Lão ngoan đồng lên đảo cũng đã được vài ngày, thời tiết chuyển lạnh, Hoa Mãn Lâu thường xuyên đứng bên bờ biển không biết suy nghĩ chuyện gì, Hoàng Dược Sư thấy vậy, phủ thêm cho y một chiếc áo choàng, cũng không nói một lời.
Đệ tử họ nhìn thấy, cũng không dám nói, không khí trở nên thật khẩn trương.
Hoàng Dược Sư tự an ủi mình không nên gấp gáp, hắn biết trong lòng Hoa Mãn Lâu có hình bóng của hắn, hắn có thể cả đời chờ y, chỉ cần, người mà Hoa Mãn Lâu yêu không xuất hiện chen ngang. Hắn nắm chặt tay. Nhìn bóng dáng y. Hắn biết y đang cân nhắc, do dự. Hắn thật sự rất sợ, nếu Hoa Mãn Lâu lựa chọn không phải mình, mình phải làm sao đây? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn y rời đi?
Không, quan trọng nhất là phải giữ được y, đem y buộc chặt lại bên cạnh, vĩnh viễn không thể rời khỏi mình.
Hoàng Dược Sư biết ý nghĩ này quá điên cuồng, nhưng hắn không thể tưởng tượng nếu Hoa Mãn Lâu ôm một người khác, chỉ cười thật dịu dàng âu yếm với kẻ đó, mình sẽ ra sao? Có thể hay không, ngay cả y cũng làm bị thương?
Nếu A Lâu cự tuyệt, ta phải làm gì đây?
Hắn kinh ngạc nhìn về nơi xa, thất hồn lạc phách, tay nắm chặt đến chảy máu cũng không phát hiện.
“Dược Sư, ngươi bị thương?”
Giọng nam trong trẻo vang lên bên tai, tay bị thương được người kia nhẹ nhàng cầm lấy.
Hoàng Dược Sư không để ý vết thương, cầm chặt lấy tay đôi tay thon dài kia, cúi đầu gọi to: “A Lâu……”
Hoa Mãn Lâu không thu tay lại, cũng không có động tác gì. Để hắn tùy ý cầm tay, con ngươi ảm đạm nhìn hắn.
Hoàng Dược Sư chỉ cảm thấy tim đập thật mau, đem Hoa Mãn Lâu ôm vào lòng. Hoa Mãn Lâu thân thể cứng đờ, dần dần thả lòng, dựa trong lòng hắn.
Cảm thấy trong ngực thật ấm áp, Hoàng Dược Sư vừa vui mừng lại bi ai, A Lâu, ngươi vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận ta sao? Chẳng lẽ ta một chút cơ hội cũng không có?
A Lâu……
Hoa Mãn Lâu mấy ngày nay vẫn rất hỗn loạn, trừ lúc giáo huấn Lão ngoan đồng đêm đó, thời gian còn lại đều là bế tiểu Dung nhi, dạy Nguyệt Ảnh một chút, làm ít bẫy rập, sau đó, suy nghĩ về Hoàng Dược Sư.
“Dược Sư……” Hoa Mãn Lâu gọi.
Hoàng Dược Sư ôm chặt y, nói: “A Lâu, nếu không phải là câu trả lời ta muốn, vậy không cần nói, không nói, được không?…….”
Hoa Mãn Lâu lòng mềm nhũn, nam tử phóng đãng tiêu sái này, hiện tại vậy mà ăn nói khép nép cầu xin y, nhưng mình……
“Dược Sư, ta không muốn lừa ngươi.” Hoa Mãn Lâu đẩy Hoàng Dược Sư, nhưng cánh tay bên hông y lại dùng tất cả sức lực, đem y một lần nữa khóa lại trong lòng.
“A Lâu, A Lâu, A Lâu……” Tiếng gào thét cùng với chống cự của Hoa Mãn Lâu như đỗ quyên khấp huyết [chim đỗ quyên khóc ra máu], ngữ khí đau thương như cứa vào lòng người từng vết, từng vết.
“Dược Sư, ngươi và ta đều là nam……”
“Không cần dùng lý do đó để cự tuyệt ta. Ta yêu Hoa Mãn Lâu không phải để câu nệ lễ giáo thế gian, ngươi lại lấy cớ đó, lấy cớ đó từ chối ta……”
“Dược Sư, ngươi không nên như vậy.” Hoa Mãn Lâu mềm mỏng khuyên nhủ, chậm rãi tách đôi tay bó chặt lấy hông mình, khuyên: “Hoàng Dược Sư là nên ngạo nghễ trước trời, tiêu dao giang hồ, ngao du thiên hạ, chỉ vì một kẻ mù lòa mà chịu sỉ nhục, ngươi có thể bịt miệng một người, nhưng cả thiên hạ thì sao?”
Hoàng Dược Sư nghe xong, ngược lại dấy lên ánh lửa hy vọng: “Vậy ngươi thì sao? Ngươi chán ghét ta sao?”
Chán ghét? Như thế nào có thể! Hoa Mãn Lâu cười khổ. Hắn là Hoàng Dược Sư, là tri kỷ kiếp này của y, là người quan trọng nhất với y, muốn cân nói đến địa vị của hắn, Hoa Mãn Lâu cũng chỉ có thể dùng một câu để hình dung: Hữu đạt dĩ thượng, luyến nhân vị mãn. [Hơn cả bạn bè nhưng chưa tới người yêu]
Hoàng Dược Sư thấy Hoa Mãn Lâu không lên tiếng, lại dùng lực đem người kéo vào lòng, một tay xoa nhẹ má y, thấp giọng nói: “Như vậy là, ngươi chán ghét ta sao?”
