Vương Lục định cuối bữa mới kể cho cô nghe, nhưng khi nhìn tới ánh mắt tò mò của cô nên đã nói cho cô biết luôn.
Đằng sau Vương Lục là cả một Vương Thị đồ sộ của cha mẹ anh, cho nên từ khi scandal của hai người bùng nổ, một bên Thiều Khước giải quyết vấn đề, cho thủy quân điều khiển dư luận giúp níu giữ lại danh tiếng cho Thiều Vân San. Thì một bên khác Vương Thị cũng tự mình nhúng tay vào giải quyết cho Vương Lục. Hai bên không quen biết, không liên quan cũng từ chối liên minh với nhau để xử lý chuyện này.
Ngoài ra, phía Vương Thị cũng đã tra ra người tung tin đồn ác ý. Đúng như Thiều Vân San dự đoán, người tung ra bức ảnh lần đó chính là Trần Viễn. Dễ hiểu thôi, Trần Viễn là đối thủ trong giới của Vương Lục, hai người họ ganh nhau là chuyện bình thường.
Vương Lục thấy thái độ cô hoàn toàn bình tĩnh khi biết người hại mình là Trần Viễn thì tò mò:
“Cô không tức giận sao?”
Thiều Vân San tỉnh bơ đáp:
“Có gì mà phải tức giận, chuyện này cũng đã ổn định rồi còn gì?”
“Dù sao cô và hắn cũng là bạn bè thân thiết không phải sao?”
Vương Lục nhớ tới hôm trước sau khi bản thân biết tin người gửi ảnh cho đám chó săn chính là Trần Viễn, anh đã nổi điên tìm tới hắn ta. Sau khi đánh nhau với hắn một trận, hắn đã nói cho anh mấy tin tức không tốt.
Thiều Vân San cảm nhận được ngữ điệu Vương Lục trở nên không vui, ánh mắt nhìn cô thoáng qua tia lạnh nhạt. Cô hỏi ngược lại anh:
“Tôi thân với anh ta lắm sao?”
Vương Lục khẽ ‘hừ’ một tiếng, anh nói:
“Ờ, chính hôm trước hắn khoe khoang với tôi, còn nói hai người từng ‘yêu’ nhau.”
So với Trần Viễn thì Vương Lục là người đến sau, anh biết rõ điều đó. Nhưng Trần Viễn là tên đểu, anh cảm thấy rất khó chịu khi biết Thiều Vân San và hắn thân thiết, dù bản thân đúng ra không có tư cách bày tỏ thái độ bức bối của mình.
Mà tiếng ‘yêu’ của Vương Lục cũng mang nhiều hàm ý, Thiều Vân San không dám chắc chắn nên hỏi Vương Lục:
“Hắn ta nói với anh như vậy à?”
Vương Lục giận lẫy gật đầu.
Cô bật cười:
“Chẳng lẽ anh không nghe giới thượng lưu đồn từ trước tới nay tôi chỉ yêu Hàng Thương Lan thôi sao?”
Vẻ mặt Vương Lục có chút bất lực:
“Lại còn có tin tức này nữa à?”
Thiều Vân San vuốt nhẹ mái tóc của mình, nhìn thấy phục vụ đã bắt đầu mang đồ lên thì cảm thấy bụng càng lúc càng no.
Cô không khẳng định trước câu hỏi của Vương Lục, chỉ đáp:
“Việc tôi và Trần Viễn yêu nhau anh không cảm thấy vô lý sao? Tôi và hắn yêu nhau mà hắn còn lợi dụng tôi để đạp anh xuống à?”
Vương Lục không nghĩ Thiều Vân San lại hiểu về mâu thuẫn giữa mình và Trần Viễn như vậy.
Đợi khi phục vụ đặt món lên bàn rồi rời đi, Thiều Vân San mới tiếp tục lên tiếng:
“Tóm lại tôi chỉ muốn nói là anh ta lừa anh đó.”
Vương Lục buột miệng hỏi ra điều mà anh ta đắn đo nhất:
“Bao gồm cả việc hắn… ngủ với cô sao?”
Thiều Vân San cảm thấy bị nói xấu là điều cô có thể nhịn xuống không chấp, lúc bấy giờ Vương Lục hỏi cô câu đó thì cô đã hiểu đằng sau lưng cô tên Trần Viễn kia đã nói những lời như thế nào rồi.
Vương Lục tưởng cô khó chịu vì anh hỏi ra chuyện tế nhị nên hơi cuống quýt muốn giải thích:
“Thật ra… ý tôi không phải thế. Thiều Vân San, chúng ta đều là người lớn… Mấy cái đó cũng là nhu cầu bình thường, chỉ có điều Trần Viễn là tên đểu… nếu cô và hắn thật sự đã từng…”
Nhìn sắc mặt cô trở nên ngưng trọng, Vương Lục lập tức nín lặng.
Thiều Vân San uống một ngụm nước suối được chuẩn bị sẵn để cố gắng bình ổn lại tâm trạng, cô hơi mất kiên nhẫn thúc giục:
“Rốt cuộc ý anh muốn nói là gì? Có phải tên đó đã nói với anh chuyện gì phải không?”
Vương Lục nhìn sâu vào đôi mắt cô, cho dù trông nó luôn sắc sảo đanh thép nhưng vẫn khiến cho anh có cảm giác trong trẻo. Vì thế lúc biết cô tới hộp đêm thoát y, hay khi nghe nói cô ngủ với Trần Viễn… Anh vẫn không chịu tin cô là kiểu người hư hỏng đó.
Thế rồi, sau một hồi đấu tranh tư tưởng cân nhắc giữa việc nói và không nói, Vương Lục đã lựa chọn nhìn vào nốt ruồi nơi đuôi mắt cô và kể ra:
“Tôi nói những điều này… cô đừng giận tôi nhé, chúng ta là bạn, tôi chỉ lo lắng cho cô thôi…”
“Anh nói đi.”
Thiều Vân San sốt ruột sắp không chờ nổi nữa rồi.
“Hắn ta nói với tôi, cô và hắn ngủ với nhau. Nhưng hắn đểu cáng như vậy, không tránh được việc hắn sẽ lưu lại dấu vết nhằm hãm hại cô sau này… Nhất là giờ khi hắn biết cô và tôi quen nhau, hắn có thể lợi dụng chuyện đó mà bôi đen chúng ta. Tôi không chắc những gì hắn nói có đúng không nên muốn hỏi xác nhận từ cô trước… Vân San… thật sự là như vậy sao?”
Vương Lục vừa dứt lời đã thấy gương mặt Thiều Vân San trở nên nhăn nhó.
Cô làm sao mà biết được?
Trong tiểu thuyết Nữ Nữ Thương Lan, cô viết Thiều Vân San có qua lại với mấy người bạn cùng sở thích kỳ quái, trong đám đó có không ít đàn ông. Nhưng cô không nói quá sâu, việc thân xác Thiều Vân San có từng ngủ với Trần Viễn hay không cô làm gì có ký ức nguyên chủ trước đó để mà trả lời cơ chứ?
Phí Tiểu Uyển tới đây chỉ đem theo duy nhất một thứ chính là nội dung cuốn tiểu thuyết Nữ Nữ Thương Lan trong đó trọng tâm xoay quanh con trai và con gái ruột của cô. Còn những nhân vật phụ khác, dù quan trọng đến mấy cũng chỉ là vai phụ, không thể có quá nhiều đất diễn được.
Cô im lặng thật lâu suy nghĩ, Vương Lục không muốn thúc giục cô, vẻ mặt anh trở nên u sầu như thể đã có câu trả lời cho mình.
Mãi một lúc sau, Thiều Vân San mới có thể nói ra mấy lời thật từ đáy lòng:
“Tôi có thể khẳng định tôi và hắn chưa từng yêu nhau, nhưng chuyện giường chiếu đó… tôi thực sự không chắc nữa, tôi không nhớ…”
Cô đảm bảo nguyên tác cô viết Thiều Vân San chỉ yêu Hàng Thương Lan. Nhưng thế giới trong sách này có quá nhiều tình tiết bí ẩn mà cô chưa khám phá ra, cho nên ‘tình yêu’ đó không nói lên được điều gì.
Vương Lục lại một lần nữa rơi vào trầm ngâm, thật khó để anh miêu tả được cảm xúc của mình lúc này. Cuối cùng, anh chỉ có thể chú ý tới thức ăn, cầm dĩa định nhắc cô ăn uống mà câu từ ra khỏi miệng lại thành an ủi theo kiểu muốn bị đánh:
“Không sao… giờ mà bắt tôi kể về số người yêu cũ từng qua lại thời đi học của mình chắc tôi cũng không kể hết được… Những gì xảy ra rồi đều cho nó là quá khứ đi, cô đừng buồn… tôi hiểu mà… Hừm… Thôi để tôi cho người điều tra xem sự tình Trần Viễn giở trò như nào rồi sẽ xử lý phía hắn…”
“…”
Thiều Vân San nhìn Vương Lục, cánh môi nâng lên rồi hạ xuống, đè nén một tiếng chửi thề:
“Vương Lục, ý tôi là tôi không nhớ mình từng ngủ với anh ta… là KHÔNG NHỚ thật chứ không phải tôi ngủ với nhiều người nên không nhớ có từng ngủ với hắn hay không!”
Càng giải thích càng thấy giống biểu hiện chột dạ, Vương Lục chắc là không tin đâu.
Anh nói:
“Ừ ừ… thôi cô ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi. Dù chuyện đó có hay không tôi cũng sẽ giải quyết.”