Đào Hố Chôn Mình Ta Nhìn Ta Chết

Thiều Vân San nín bặt, cô nhìn chằm chằm Vương Lục một lúc. Khi anh ta lịch thiệp gắp đồ ăn vào đĩa của cô, nhắc cô ăn vài câu liền cô mới buồn bực thở hắt ra. Cô quyết không thèm giải thích nữa vì biết giải thích thì cũng vô dụng.

Tuy nhiên sâu trong lòng cũng tự nhiên nghĩ tới Trần Viễn…

Trong nguyên tác không hề có sự kiện Trần Viễn giữ video nhạy cảm với Thiều Vân San bởi vì Thiều Vân San nguyên tác không qua lại với Vương Lục khiến máu chó của Trần Viễn nổi lên.

Nhưng nay, Thiều Vân San hồn Phí Tiểu Uyển đã trở thành ‘người tình tin đồn của Vương Lục’, nếu thực sự Trần Viễn có video tập đánh vần cùng cô thật thì không sớm sẽ muộn hắn cũng dùng nó để dọa dẫm cô cho coi.

Nghĩ tới ánh mắt của cha già Thiều Khước… ông thương con gái mình đến mức không muốn cho cô yêu đương với người ta vì sợ cô bị người ta làm tổn thương… Lòng Thiều Vân San cảm thấy nhói, dù ông không phải người cha thực sự của mình, nhưng tình cảm ông dành cho con gái khiến cô cảm động, cô thật lòng rất lo lắng cho ông.



Chiếc xe của Vương Lục đưa Thiều Vân San về gần tới Thiều gia, phía trước cô đã nhìn thấy bóng dáng Hàng Trình Vũ đang đứng ở cổng lớn nhà cô. Tâm trạng vốn dĩ vì chuyện Trần Viễn đã lo lắng, giờ khi nhìn thấy Hàng Trình Vũ càng trở nên áp lực hơn.

Vương Lục cũng nhìn thấy Hàng Trình Vũ, không rõ nghĩ gì liền nói:

“Không nghĩ tới Thiều gia và Hàng gia ở chung một khu… quả nhiên lời cô nói thích Hàng Thương Lan là thật không phải đùa.”

Thiều Vân San phủ nhận ngay:

“Là trước kia thôi, giờ cậu ấy mới là người yêu của tôi.”

Cô chỉ chỉ về phía Hàng Trình Vũ.

“Hả???”

Vương Lục quay sang nhìn cô, hôm nay anh bị Thiều Vân San cho ăn hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhưng tin tức cô yêu cậu trai còn chưa lớn kia mới là sốc nhất đối với anh.

“Yêu thật đấy à?”

Cô gật gật đầu, sau đó không nói thêm gì nữa.

Vương Lục nghi hoặc nhìn thái độ của cô, dường như anh đang phân tích xem cô có thực sự yêu Hàng Trình Vũ hay không.

Khi chiếc xe đỗ lại, trước khi xuống mở cửa xe cho cô, Vương Lục đã tỏ ra thấu hiểu mà bảo rằng:

“Cậu ấy không biết đã đủ mười tám tuổi hay chưa, Thiều tiểu thư đừng đưa cậu trai nhà người ta vào đời đấy nhé!”

Thiều Vân San vì lời đó mà khẽ cười.

Vương Lục đem theo thiện cảm xuống xe, ngay lúc định gật đầu chào hỏi qua với Hàng Trình Vũ lại bị chàng trai trẻ quắc mắt nhìn. Dù trời tối, Vương Lục vẫn nhận ra thái độ thù địch ra mặt của người kia. Từ việc vui vẻ đón nhận nay thái độ của Vương Lục lập tức trở mặt ngay.

Anh giữ cửa cho Thiều Vân San xuống xe, cô đứng vững rồi anh mới dùng giọng điệu thâm tình nói với cô:

“Thiều tiểu thư về nghỉ ngơi đi nhé, hôm khác chúng ta gặp sau.”

Thiều Vân San đang nghĩ cách đối phó với hũ giấm kia, nghe giọng điệu khác lạ của Vương Lục, cô nhìn sang mới thấy tầm mắt anh hơi biến chuyển. Chẳng phải khi nãy anh còn khuyên cô tử tế với Hàng Trình Vũ à, sao giờ đã cố ý thể hiện tình cảm khiến người ta hiểu nhầm như vậy?

Không lẽ Vương Lục và Hàng Trình Vũ có gì đó mâu thuẫn?

“Ừm.”

Cô đè nén sự tò mò, nhàn nhạt đáp một tiếng.

