Thiều Vân San gật đầu đáp lại Vương Lục sau đó che miệng nói với Nam Thái Gia trong điện thoại:
“Là Vương Lục. Tôi đang ở phim trường của Nữ Nữ, chút nữa tôi gọi lại sau.”
“Ừm, vậy em tắt máy đi.”
Thiều Vân San tắt máy không nghĩ nhiều, cô đi tới chỗ Vương Lục. Anh ấy trêu:
“Tưởng cô sẽ giả bộ lảng tránh như với mấy người khi nãy chứ?”
“Không có đâu.”
Cô cười ái ngại khi mình bị phát hiện.
Hai người cùng nhau chụp một vài kiểu tự sướng. Sau khi chuyển ảnh cho anh, cô mới bắt chước ngữ điệu của anh khi tham gia sự kiện của L’Oreal Paris lần trước, lạnh lùng nói:
“Anh Lục chớ nên đăng ảnh, tránh rước thị phi vào người.”
Vương Lục bật cười:
“Vân San, thù dai thật đấy!”
Nhìn anh cười, cảm xúc của Thiều Vân San trở nên rối bời. Cô không thể khống chế lòng mình mà nói:
“Anh trông rất giống một người quan trọng của tôi, nhất là lúc để mái tóc màu bạch kim đó… Ước gì anh Lục có thể cho tôi toại nguyện mà để lại màu tóc ấy thêm một lần nữa…”
Vương Lục như vỡ lẽ với sự si mê của cô khi lần đầu tiên hai người gặp nhau. Anh dò hỏi:
“Người đó là ai vậy?”
Thiều Vân San không dấu diếm:
“Là anh họ của tôi… nhưng không thể gặp lại nữa…”
Vương Lục lòng đã hiểu, anh tự nhiên không hỏi thêm gì nữa.
Hàng Thương Lan sau khi tặng hoa cho Nữ Nữ đã mời mọi người trong đoàn làm phim đi liên hoan. Nhìn thấy Thiều Vân San và Viện Viện đang chuẩn bị rời đi, anh đã cất tiếng gọi:
“Vân San, cùng đi đi.”
Viện Viện nắm tay cô có chút kích động. Thiều Vân San đập nhẹ tay con bé ra hiệu không được lộ liễu, cô bình thản đáp ‘vâng’. Cô biết là anh chỉ lịch sự thôi nhưng trong lòng vẫn phấn khích không nguôi.
Vậy là buổi tối đó cô cùng đoàn làm phim của Nữ Nữ đi ăn với nhau. Với thân phận đặc biệt, cô được mọi người kéo ngồi vào bàn của Hàng Thương Lan, đạo diễn và nam nữ chính của bộ phim.
Bên cạnh cô là Vương Lục và đạo diễn, đối diện lại là con trai, con gái ruột. Mỹ nam mỹ nữ ngồi trước mặt khiến cô vui đến mức nhận lời uống mấy ly rượu. Lỡ quá chén không kiểm soát được suy nghĩ, nửa chừng cô bỏ ra bên ngoài cửa nhà hàng khóc lóc ỉ ôi.
Viện Viện ngồi bàn khác nhưng luôn để ý tới cô, thấy cô mặt đỏ đi ra ngoài con bé cũng vội vàng đi theo. Nhìn cô khóc con bé bối rối không biết làm gì ngoài việc ôm cô vào lòng.
“Tiểu thư, hay là chúng ta về đi… đừng ở đây nữa… đừng nhìn người ta hạnh phúc nữa được không?”
Thiều Vân San vẫn khóc không ngừng, cô gục mặt vào hai gối, gió trời lạnh khiến cảm xúc càng dâng cao. Bên trong có một vài người đã đánh hơi được chuyện này, có người ra ngó rồi vội vàng chạy vào trong hô lên:
“Cô Thiều đang khóc bên ngoài…”
Sắc mặt ai nấy đều biểu lộ ‘biết ngay mà’. Thiều Vân San yêu thích Hàng Thương Lan là việc ai cũng biết, bây giờ đột nhiên thay đổi thái độ đối tốt với Thanh Hàn Nữ khiến bọn họ suýt chút thì bị lừa, tưởng là thật. Chẳng qua cô chỉ đang giả vờ ổn mà thôi.
Thanh Hàn Nữ chủ động đứng lên:
“Để em ra xem thế nào.”
Hàng Thương Lan nhỏ giọng dặn dò:
“Cẩn thận.”
Thanh Hàn Nữ gật đầu, trong lòng cô ấy cũng giống như mọi người, bắt đầu hoang mang và cho rằng Thiều Vân San sắp không giấu được tình cảm với Hàng Thương Lan nữa. Nhưng lúc ra gần tới cửa nhà hàng, cô ấy đã nghe thấy Thiều Vân San đáng thương kêu lên:
“Chị nhớ mẹ… Viện Viện, chị nhớ mẹ quá!”
“Mẹ ơi… mẹ… con muốn gặp mẹ… tại sao ông trời lại chia cắt mẹ con chúng ta… tại sao lại để con ở nơi này một mình?”
