Đào Hố Chôn Mình Ta Nhìn Ta Chết

Thiều Vân San hồn Phí Tiểu Uyển không ở nhà cả ngày, buổi chiều cô lượn lờ quanh quanh trung tâm thành phố. Đi dạo khu phố thương mại dưới trướng Hàng Thị do cô sứt đầu mẻ trán nghiên cứu ‘vẽ’ ra. Và rồi, khi chứng kiến sự sang trọng và thịnh vượng của nó, cô không khỏi vui sướng hài lòng.

Viện Viện theo hầu cô cả một buổi, cứ cảm thấy kỳ cục vì cô thi thoảng lại cười tủm tỉm một mình.

“Tiểu thư có mệt không, hay là chúng ta trở về đi ạ?”

Thiều Vân San đang vui vẻ thì bị nhắc về nên có chút mất hứng, cô khẽ liếc mắt qua Viện Viện:

“Mắt nào của em thấy ta mệt?”

Viện Viện nín lặng.

Tiểu thư có mấy khi nói chuyện tình cảm như thế với mình, hay đúng như lời lão gia nói, rằng sau khi tiểu thư bị ngất tỉnh lại thì đầu óc đã có vấn đề?

Nhưng bác sĩ khẳng định là không sao mà?

Trước mắt thấy kiot đồ nam trong trung tâm thương mại, Thiều Vân San liền kéo tay Viện Viện:

“Đi, đi vào đây mua mấy bộ đồ mới cho Phong Vân.”

Viện Viện tự nhiên lại hỏi:

“Không phải mua cho cậu Thương Lan ạ?”

Cô tỉnh bơ trả lời:

“Anh ấy thiếu gì đồ mà cần chị phải mua cho?”

Nguyên tác Thiều Vân San thường mua đồ cho anh, ban đầu thì anh nhận nhưng không dùng, về sau khi cô mâu thuẫn với Nữ Nữ thì anh thẳng tay vứt vào sọt rác.

Trong nguyên tác, mọi người cảm thán: Ôi, đúng nam chính của tôi rồi, quá ngầu!

Trong Phí Tiểu Uyển khi xuyên vào Thiều Vân San, cô kêu gào: Đồ phũ, đồ tàn nhẫn! Đó đều là tiền, là của cải vật chất cả đấy!

May mà tình yêu dành cho ‘con ruột’ vẫn còn nồng cháy khi cô xuyên sách. Nếu không, ở góc độ của Thiều Vân San hoặc ‘Nữ Nữ Thương Lan’ không phải đứa con tinh thần của cô thì cô đã hận anh tới chết rồi.

Lúc này Thiều Phong Vân đã quay lại lớp học buổi chiều, cho nên cô định chiều tối sau khi mua sắm xong sẽ đi đón thằng bé về. Lý do cô vội vàng mang đồ của thằng bé về nhà là vì sợ thằng bé bỏ trốn hoặc không dám về. Dù sao, thằng bé cũng sợ cô lắm mà, cô là người hiểu thằng bé nhất.

Trước khi xuyên sách, cô chỉ có thể nhìn những cửa hàng cao cấp này từ xa, hiện tại có thể tùy ý mua sắm, thật tốt biết bao!

Trong lúc cô đang suy nghĩ chọn quần áo cho Thiều Phong Vân theo phong cách như thế nào thì bên ngoài bỗng nhiên ồn ào tiếng cười nói, tiếng bàn tán. Tâm tư nhạy cảm, cô vắt óc suy nghĩ xem nguyên tác có sự kiện gì quan trọng vào ngày này không. Nhưng khó quá, nghĩ không ra lại quay sang hỏi Viện Viện:

“Có chuyện gì vậy?”

Viện Viện nói với cô:

“Tầng một trung tâm thương mại chiều tối nay sẽ có ngôi sao tới tham dự sự kiện ra mắt sản phẩm chăm sóc tóc của L’Oreal Paris ạ. Nãy chúng ta vào chị không để ý poster của người ta sao?”

Thiều Vân San cau mày suy nghĩ, xong đột nhiên sáng tỏ.

Cô vội vội nhắc Viện Viện:

“Mau chọn đồ cho Phong Vân, chút nữa chị phải đi xem ‘Sao’.”

“Ơ?”

“Nhanh nhanh, ơ với a cái gì.”

Thiều Vân San thúc giục, hành động chọn quần áo lại càng ngày càng tốc biến, cũng không có tỉ mỉ như lúc đầu nữa.

Cô không quên dặn dò Viện Viện:

“Chọn đi, chọn theo phong cách thư sinh ngỗ nghịch cho chị, thằng bé hợp với style đó!”

Hẳn là thư sinh ngỗ nghịch?

Tiểu thư của tôi có bị loạn ngôn ngữ không vậy?

Còn việc đi đón cậu ‘thư sinh ngỗ nghịch’ kia nữa thì sao?

Và cả đi chọn phòng gym thì thế nào?

Dẹp dẹp… Đều dẹp hết qua một bên.

Viện Viện cắm đầu chọn theo cô.

Sau khi chọn xong quần áo, giày và túi xách nam. Tầm mắt Thiều Vân San dừng lại ở quầy kính mắt. Suy nghĩ một chút, cô liền chọn cho Thiều Phong Vân một cặp kính không độ, thiết kế gọng trắng trông rất men lì.

Cầm cặp kính trong tay, cô phải tự vỗ ngực cảm thán:

“Chà chà, chỉnh thêm cái khí chất nữa thì em ta có mà tốn gái phải biết!”

Dứt lời, cô tức khắc ra lệnh cho Viện Viện đang mắt chữ A mồm chữ O nhìn cô:

“Em còn không mau đi thanh toán đi, đứng đó chị đánh đít bây giờ.”

“...”

Viện Viện vừa quay đi, cô đã tét vào mông cô ấy.

Viện Viện xấu hổ đỏ mặt:

“Em đi rồi còn gì?”

Cô nạt nộ:

“Lề mề.”

Nhìn thấy Viện Viện chạy tới quầy thanh toán, dáng vẻ e thẹn khiến cô bật cười. Con bé này bình thường chỉ mặc quần bò áo phông, sự đa dạng của nhân vật tuyến phụ thứ n khiến cho cặp mông của con bé cũng không tệ.

Nếu sớm biết mình sẽ xuyên vào Thiều Vân San, cô chắc chắn sẽ chú ý miêu tả Viện Viện có cặp mông của Kim Kardashian để cho cô tha hồ ‘giở trò’. À tất nhiên, cặp mông của Nữ Nữ rất mê người, là điển hình cho câu ‘gi gỉ gì gi cái gì tốt đẹp nhất đều dành cho con cưng’ chỉ bởi vì thú tính của bản thân…

Xin lỗi, Uyển Uyển cô đây là một người mê mông chính hiệu, huhu.

Có điều cô vốn không biết tới rằng cảnh tượng đáng ‘xí hổ’ của mình vừa nãy đều bị một cặp mắt thâm sâu khó lường nhìn thấy. Người con gái bên cạnh anh ta cũng hơi đỏ mặt, kéo tay anh:

“Thái Gia… cô gái đó thật tùy tiện…”

Thấy Nam Thái Gia vẫn không rời mắt khỏi Thiều Vân San, Lạc Liên Chi chỉ đành đứng ra trước mắt anh:

“Anh đừng nhìn nữa, mau xem chiếc cà vạt này có được hay không?”

Nam Thái Gia liếc mắt qua chiếc cà vạt đỏ thẫm, cau mày không hài lòng:

“Em tự nhìn xem có được hay là không?”

Lạc Liên Chi vẻ mặt không biết sai ở đâu, nói:

“Em… em thấy nó hợp với quần áo của anh. Anh xem, nếu như cài chiếc cà vạt này, nó sẽ là điểm nhấn cho bộ vest… Như vậy không phải sẽ đổi mới hơn sao?”

“Tôi đi họp hội nghị, không phải đi làm chú rể.”

Nam Thái Gia thật chán cô gái không có mắt thẩm mỹ này, anh nghĩ nếu là Thanh Hàn Nữ thì chút chuyện vặt vãnh này anh đâu cần bận tâm?

Nhìn sắc mặt anh không tốt, Lạc Liên Chi đôi mắt ướt át, thỏ thẻ hỏi:

“Em làm anh giận sao? Vậy… vậy để em chọn cái khác…”

Nam Thái Gia hời hợt từ chối:

“Thôi bỏ đi, không trách em.”

Nhìn thời gian tính, toán một chút, sau đó anh tự mình quay lại quầy treo cà vạt, tùy tiện lấy một chiếc cà vạt màu đen trung tính, an toàn.

Lúc ra quầy thanh toán, vừa hay đụng phải Thiều Vân San và Viện Viện đang đứng ở đó. Thiều Vân San đặt lên bàn thanh toán của thu ngân một cặp kính khác, Viện Viện thắc mắc:

“Tiểu thư, chiếc kính này giống với cái vừa nãy.”

Cô cười cười, gật đầu:

“Ừ, mua hai cái cho thằng bé, nhỡ gãy còn thay.”

Viện Viện khó hiểu:

“Nhưng chị có thể chọn loại khác mà… trước nay chị đâu thích sự trùng lặp?”

Cô tiện tay đánh một cái vào mông con bé, lại vờ như không có chuyện gì nói:

“Chị xem hết dãy kính đó chỉ ưng được cái này, với lại nếu lấy mấy cái khác thì nổi bật quá cũng không hợp với thằng bé! Dù sao, sở thích cũng thay đổi theo thời gian, nếu em thắc mắc thì lên mà ‘làm chị’ đây này!”

Nam Thái Gia bị câu nói đó thu hút, anh dừng ánh mắt trên cặp kính và những món đồ cô mua…. Giây sau, đầu mày người đàn ông vô thức nhếch lên rất khẽ, rất tán thưởng, rất có gu.

“Dạ, em không dám ạ.”

Viện Viện lại thủ thỉ vào tai cô:

“Chị, phía sau còn có người, chị đừng làm thế nữa, em ngại.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui