công thu hút sự chú ý của Lạc Liên Chi đang bắt nạt người phụ nữ. Lúc Lạc Liên Chi thấy Thiều Vân San, vẻ mặt càng thêm khó coi.
“Thiều Vân San, là cô?”
Nghe gọi tên mình, Thiều Vân San đang định chửi nhau với tên đàn ông kia đã quay sang.
Thấy sắc mặt Lạc Liên Chi, cô ghét bỏ hỏi:
“Làm sao, cô muốn mặc đồ của tôi không?”
Xong cô quay lại nhìn tên đàn ông vừa rồi, hất cằm thách thức:
“Tôi điên đấy! Anh thích gì?”
“…”
Những người xung quanh hóng chuyện nghe cô gái nhà giàu bị hất nước gọi ‘Thiều Vân San’, có một số người đã nhận ra cô là cô gái gặp scandal với Vương Lục.
“Thiều Vân San là người của Thiều gia từng tới câu lạc bộ thoát y với Vương Lục đó sao? Không ngờ nhìn bên ngoài lại sắc sảo thế này.”
“Trông cô ta ghê gớm thật đấy, đi đi, chúng ta đi chứ đừng ở đây nữa… khéo bị vạ lây. Người này nổi tiếng giỏi làm loạn với hay ăn vạ lắm đấy!”
Người ta bắt đầu xì xào bàn tán, người nọ truyền người kia, đám người tụ tập lúc này cũng bắt đầu lùi dần về sau. Hiển nhiên cho rằng: một tiểu thư giàu có bắt nạt người khác, lại bị một tiểu thư giàu có khác đanh đá hơn đứng ra cản trở.
Áp dụng câu nói ‘trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết’ cho nên bọn họ không muốn bị vạ lây. Tản dần ra rồi chọn một chỗ tốt vừa tiện hóng drama vừa để bản thân không bị vướng vào phiền phức. Thầm nhận định chuyện này có khi là mâu thuẫn nhỏ mở màn cho mâu thuẫn lớn trong giới thượng lưu rồi.
Thiều Vân San thấy tên đàn ông kia tái mặt nghe mọi người bàn tán, hắn vội vội vàng vàng lẩn đi chỗ khác.
“Thiều Vân San, cô định làm cái quái gì?”
Lạc Liên Chi tức giận nhìn về phía cô.
Thiều Vân San chưa kịp cảm khái giá trị của phản diện tuyến một là mình, cô đã nhận được câu chất vấn của cô ta.
Cô nói:
“Thì tôi đã nói ngay từ đầu đấy, cô đã thành ra thế này rồi… có trách bác gái này cũng không có ích gì, chi bằng cô về thay đồ đi.”