Hoa Mãn Lâu run lên, muốn kéo tay Hoàng Dược Sư ra.
Hoàng Dược Sư mặc y lôi kéo, tới gần vành tai y, nhẹ nhàng cắn lên, thanh âm khàn khàn nói: “Nếu như vậy, thực chán ghét ta?”
Hơi thở ấm áp phun bên tai, vành tai trắng nõn chợt đỏ ửng, cảm giác tê dại khiến y không nhìn được run lên, chỉ cảm thấy đứng cũng không nổi nữa, vội vàng noi: “Đừng, Dược Sư…… Ngô!”
Hoàng Dược Sư thừa dịp y nói chuyện, theo hai má khẽ hôn lên, rồi đến đôi môi đỏ mọng. Đầu lưỡi tham lam đi vào, đảo qua khắp khoang miệng, cẩn thận hôn lên từng điểm mẫn cảm của y.
“Ô ô……” Hoa Mãn Lâu muốn nói chuyện, lại bị Hoàng Dược Sư nuốt vào. Đầu lưỡi bá đạo quấn lấy Hoa Mãn Lâu trơn mềm ngây ngô, câu dẫn y cùng hòa quyện, tiếng hút *** mĩ, hơi thở giao triền, khiến người đỏ mặt.
Hoa Mãn Lâu chỉ cảm thấy mình như bị sóng lớn cuốn đi. Nam nhân gắt gao dây dưa, nước miếng không kịp nuốt theo khóe môi mà chảy xuống, lại bị nam nhân liếm sạch. Hai cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy hông, nổi lên từng trận tê dại, nếu không phải đôi tay đó đang ôm lấy y, chỉ sợ chính mình đã đứng không vững mà ngã xuống. Hai người dán chặt vào nhau, Hoa Mãn Lâu thậm chí cảm thấy lửa nóng của người kia dính sát bên hông, tiếng tim đập mạnh truyền đến bên tai, hết thảy làm Hoa Mãn Lâu cảm thấy hít thở không thông.
Hoàng Dược Sư buông tha y, nhìn người trong ngực, gương mặt phủ mờ sương, con ngươi từ trước đến nay luôn ảm đạm giờ nhiễm một tầng nước mỏng, đôi môi sưng đỏ cho thấy dấu vết bị người hung hăng yêu thương, làn da tái nhợt vì bệnh nay trở nên đỏ ửng.
Hoa Mãn Lâu hơi há miệng, hô hấp dồn dập. Bên trong miệng còn có thể thấy đầu lưỡi hồng phấn nộn cùng hàm răng trắng noãn. Hoàng Dược Sư chỉ cảm thấy lửa trong người càng lớn, ánh mắt buồn bã, lại tiếp tục hôn lấy Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu đáng thương mặc dù nhớ được ký ức của hai kiếp người nhưng nhận thức về loại vấn đề này lại như một tờ giấy trắng, ngay cả kinh nghiệm thủ *** cũng ít đến đáng thương.
Vì thế, xử nam Hoa Mãn Lâu bị Hoàng Dược Sư một phen hấp qua hấp lại, thân thể đã nhuyễn như cháo, chỉ có thể nhờ vào hắn đỡ lấy mới có thể miễn cưỡng đứng.
“Thế này, vẫn còn ghét ta sao?” Hoàng Dược Sư cười đắc ý, hắn đã sớm theo phản ứng của Hoa Mãn Lâu mà đoán được, y không ghét mình. Phát hiện này khiến hắn cao hứng dị thường.
“Hoàng Dược Sư, ngươi đừng quá phận.” Hoa Mãn Lâu cố gắng bình ổn hô hấp, thực tức giận, hung hăng trừng hắn, nhưng như vậy lại càng khiến bản thân thêm mê người.
Nhìn người trong ngực tức giận trừng mình (Nguyệt mỗ: Hoa Hoa tuy rằng không nhìn thấy nhưng động tác thì vẫn có thể làm đi), Hoàng Dược Sư nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “A Lâu, ngươi không ghét ta, trong lòng ngươi hình bóng ta có tồn tại, đừng trốn tránh, được không?”
“Ngươi……” Hoa Mãn Lâu cắn môi, không suy nghĩ, đẩy mạnh Hoàng Dược Sư, thi triển khinh công rời đi. Bóng dáng có điểm giống như chạy trối chết.
Hoàng Dược Sư cũng không đuổi theo, ý vị thâm trường nhìn theo bóng y, khóe miệng gợi lên, bi thương trước đây đã không còn tồn tại.
A Lâu, ngươi dù trốn thế nào cũng không thoát, ngươi chỉ có thể ở bên cạnh ta.
Vì thế, Hoa Mãn Lâu, gặp phải Hoàng Dược Sư, hãy ngoan ngoãn để người ta ăn kiền mạt tịnh đi!
Suy nghĩ tác giả: Vì thế, H vẫn là xa thật xa không hẹn trước, mọi người hãy chậm rãi chờ đợi đi, tuy nói là đam mỹ, nhưng Hoa Hoa vẫn là thẳng nam……
Nguyệt mỗ chạy trốn đây.
Biến mất.