Tài xế lái xe đưa hai người về chủ động cầm hộp đồ ăn lớn từ trên xe xuống đưa tới cho Thiều Vân San. Cô không vội nhận lại, thái độ lịch thiệp nhìn người tài xế, giọng nói nhẹ nhàng cùng ngữ điệu lên xuống phù hợp trông đặc biệt tử tế:

“Không biết anh đã ăn tối chưa? Đồ ăn này do anh Lục gọi nhiều quá, đa phần chúng tôi đều chưa đụng đũa, nếu anh không chê có thể cầm về.”

Tài xế chưa ăn tối lúc này nhìn qua Vương Lục, thấy Vương Lục không phản ứng gì mới nhận lấy đồ của Thiều Vân San gửi lại, không quên ‘cảm ơn’ vài lần. Cũng bởi vì thái độ của cô quá đỗi tử tế, người ta khó lòng chê bai. Của cho không bằng cách cho, nhìn cô người ta không thể nào nghĩ cô đang sỉ nhục những người ở tầng lớp thấp hơn.

Cả Vương Lục và tài xế đều tăng thêm thiện cảm về cô.

Khi nãy lúc cô nói rằng muốn gói đồ ăn mang về khiến Vương Lục ngạc nhiên, cho rằng người như Thiều Vân San hẳn sẽ vì sĩ diện của bản thân mà không bao giờ gói đồ về. Ngay đến bản thân anh là một ngôi sao lớn cũng e ngại làm điều đó… Vậy nên là khi thấy cô không ngại gọi phục vụ tới gói đồ ăn, anh càng thêm ấn tượng.

Thiều Vân San thì không nghĩ nhiều như thế, cô chỉ cảm thấy không nên bỏ phí đồ ăn thôi.

Vương Lục được tài xế lái xe đưa về rồi, cô mới có dũng khí tiến tới phía Hàng Trình Vũ. Cảm giác xung quanh như tăng thêm bao nhiêu phần áp lực, nó thật khiến cô không thoải mái chút nào.

“Sao em lại đứng đây?”

Trước câu hỏi quan tâm của cô, lời đầu tiên mà Hàng Trình Vũ nói ra chính là:

“Sao chị lại đi với anh ta?”

Cậu ấy nói bằng chất giọng hơi lớn, cảm giác như đang nạt nộ mà cũng không hẳn như vậy, có thể một phần do Thiều Vân San phải nghe nhiều nên bắt đầu cảm thấy ác cảm.

Như mọi lần cậu ấy chất vấn cô vì Nam Thái Gia, cô sẽ giải thích.

Lần này không ngoại lệ, dù cô cảm thấy không biết trả lời thế nào nhưng vẫn cố gắng nghĩ lời đối đáp bằng chất giọng nhẹ nhàng dỗ dành:

“Anh ấy mời chị đi ăn một bữa thôi, người quen chị ngại từ chối.”

Hàng Trình Vũ tin cô nhưng không muốn tin tên Vương Lục đó. Cậu vẫn nhớ anh ta từng có scandal yêu đương với Thiều Vân San, khiến cô bị đám fan cuồng của anh ta chửi tơi tả. Cậu muốn nhắc nhở người yêu của mình không nên qua lại với người như vậy, nhưng câu từ ra khỏi miệng lại thành:

“Vậy tại sao chị không trả lời tin nhắn của em?”

Nghe câu chất vấn, Thiều Vân San không có gì bất ngờ, chỉ ‘ồ’ lên một tiếng, đáp:

“Chị quên không báo lại với em, cả ngày làm việc chị tắt chuông điện thoại nên không để ý.”

Không để ý ư?

Cảm xúc nóng giận chưa xuôi, Hàng Trình Vũ lại bị ba chữ này kích thích.

“Chị quên? Chị có thể đi với người khác mà quên nhắn tin cho em sao? Chị có biết em lo thế nào không?”

“Không phải cả ngày nay em đi học à?”

Cô hỏi ngược lại.

“Em đi học nhưng vẫn nhắn được cho chị cơ mà!”

Hàng Trình Vũ ngang ngạnh không chịu nhường nhịn.

Thiều Vân San phải im lặng mất một lúc để bình ổn cảm xúc.

“Trình Vũ…”

Cô bỗng gọi tên cậu, ánh mắt nhìn chàng thiếu niên đã mất đi vài phần dịu dàng.

“Sắp tới lúc phải thi tốt nghiệp rồi, em tập trung học đi. Đừng vì lén lút trốn cô giáo nhắn tin cho chị mà lơ là việc học.”

“Chuyện đó chị không cần lo đâu, em vẫn học được… Nhưng chị đâu biết thứ em lo lắng chính là như vậy…”

Hàng Trình Vũ ám chỉ Vương Lục hay Nam Thái Gia thì không biết, cậu nói:

“Mỗi ngày đi học em đều lo lắng không biết tên đàn ông xấu xa nào sẽ tới tiếp cận bạn gái của mình, em thật sự không yên lòng chút nào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui