Đào Hố Chôn Mình Ta Nhìn Ta Chết

Nam Thái Gia quay sang liếc cô:

“Tôi đang ví dụ thôi.”

Lại quay về mỉm cười với Thiều Khước:

“Bác lo lắng tính cách của con gái bác sẽ khiến ba mẹ chồng không thích cô ấy, vừa hay ba mẹ cháu cũng không quan tâm nhiều đến chuyện này, sẽ không có khả năng làm khó cô ấy. Như thế cũng rất thuận lợi để tới nhà bác ở rể đó, ngày cơm ba bữa thì dính ít nhất hai bữa với nhau rồi, bác dễ bề quan sát mà. Với lại, theo lời cô ấy thì nhìn mặt cháu trông hơi đểu, nhưng cháu tự cảm thấy mình rất tử tế, rất có trách nhiệm…”

Ngừng một chút, anh lại nói thêm:

“Bác suy nghĩ đi ạ, chứ nếu muốn tìm một người có đầy đủ năng lực kiếm tiền và tinh thần trách nhiệm với vợ con… thì hiếm có ai sẵn sàng ở rể như cháu lắm.”

Thiều Khước không nghĩ tới tâm tư ông lo lắng cho con gái lại bị Nam Thái Gia nhìn thấu, thậm chí là thấu tỏ tường tận. Quan trọng là anh gần như đưa ra đối sách khiến cho ông giải quyết được hết khúc mắc trong lòng mình.

Sống chung với ba mẹ chồng.

Và, sống xa nhà.

Thiều Vân San nghĩ Nam Thái Gia nói lắm như thế chắc chắn sẽ khiến cha cô nổi giận. Nhưng cô không ngờ, vẻ mặt ông có vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Đến cùng, sau vài phút im lặng, ông chỉ cất lên một câu:

“Tôi mệt rồi.”

Rồi nhắm mắt.

Nam Thái Gia vẫn còn diễn sâu, anh bóp tay bóp chân cho ông như thể muốn nói rằng: Không có ai vừa giàu có vừa quyền lực như cháu lại chịu hạ mình làm những việc này cho người xa lạ như bác đâu ạ. Đấy chứng tỏ là bác rất quan trọng.


Ban đầu Thiều Khước định giả vờ ngủ để đuổi người. Nhưng không nghĩ dưới bàn tay nhào nặn kiên trì của Nam Thái Gia, ông ấy vậy mà đã ngủ quên mất từ lúc nào.

Nghe tiếng hít thở đều đều, Thiều Vân San mới kéo Nam Thái Gia ra ngoài để nói chuyện.

“Anh nói vớ vẩn gì vậy hả?”

“Suy nghĩ của em có nhầm lẫn gì không đó?”

Anh hỏi ngược lại cô.

“Tôi nói chuyện đoàng hoàng tử tế, sao lại thành nói vớ vẩn được?”

Bị rơi vào thế bí khi không nghĩ ra câu đối đáp cô đành im lặng. Ngay lúc bản thân bị thái độ nghiêm chỉnh của người đàn ông này lừa gạt thì phía thang máy đã mở ra, Hàng Trình Vũ và Hàng Thương Lan xuất hiện.

Nghe tin cô về nước, Thiều Khước nhập viện lần hai cho nên Hàng Trình Vũ đã kéo anh trai mình cùng lên tầng bệnh viện ba cô nằm để hỏi thăm. Khi nhìn thấy Nam Thái Gia đang ở đây, sắc mặt của cả hai anh em nọ đều trở nên cảnh giác. Chỉ là khác với thái độ khi gặp đối thủ của Hàng Thương Lan thì Hàng Trình Vũ lại ghen tuông rõ rệt.

“Chị…”

Nghe tiếng gọi Thiều Vân San quay đầu lại. Lúc nhìn thấy Hàng Thương Lan, cô đã cẩn thận nhìn sang Nam Thái Gia bên cạnh.

Sắc mặt người đàn ông phản diện khi gặp nam chính Hàng Thương Lan chưa bao giờ là tốt cả. Lúc nào trông cũng dữ dằn đầy địch ý, ở trong sách cô miêu tả thế nào thì ngoài đời y như vậy.

Dưới tình cảnh bốn mắt nhìn nhau này, Nam Thái Gia không ngờ lại vòng tay ôm lấy eo cô như hành động chiếm hữu. Ánh mắt nhìn Hàng Thương Lan tỏ rõ thách thức.

“Buông tay ra, anh làm gì đó?”

Cô nhỏ giọng nói.

Sau khi bậy tay anh ra, cô cẩn thận đứng cách hai mét.

Hàng Trình Vũ vừa nhìn đã nổi điên, cậu đi tới định lao vào đánh nhau với Nam Thái Gia nhưng bị Hàng Thương Lan giữ lại.

“Nam Thái Gia, anh muốn giở trò gì vậy hả? Tại sao cứ bám riết lấy người yêu tôi?”

Nam Thái Gia không coi Hàng Trình Vũ là tình địch, ánh mắt anh chỉ cảnh giác nhìn về phía Hàng Thương Lan. Điều đó khiến Hàng Trình Vũ cảm thấy bị xúc phạm. Cho dù cậu đang là người yêu của Thiều Vân San thì ba mẹ của cậu hay người ngoài đều chỉ nghĩ tới Thiều Vân San và Hàng Thương Lan mà thôi.

