Nghe cô bênh vực Hàng Trình Vũ, Nam Thái Gia phát cáu:
“Ghét thế nhờ!!!”
Đến lúc này, anh cũng không muốn giả vờ giả vịt nữa, lập tức ngả bài với cô:
“Phải đấy! Tôi thừa nhận với em là tôi làm đấy!”
Nam Thái Gia tiến gần lại, khi cô muốn tránh anh đã lập tức giữ lấy cằm cô không cho cô trốn chạy:
“Em có muốn biết động cơ thật sự của tôi là gì không?”
“Tôi biết làm cái thá gì?”
Thiều Vân San mở to mắt khi anh tới gần hơn, cô lớn giọng:
“Đừng có hôn tôi, lây vía đen đủi!”
Nam Thái Gia sầm mặt nhìn cô:
“Ai thèm hôn em, em nghĩ em báu lắm à?”
Cô nhếch môi khinh bỉ.
Vì chút liêm sỉ, Nam Thái Gia đành buông cằm cô ra. Anh mở cửa xe bên cạnh cô:
“Thôi không nói nữa, vào nhà đã.”
Thiều Vân San lập tức bước xuống xe không nán lại thêm một giây nào.
Xuống rồi đi ra khỏi gara cô mới không ngờ được đây lại là một căn siêu biệt thự. Nơi này có thiết kế hiện đại với tông màu sáng, xung quanh có rất nhiều cây cọ thân cao bao trùm giống như chiếc quạt gió điều hòa nhiệt độ xung quanh căn biệt thự, giúp không khí nơi này thoáng mát dễ chịu.
Nếu như có một thế lực nào đó giúp đỡ Nam Thái Gia ở phân đoạn cuối của Nữ Nữ Thương Lan, liệu anh có thể quay trở lại nơi này, sinh sống một cuộc sống yên ổn tránh xa thị phi được hay không?
Câu hỏi đó chợt hiện lên trong đầu Thiều Vân San, nghĩ tới cái chết của anh… tự dưng cô cảm thấy có lỗi vì cả buổi chiều nay cô giống như một con sư tử cứ bất chấp nổi cáu với anh. Rõ ràng, khi cả hai người căng thẳng đều không vui vẻ.
Nhưng… tên khốn nhà anh cứ để cô phải điên lên! Cô có muốn cau có khó chịu với anh sao?
Nam Thái Gia bước xuống xe đi bên cạnh cô, nhìn thấy đôi mắt cô phủ nhẹ một làn nước mỏng mờ. Trong lòng anh trở nên khó hiểu vô cùng, một loại cảm giác đau lòng dâng tràn. Lúc đó, anh đã không còn muốn chọc tức cô nữa.
“Em sao thế?”
Anh thấp giọng quan tâm.
Thiều Vân San thu hồi tầm mắt đang nhìn quanh căn biệt thự, cô cúi đầu, nhàn nhạt đáp:
“Tôi không sao…”
Ngưng một chút, cô đã khen:
“Nơi này đẹp thật. Nếu sau này có biến cố gì, anh cứ tới đây là có thể vui vẻ sống tới cuối đời rồi.”
Với độ ngang ngược của anh, anh không từ bỏ đấu đá với Hàng Thương Lan thì sức mạnh nguyên tác sẽ quật anh tới chết. Cô đang chỉ điểm cho anh, nếu mất vị thế ở nước nhà, tốt nhất anh hãy rời đi sớm.
Mà cô lo cho anh là thế, đáng tiếc anh lại không thể hiểu được.
Anh thật mà như đùa, đùa mà như thật đáp rằng:
“Nếu có em thì mọi thứ sẽ viên mãn hơn.”
Thiều Vân San nghe vậy, cô dừng bước chân nhìn sang anh. Anh cũng dừng lại, hai người mắt đối mắt với nhau. Phía sau lưng cô là hồ bơi với làn nước xanh rì, xa xa là ánh hoàng hôn đang xuống núi. Nơi ngoại ô Las Vegas, thiên nhiên đẹp như mơ.
Nam Thái Gia giỏi những lời đong đưa thả thính, cũng giỏi xỉa xói móc mỉa người khác. Khi anh nói lời cay nghiệt, cô tức điên lên. Khi anh nói những lời tình cảm, dù cô biết không có bao nhiêu phần chân thật nhưng trái tim vẫn kịch liệt rung động.
Thế nhưng mà… cảm xúc là thứ gì đó rất khó diễn tả, giây trước cô vừa rung động là thế, giây sau đã nhớ tới những tới anh nói trước đó. Đâm ra, mở miệng câu từ không thể nào tốt đẹp được:
“Ồ, tôi nghĩ nếu có Nữ Nữ thì thích hợp hơn. Dù sao, tôi cũng đâu xinh bằng cô ấy, anh nhỉ?”
“Thế giới này có biết bao nhiêu người phụ nữ xinh đẹp, nếu so sánh nhan sắc thì em còn buồn nhiều lắm.”
Mấu chốt không phải cô muốn so sánh với những người phụ nữ khác. Cô chỉ muốn so sánh với người trong lòng anh thôi. Trong đó, dù cô biết nó không còn chứa mỗi mình Nữ Nữ nữa. Nhưng vị trí của cô ở đâu?
Nam Thái Gia nói rồi lại có chút khó hiểu:
“Nhưng tại sao tôi cảm giác em rất thích hơn thua với Nữ Nữ?”
Thiều Vân San khinh khỉnh nhếch môi:
“Cũng chẳng phải thích hơn thua với Nữ Nữ, chẳng qua tôi muốn thử xem trong lòng anh vị trí của tôi xếp đầu hay cuối thôi.”
“Đầu hay cuối ư?”
Nam Thái Gia trả lời cô:
“Đầu hay cuối có quan trọng gì, vẫn là xếp mà.”
Cô lại giở giọng mỉa mai:
“Hừ! Không quan trọng sao? Không quan trọng nhưng đến sau cùng anh vẫn vì thứ đó mà phản bội tội.”
Lỡ miệng nói ra ‘thiên cơ’, Thiều Vân San thấy ánh mắt của Nam Thái Gia cứ kỳ kỳ.
Cô lựa lời giải thích:
“Đừng quên, tôi đoán được tương lai. Nếu anh không thay đổi, tôi không thèm qua lại với anh nữa, tránh lúc anh chết kéo theo cả tôi…”
Cô chưa dứt lời, Nam Thái Gia đã khoác vai cô kéo cô vào trong nhà:
“Yên tâm đi, tôi sẽ không phản bội em.”
Cô khoanh tay trước ngực, mặc cho anh vừa như khoác vai mà kéo cô vào trong nhà:
“Vậy nếu Nữ Nữ và tôi cùng chết… à không được, không ví dụ ‘chết’ được… lỡ hai chúng tôi cùng ngã xuống sông sâu anh sẽ cứu ai trước?”
“…”
Nam Thái Gia không chần chừ đáp:
“Cứu em.”
Thiều Vân San nheo nheo mắt để nhìn xem có bao nhiêu phần thật lòng của Nam Thái Gia.
Nam Thái Gia cười với cô, nhìn thế nào cũng cảm thấy anh có phần xảo quyệt. Nhưng anh từ chối giải thích thêm.
Thiều Vân San không cảm thấy yên tâm, mãi một lúc lâu sau khi đã ngồi yên vị trong nhà cô mới nhớ ra dữ kiện là Nữ Nữ biết bơi. Lúc đó, Nam Thái Gia đang loay hoay trổ tài nghệ pha trà cho cô xem. Cô thấy anh ‘nỗ lực’ mới xuôi xuống cơn giận trong lòng.
Người đàn ông này cũng quá là lươn lẹo đi. Anh vừa không muốn dối lòng, vừa không muốn làm phật ý cô mà chỉ trả lời nửa vời như vậy.
“Xong rồi, em uống thử đi…”
Nam Thái Gia đưa tách trà tới trước mặt cô.
Cô cầm lấy tách trà, nhấp môi một chút sắc mặt liền nhăn nhó:
“Đắng thế?”
Thấy vậy, anh nói:
“Trà mà không đắng thì không phải trà nữa.”
Anh chỉ tay vào hộp trà cao cấp trên mặt bàn:
“Đây là loại trà xịn đó! Trà cũng giống như người, càng cao cấp càng khó hấp dẫn ngay từ lần thử đầu tiên. Em phải nghiền ngẫm, phải kiên trì mới có được… giống như tôi.”
Khiếp!!!
Thiều Vân San suýt chút nữa đã bị sặc. Cô đặt lại tách trà lên bàn, nghĩ một chút lại không an tâm mà đẩy ngược tách trà về chỗ của anh.
“Trả anh, tôi không cần. Uống trà mà cũng thấy áp lực nữa.”
Nam Thái Gia đột nhiên cười tà:
“Ồ… ‘áp lực’ này cũng đâu có ‘đè’ lên em đâu.”
Nhất thời chưa nghe ra ý của anh, cô đã nói:
“Không đè lên tôi thì đè lên anh chắc?”
“???”
Nam Thái Gia triệt để đổi chủ đề:
“Hôm nay hoàng hôn đẹp nhỉ?”
Thiều Vân San theo tầm mắt của anh nhìn ra bên ngoài. Ánh hoàng hôn chiếu rọi, rực đỏ cả một mảng trời. Bên trong nhà, không gian bỗng yên tĩnh lạ thường, có cô và anh cùng ngồi trên sô pha êm ái, cánh mũi thoang thoảng hương thơm của lá trà. Một thứ cảm giác bình yên lạ lẫm len lỏi giữa trái tim của cả hai người.
Không biết hai người cứ ngồi như vậy qua bao lâu, cho tới khi hoàng hôn đã tắt, bóng tối dần lên ngôi. Nam Thái Gia mới phá vỡ bầu không khí im lặng bằng câu hỏi:
“Bao giờ… em và Hàng Trình Vũ chia tay?”