Là người tạo ra Nữ Nữ Thương Lan, cô hiểu rất rõ về các nhân vật của mình. Tuy nhiên, khi xuyên vào trong sách, cô không có khả năng vẽ ra suy nghĩ của Nam Thái Gia… Mà khi trực tiếp đối diện với anh, đôi lúc cô cũng không dám chắc những phán đoán của mình là đúng.
Nam Thái Gia khá bất ngờ trước câu hỏi của cô, còn hơn cả khi cô thẳng thừng hỏi anh có thích cô không. Anh tự nhiên phải ngẫm nghĩ xem những lời cô nói có ý đồ gì.
Đàn ông như Nam Thái Gia thường sống rất lý trí, suy nghĩ sẽ không chằng chịt rắc rối như hội chị em phụ nữ, cho nên anh nhanh chóng có câu trả lời cho cô. Tuy vậy, anh không tiện nói ra vì cho rằng chẳng có người phụ nữ nào thích nghe mình bị so sánh không bằng với người phụ nữ khác.
Anh đặt câu hỏi ngược lại:
“Sao em lại hỏi vậy?”
Thiều Vân San đáp:
“Tôi tò mò thôi.”
Ngừng một chút, cô lại hỏi một lần nữa:
“Thế là có đúng như tôi nói không?”
Nam Thái Gia chậm hai giây mới khẽ lắc đầu, anh tiếp tục nhấp một ngụm rượu để lảng tránh câu hỏi của cô.
Thấy mặt cô xị ra biểu hiện hờn dỗi, anh đành phải nói rằng:
“Thay vì ép tôi trả lời câu hỏi đó, chi bằng em tự nghĩ xem giữa tôi và Hàng Thương Lan… Như thế dễ dàng cho tôi hơn đó. Chính nhân quân tử như tôi không nỡ nói lời làm tổn thương phụ nữ.”
Ý anh là, khi cô nghĩ về người đến trước người đến sau sẽ dễ có câu trả lời cho cô hơn là ép anh nói ra.
Thế mà Thiều Vân San ‘xùy’ một tiếng, lỡ miệng nói ngay:
“Anh sao có thể so với anh ấy?”
Dứt lời, cả cô và Nam Thái Gia đều sững sờ.
Nam Thái Gia đôi mắt nhìn cô chằm chằm, chẳng cần nói cũng biết là anh đang giận đùng đùng.
Nhưng điều cô quan tâm hơn thế chính là khi nói ra mấy lời tàn nhẫn này, cô đã tự có câu trả lời cho bản thân. Chẳng qua lòng cô cũng thật khó chịu.
Nam Thái Gia nổi giận, anh với tay véo má cô, so với cái nựng nựng trước đó, lần này đúng là anh dùng lực làm cho cô đau phải kêu lên oai oái.
“San, sao em đáng ghét vậy? Tôi không nỡ làm em buồn, nhưng em sẵn sàng làm tôi khó chịu như thế à?”
Thiều Vân San đánh đánh vào tay anh, đau đớn kêu lên:
“Anh dở à… buông tay ra… tôi đau…”
“Cho đau chết em đi!”
Nói thì nói như thế nhưng Nam Thái Gia vẫn buông cặp má của cô ra. Thiều Vân San vội vội vàng vàng xoa xoa má mình. Nghĩ rằng Nam Thái Gia vẫn luôn tự so sánh vị trí của bản thân với Hàng Thương Lan trong lòng Thanh Hàn Nữ, cô tốt bụng lên tiếng:
“Nói đi cũng phải nói lại, tôi biết anh vẫn luôn yêu Nữ Nữ, nhưng với tư cách là người trong cuộc nhiều năm trời, tôi chắc chắn Nữ Nữ và anh Thương Lan sẽ về với nhau. Anh không chen vào giữa hai người họ được đâu…”
Sợ Nam Thái Gia nổi giận thêm, cô chủ động bợ đít thêm mấy câu cho mượt tai anh:
“Không phải vì anh không tốt, chỉ là vì tình cảm của hai người họ quá khăng khít đến mức không gì có thể phá vỡ. Thế nên là, anh hãy nghĩ thông suốt… hãy giống như tôi… có thể buông bỏ.”
Nam Thái Gia trầm tư nghe cô nói.
Nhìn tới quần áo trên người anh, cô tiếp tục thuyết phục:
“Chẳng phải anh muốn cải cách trang phục của mình sao, anh nói tôi hợp gu anh, tôi cũng đã ký hợp đồng với anh rồi… Dù tôi không ưa anh cho lắm nhưng thái độ với công việc của tôi hoàn toàn nghiêm túc, tôi sẽ cố gắng hết sức để xứng đáng với số tiền mình nhận được. Nếu anh buông tay Nữ Nữ để cô ấy có được hạnh phúc, tôi cũng sẵn sàng ký hợp đồng tiếp cho tới khi anh cảm thấy mình đã ổn.”