Ngay cả Nam Thái Gia kia cũng không coi cậu ra gì nữa.

Thiều Vân San cẩn trọng nhìn vào mắt Hàng Thương Lan… Khi cô đang lo lắng ‘con trai ruột’ sẽ ghét bỏ cô thì điều đó vào mắt Hàng Trình Vũ lại cho rằng bản thân không quan trọng và cậu chỉ là bản thay thế của anh trai… Cậu tự khẳng định rằng ánh mắt Thiều Vân San chưa từng thật lòng hướng về mình.

Không chỉ có cậu ghét ánh mắt của Thiều Vân San dành cho Hàng Thương Lan mà Nam Thái Gia cũng khó chịu không kém. Về phía Hàng Thương Lan, đáng lý anh không quan tâm đâu, nhưng khi nhìn tầm mắt đầy hàm ý ghen tức của Nam Thái Gia, đột nhiên anh ấy cảm thấy vô cùng hả dạ.

Loại cảm giác: Cho dù cô ta có yêu bao nhiêu người, trong lòng cô ta cũng chỉ có tôi.


“Bác trai sao rồi?”

Hàng Thương Lan hỏi cô.

Thiều Vân San không nghĩ anh chủ động bắt chuyện với mình, cô mừng đến mức ấp úng:

“Ba… ba em đỡ rồi… nhưng vừa chợp mắt.”

Nam Thái Gia nhìn biểu hiện của cô thì tức không chịu được. Hàng Trình Vũ thấy thế, dù đang khó chịu nhưng cũng ngẩng cao đầu hơn. Miễn sao Nam Thái Gia không được Thiều Vân San coi trọng bằng Hàng gia nhà cậu là được.

Hàng Thương Lan đưa cho cô một giỏ hoa quả:

“Vậy để anh vào xem bác ấy một chút.”

“Để tôi dẫn Hàng thiếu đi.”

Nam Thái Gia lên tiếng trước cả cô, nam phụ phản diện tinh tế đi tới chủ động cầm lấy giỏ hoa quả trong tay cô.

Giây sau giọng mỉa mai cất lên:

“Nặng vậy mà lại đưa cho em, lạ thật đấy!”

Hàng Thương Lan đi trước, nghe vậy cũng chỉ hơi sững lại. Sau đó, anh ấy nhanh chóng đi vào trong phòng bệnh.

Nam Thái Gia nhìn Thiều Vân San có ý muốn đi theo Hàng Thương Lan đã vội giữ lấy đầu cô, anh hàm ý nhắc nhở:

“Cậu Vũ này có vẻ rất muốn nói chuyện với em. Em đi giải quyết đi, bên trong cứ để tôi.”

Chị gái đã về nước cho nên Thiều Phong Vân yên tâm đi học. Hiện tại có mỗi cô và Nam Thái Gia ở đây, anh làm như vậy khiến người ta cho rằng anh là chủ nhà.


“Anh đừng làm gì quá đáng đấy!”

Cô nhắc nhở khẽ.

Hàng Trình Vũ rất ghét Nam Thái Gia và muốn gây chuyện với anh, nhưng lúc đó Thiều Vân San chủ ý gọi cậu đi ra một góc yên tĩnh, cậu đã vội vàng đi theo.

“Chị, nói cho em biết, tin tức đó là thế nào? Tại sao chị với anh ta lại đi với nhau? Còn nữa… tại sao chị không trả lời tin nhắn, cũng không nhận cuộc gọi của em?”

Vừa đi tới cuối hành lang vắng người, Hàng Trình Vũ đã chất vấn một tràng. Thiều Vân San yên lặng nghe cậu nói, xong sau cùng chỉ thốt lên:

“Trình Vũ, chúng mình chia tay đi.”

Hàng Trình Vũ lặng người, một lúc sau cậu chỉ tay vào vết thương đã dần lành lại trên gương mặt mình:

“Chị, em còn đang bệnh mà. Tại sao chị lại làm em buồn như vậy? Chị có thể giải thích, em vẫn sẽ nghe mà…”

“Nhưng vấn đề ở đây là chị không còn muốn giải thích nữa. Trình Vũ, chị mệt rồi. Chị muốn chia tay, không phải vì Nam Thái Gia, cũng không phải vì Vương Lục hay bất cứ người đàn ông nào khác. Mà chỉ vì chị hết tình cảm rồi, chị thấy chúng ta không hợp nhau.”

Thật ra hôm trước đi chơi với Nam Thái Gia, anh đã nói cho cô biết Hàng Trình Vũ không hề vì bảo vệ người khác mà bị đánh. Cậu ấy cấu kết với đám bạn để nhằm lấy sự thương hại từ cô, bảo sao cô không thấy Hàng Thương Lan điều tra đám người đã ra tay kia.

“Không hợp?”

Nghe lý do, gương mặt Hàng Trình Vũ tràn ngập tổn thương như thể sẽ bật khóc tại chỗ. Nhưng cậu ấy là thanh niên trai tráng, nhanh chóng muốn giấu đi cảm xúc của mình:

“Chị hãy nói với em chúng ta không hợp chỗ nào đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận