“Đào hoa không thấy chỉ còn lại một mảnh tiêu điều xác xơ.”
.
Nghe nói, Ma chủ ma giới đã thoát ra khỏi cấm chế của Phật Tổ.
Cũng nghe nói, Ma chủ ma giới sau hai ngàn năm quy ẩn dưỡng thương đã trở lại. Mạnh mẽ hơn và tàn bạo hơn.
Y dường như đã thay đổi thành một Ma chủ hoàn toàn khác, không thích mang Huyết ma kiếm đi khắp nơi nơi kiếm chuyện mua vui, không thích đến dương gian nghe hát kịch, càng không thích mặc hồng y. Y càng ngày càng lãnh khốc vô tình, cũng càng ngày càng căm ghét phàm nhân.
Nguyên nhân sâu xa không một ai có thể đoán biết, chỉ rõ một điều, phàm nhân chỉ cần trông thấy kẻ nào có khuôn mặt đẹp đến yêu dị đều sợ mất mật, chạy trốn thật nhanh.
Duẫn Mộc nghe kẻ dưới thao thao bất tuyệt chỉ biết lắc đầu cho qua. Ma chủ kia hắn chưa từng chạm mặt nhưng lại nghe nói đến không ít lần. Hắn dù muốn hay không cũng không làm gì khác được, vì y là nhân vật chính trong những câu chuyện loạn thất bát tao của kẻ dưới ở Cửu trung thiên, cũng là nhân vật chính trong mấy cuốn truyện tình cảm nhảm nhí của tiểu muội hắn.
Ma chủ lãnh khốc vô tình.
Ma chủ ngang tàng cao ngạo.
Ma chủ đẹp yêu dị đến tột cùng…
Duẫn Mộc càng nghe càng thấy buồn cười, đẹp đến tột cùng ư? Hắn chỉ thấy đừng nói là Ma chủ, ngay cả phụ thân của Ma chủ cũng chưa chắc đã sánh được với người kia.
Hắn buông sách, ngước nhìn cành đào bên ngoài cửa sổ, ngẩn người nhớ lại quãng thời gian tươi đẹp đã từng trải qua.
.
Duẫn Mộc là Tứ điện hạ Thiên tộc, ngặt nỗi vừa sinh ra đã yếu ớt không giống chúng tiên. Ngay từ đầu hắn đã được mang tới Tuyết động, lớn đến bảy ngàn tuổi cũng chưa một lần bước chân ra khỏi cửa động. Hắn ở Tuyết động chính là để bảo toàn mạng sống chính mình.
Bởi vì sống trong Tuyết động lạnh lẽo quanh năm, cho nên Tứ điện hạ Thiên tộc dù có khuôn mặt như nam tử mười bảy mười tám nhưng mái tóc lại bạc trắng như tuyết. Toàn thân cũng lạnh lẽo khác thường, chạm hoa hoa chết, chạm cỏ cỏ cứng khô. Hắn thực sự rất muốn ra bên ngoài một lần, nhưng Thiên quân ca ca của hắn luôn luôn nhắc nhở hắn phải tu tới chín ngàn tuổi mới có thể ra bên ngoài, nếu không với thân thể hiện tại chỉ e là không trụ nổi.
Ngày đó hắn lừa tiên đồng tỷ tỷ uống đan dược, khiến tỷ tỷ có thể ngủ say cả một ngày trời, sau đó tự phong bế tiên khí mới lẻn ra khỏi động. Hắn đối với bên ngoài không thông thuộc nhưng không muốn chỉ quanh quẩn xung quanh Tuyết động nên đã bay một đoạn đường thật xa. Trước mắt bỗng thấy một vạt hồng hoa nổi bật giữa một rừng xanh thẳm, thật sự tuyệt diệu vô cùng.
Duẫn Mộc lúc ấy niên kỉ còn nhỏ rất sợ gặp điều bất trắc, sau khi hạ xuống chân núi đã tự mình phong ấn luôn cả tu vi ít ỏi, thả cước bộ lên núi. Cho đến khi có thể đến được rừng đào toàn thân hắn đã mướt mồ hôi lạnh, mệt mỏi đến ngất đi.