Ngoài vì tiền, cô còn muốn giúp Nam Thái Gia có thể hiểu ra anh không nên đâm sâu vào giữa mối quan hệ của Nữ Nữ và Thương Lan. Cô thương hai người con ruột mình tạo ra, nhưng giờ cô cũng đã băn khoăn thêm một vài điều… một vài người khác nữa… Điều mà cô vẫn không dám thừa nhận.
Sau một hồi im lặng như thể phân tích những gì người phụ nữ này nói, Nam Thái Gia cảm giác hình như cô đã hiểu sai gì đó rồi… Mà những điều đó, anh cũng chưa biết cách diễn giải thế nào cho cô hiểu.
Vậy nên Nam Thái Gia quyết định không giải thích nữa, anh cố ý bày ra gương mặt đăm chiêu:
“Em thật lòng muốn thay Nữ Nữ giúp tôi sao?”
Thiều Vân San cảm thấy câu hỏi này cứ kỳ kỳ, nhưng cô vẫn gật đầu chắc nịch.
Chỉ chờ có thế, Nam Thái Gia đã ra vẻ bày tỏ nỗi lòng:
“Nhưng những thứ tôi muốn ở Nữ Nữ không chỉ có cải cách trang phục.”
“Anh muốn gì?”
Cô thầm nghĩ những gì có thể giúp anh ta, cô chắc chắn sẽ giúp dù biết cái giá khi hỗ trợ nhân vật nam phản diện cấp cao quá đắt. Mà cô và anh cũng là cặp phản diện tuyến đầu trong tiểu thuyết, nếu như dùng văn tóm gọn lại sẽ thành ‘liên minh phản diện đối đầu với chính nghĩa’ thì càng dở hơn.
Chưa kể Nam Thái Gia còn có tiểu sử từng phản bội Thiều Vân San nguyên tác… Anh vẫn là anh từ nguyên tác tới bây giờ, chỉ có mình Thiều Vân San bấy giờ đã mang trong mình chiếc hồn xinh đẹp Phí Tiểu Uyển…???
Có điều, đã phiền cô nghĩ ngợi cao xa quá rồi, thứ Nam Thái Gia muốn chỉ là:
“Tôi đã hơn ba mươi tuổi rồi em à, chưa nhắc tới vấn đề phải sinh con nối dõi cơ nghiệp Nam Thị thì với đàn ông như tôi cũng cần có những nhu cầu tối thiểu. Yêu đương rồi tiến tới việc kết hôn sinh con, em đồng ý sao?”
“…”
Thiều Vân San mặt nghệt ra, cô nghĩ nát óc rồi cuối cùng ý của anh ta chốt lại vẫn chỉ là muốn lên giường thỏa mãn nhu cầu sinh lý thôi phải không?
Nam Thái Gia khốn kiếp đó vẫn chưa chịu dừng lại, anh vẫn còn dùng ánh mắt tha thiết nhìn cô, bàn tay từ phía đối diện đưa tới chủ động đặt lên tay cô, ngữ điệu đáng thương nói:
“Em đồng ý chứ?”
Cơ mặt Thiều Vân San cứng đơ, lạnh tanh đáp:
“Đồng ý cái đầu anh ấy!”
Nam Thái Gia phì cười, biết chiêu trò của mình bị cô phát hiện nên anh không diễn nổi nữa. Nhìn mặt cô buồn cười chết đi được.
Thiều Vân San dùng tay còn lại của mình đập bốp vào tay Nam Thái Gia đang nắm tay kia của cô. Anh không thu tay lại, cô phải dọa dẫm sẽ ụp cả đĩa đồ ăn lên tay anh, anh mới chịu rút lui.
Ăn uống xong xuôi cũng đã gần năm giờ chiều, xuyên suốt bữa ăn vừa rồi ngoài việc hai người chọc ghẹo, đá xéo nhau thì Nam Thái Gia cũng quan tâm đến việc cô làm gần đây. Anh hỏi cô về công việc có cảm thấy áp lực, bí ý tưởng hay không?
Thiều Vân San nửa trả lời nửa giấu diếm, căn bản cô sợ bị Nam Thái Gia phát hiện mình vừa mới làm được một thời gian đã bí bách. Ngộ nhỡ anh đổi ý hủy hợp đồng giá trị này với cô thì sao?
Cũng không biết Nam Thái Gia có nhìn ra thái độ lập lờ che giấu của cô hay không, chỉ nghe anh đề nghị sau khi ăn uống sẽ cùng nhau tới cửa hàng thời trang trong phố Nam Thị để sắm đồ.
Thiều Vân San tự dưng lo sợ ngang, cảm giác như cô chuẩn bị bị giáo viên kiểm tra bài giữa chừng vậy.