Thiều Vân San nhớ người phụ nữ cô độc ở thế giới thực tại bên kia… Đã qua bao nhiêu ngày kể từ khi cô chết, mẹ sống thế nào rồi…?
Ở nơi đó, có ai sẽ thay cô chăm lo cho mẹ khi tuổi về già?
Ai sẽ chải mái tóc bạc, ai sẽ cùng mẹ trò chuyện tâm sự, ai sẽ cùng mẹ khám sức khỏe khi bệnh tật ập đến…?
“Huhu.”
Thiều Vân San bên trong là hồn Phí Tiểu Uyển, cô luôn cố gắng không để bản thân nghĩ về mẹ, nhưng nay khi rượu vào, trước mắt là con trai con gái ruột khiến cô không tài nào ngừng nhớ về chuỗi ngày cô ở thế giới đó say sưa sáng tác và có mẹ luôn ủng hộ cô, chăm lo cho cô từng bữa ăn giấc ngủ?
“Tiểu thư… phu nhân đã mất lâu rồi mà… Ở đây có em, em sẽ bên cạnh chị, sẽ ở cạnh chị đến khi đầu bạc răng long…”
Viện Viện không biết nhiều về mẹ ruột của Thiều Vân San, cho nên chỉ có thể an ủi cô bằng cách này. Nghe cô khóc không ngừng, con bé cũng buồn bã khóc nấc lên.
Tiếng khóc của hai người làm cho Thanh Hàn Nữ đứng phía sau rất phiền lòng. Qua một lúc, cô ấy vẫn lựa chọn không ra ngoài làm phiền Thiều Vân San.
Hàng Thương Lan và mọi người thấy Thanh Hàn Nữ quay lại thì rối rít hỏi đã có chuyện gì. Thanh Hàn Nữ chỉ thấp giọng đáp:
“Cô ấy đang nhớ về người thân đã mất, mọi người đừng làm phiền cô ấy.”
Mọi người bán tín bán nghi nhưng cũng không ai dám đi ra xác nhận có đúng là như Thanh Hàn Nữ nói hay không.
Ngồi xuống bàn, bên cạnh Hàng Thương Lan đã hỏi ngay:
“Sao rồi?”
Vương Lục phía đối diện cũng hóng hớt muốn nghe.
“Đúng là cô ấy nhớ về người thân đã mất nên mới buồn như vậy.”
Sau khi được Thanh Hàn Nữ xác nhận, Hàng Thương Lan đoán ngay ra Thiều Vân San đang nhớ mẹ.
Vương Lục thì lại nhớ tới lời cô nói hôm nay, thắc mắc có phải cô đang nhớ người anh họ kia không? Nghĩ thế, anh đã quyết định sau khi trở về sẽ đi nhuộm tóc bạch kim luôn. Nếu có thể giúp cô về mặt tinh thần, tại sao không giúp?
Điện thoại của Thiều Vân San để trên bàn rung lên có cuộc gọi. Mọi người nhìn qua, thấy là Nam Thái Gia thì ánh mắt ai nấy đều như bị xịt keo, đông cứng lại. Vương Lục ngồi gần nhất chủ động tắt màn hình để điện thoại không rung nữa. Nam Thái Gia gọi đến cuộc thứ ba không được đành từ bỏ.
Hàng Thương Lan ở bên cạnh Nữ Nữ ghé tai cô hỏi:
“Gần đây anh ta có hay làm phiền em không?”
Hiểu ý, Thanh Hàn Nữ khẽ lắc đầu, thực sự là suốt một tháng này Nam Thái Gia không hề nhắn tin hay gọi điện cho cô ấy nữa. Cô ấy và Hàng Thương Lan đều cùng suy nghĩ nghi ngại về sự thay đổi của Nam Thái Gia và Thiều Vân San.
Mà cảnh hai người gần gũi bị Tả Hữu Tịch ngồi cách mấy bàn nhìn mỏi mắt, nhìn đến cháy mắt.
Vương Lục ở phía đối diện tiện đưa chuyện:
“Gần đây, trong tập đoàn Nam Thị cũng đang đồn ầm lên chuyện kết hôn của hai người họ. Hai người có cảm nghĩ gì không?”
Thường hay qua lại với người trong tập đoàn Nam Thị nên Vương Lục cũng nghe được ít thông tin. Có điều, anh không tin hai người kia kết hôn thật.
Lại nói tới Hàng Thương Lan và Thanh Hàn nữ. Trước đó một người thích anh, một người thích em. Đùng một cái, hai người họ cưới nhau, không thích ‘anh, em’ này nữa. Thấy cũng buồn cười.
Hàng Thương Lan không nói nhiều. Chỉ có Thanh Hàn Nữ lên tiếng:
“Anh Nam cũng không phải là người xấu, Thiều Vân San cẩn thận một chút thì yêu vẫn được.”
Biết bao nhiêu hàm ý ‘cẩn thận’ trong câu từ của Thanh Hàn Nữ. Vương Lục chợt bông đùa một câu:
“Vân San nay yêu người này, mai yêu người kia, không biết cô ấy thật lòng với ai?”