Khi hắn mơ màng tình lại thấy mình đang nằm trên giường tre, đặt trong một căn nhà đơn sơ mộc mạc. Bên cạnh, nam tử trẻ tuổi thân mặc hồng y nhìn hắn chằm chằm. Nam tử chừng hai mươi tuổi, tóc đen chấm đất, đặc biệt nam tử ấy thật đẹp, đẹp tới mức Duẫn Mộc đờ đẫn nhìn đến không còn nghĩ được điều gì.
Nam tử thấy hắn ngơ ngẩn thì bật cười, nhỏ nhẹ hỏi:
“Tiểu huynh đệ, ngươi leo lên núi chỉ để ngất lịm rồi ngẩn ngơ thôi sao?”
“A… tại hạ thân thể ốm yếu, mới đi một quãng đường thì không chống chịu được. Đã làm phiền huynh đài rồi, thật là có lỗi!”
“Không sao không sao! Ta không thấy phiền, ngược lại còn thực vui vẻ, trên núi quanh năm suốt tháng không gặp một bóng người, thật là tịch mịch.”
Khi nam tử ấy nói chuyện, trên miệng luôn là nụ cười thân thiện, thật giống một người đã rất lâu rồi không được gặp ai. Duẫn Mộc có cảm giác người này thật giống mình, cô đơn tịch mịch mà lớn lên. Hắn nghĩ, ở lại vài ngày chơi với người này cũng không phải là không được, dù sao nơi đây cảnh cũng thực đẹp.
.
Ngày tháng chậm trôi, Duẫn Mộc cùng nam tử chốn đào hoa bên nhau thưởng trà ngắm hoa, huynh huynh ta ta thật sự vui vẻ. Nam tử biết hát kịch, biết pha trà, biết nấu cơm. Nam tử cẩn thận chải mái tóc trắng như tuyết giúp hắn, nam tử còn tặng hắn quần áo mới thật vừa người.
Nhưng hắn vẫn nhớ, bởi vì hắn lẻn ra khỏi Tuyết động nên không thể nói ra thân phận của mình, càng không thể đi quá một ngày, trước khi tiên đồng tỷ tỷ tỉnh lại, hắn phải có mặt trong Tuyệt động rồi. Hắn cũng biết, một ngày trên Thiên giới bằng một năm chốn trần gian, cho nên, ngày vui đã hết, hắn buộc phải quay về.
Duẫn Mộc chuẩn bị cho ngày chia ly suốt một tháng dài, hắn không hiểu cảm giác khó khăn nhọc nhằn trong lòng mình biểu đạt cho điều gì, cũng không đoán được ánh mắt bi thương của nam tử trước lúc hắn rời đi thể hiện điều gì. Hắn chỉ biết, lần này trở về nhất định hẹn ngày gặp lại.
Có điều, Duẫn Mộc không thể ngờ, một lần ra ngoài trước hạn định chín ngàn tuổi khiến hắn toàn thân hư nhược. Một lần phạm sai lầm này hại hắn ngủ suốt năm trăm năm, cũng kéo dài hạn định thêm năm trăm năm.
Ngày Duẫn Mộc giã từ Tuyết động, hắn chuyển thân thành con cò trắng bay thẳng tới rừng đào chốn trần gian. Chỉ là, đào hoa không thấy, chỉ còn lại một mảnh tiêu điều xác xơ.
.
Duẫn Mộc lặng người đứng ở nơi hắn từng cùng người kia sống qua những ngày tháng ngắn ngủi, hương thơm thanh lãnh vẫn còn phảng phất đâu đây. Nụ cười cố nhân vẫn sống động chân thực nhường nào, nhưng ngàn năm đã qua đi, làm gì có phàm nhân nào thọ ngang trời đất.
Bạch y phiêu phiêu trong gió, bảng lảng trong không trung tiếng ai hát kịch nghe muốn buốt lòng.
…Chốn hồng hoa, mái tóc xanh
Cố nhân chỉ có thể ôm nhau trong mộng
Tình này khó tỏ, lệ chảy vào tim… (*)
… … …
Note: (*) Khúc ca Điệu hoa lung