Mùa đông, tuyết trắng ngập trời. Bến đò sông Hoài, Giang Bắc, bên trong khách *** chật kín người, đều tụ lại một chỗ.
Trời tuyết rơi lớn như vậy, không thể đi đường.
An lão bản ôm đống ngân phiếu trong ngực. Gần cuối năm rồi, hắn phải về nhà đón năm mới, ai ngờ trời trở rét nhanh, lập tức đã phủ đầy tuyết, cũng chỉ có thể ở nghỉ lại khách ***.
“Tiểu nhị, có bàn không?” An lão bản nhìn một đám người rậm rạp, ngữ khí không xác định hỏi.
“Khách quan, ngài thấy nhiều người như vậy. Ngài đành phải ngồi cùng bàn với người khác thôi, được không?” An lão bản cũng chỉ đành gật đầu.
Tiểu nhị dẫn hắn tới một bàn nhỏ, đang ngồi là hai người trẻ tuổi, một người áo trắng như tuyết mang mũ sa không thấy rõ mặt, một người khác là một thiếu niên thanh tú khoảng mười lăm, mười sáu tuổi mặc áo xanh, thiếu niên ấy đang cung kính hầu nam tử áo trắng kia. Hai người này ăn mặc hoa lệ, nhìn không ra quan hệ.
Trong lúc hắn đang đánh giá hai người, tiểu nhị cũng đến giải thích với hai người, thiếu niên thanh tú nghiêm túc trả lời, tiểu nhị liền đem chỗ còn lại dọn sạch sẽ, cười làm lành rồi rời đi.
An lão bản là người làm ăn. Ngồi xuống, cười nói: “Ngượng ngùng, đã quấy rầy hai vị.”
“Không sao, đều là người qua đường. Ra ngoài, luôn phải làm thế nào thuận tiện.” Nam mang sa trắng trả lời.
An lão bản vội vội xưng đúng, lại cùng người kia nói vài câu, thấy người này lời nói thân thiết ôn hòa, hợp với tính hắn, một lúc sau, đã có chút quen biết. An lão bản biết người này gọi Trầm tiên sinh, cùng đệ tử du lịch khắp nơi, biết không ít chuyện, Trầm tiên sinh ôn hòa dễ gần, hắn tò mò hỏi: “Trầm tiên sinh, sao ngươi lại mang mũ sa trong nhà? Không phiền toái sao?”
Trầm tiên sinh tay sờ sờ mặt nói: “Tướng mạo của ta…… Vẫn là không cần quấy nhiễu đến mọi người. Ta như vậy cũng hết cách.” Nghe thấy đối phương có ý lảng tránh, An lão bản thức thời cũng không nói tiếp.
Lúc này, chợt nghe thấy mấy người xôn xao một chút, đệ tử bên cạnh Trầm tiên sinh thấp giọng nói: “Sư phụ, là thuyết thư tiên sinh [người kể chuyện]. Hơn nữa, hôm nay người còn chưa uống thuốc.”
Trầm tiên sinh cười khổ: “Ảnh nhi, con so với Phong đại phu còn đáng ghét hơn nha.” Phong Lạc, thầy thuốc trong một y cốc, trước đây được y cùng đồng bạn cứu khi mình bị thương nặng, khiến y phát hiện ra một bí mật lớn, cũng cho y biết được cảm tình của chính mình. Nhưng, đó đã là ba năm trước……
“Nếu Phong tiên sinh biết sư phụ không uống thuốc đúng giờ, chỉ sợ……” Nói xong, thiếu niên đánh một cái rùng mình, tựa hồ nhớ tới cái gì không tốt. Thầy thuốc Phong Lạc kia không chỉ có y thuật cao minh, biện pháp chỉnh người cũng cao minh, người này không ngồi không, ngay cả sư phụ y cũng vài lần bị Phong đại phu “dạy dỗ”……
An lão bản thấy Trầm tiên sinh cười khổ liên tục, muốn hỏi, nhưng lại bị câu nói của người thuyết thư kia đánh gãy.
“Gần đây, giang hồ xảy ra vài chuyện lớn, các vị có biết Đông tà? Nếu không biết, ta đây phải nói cho nghe một lần.”
“Ông lão có chuyện gì nói đi, ta cũng muốn nghe chút tin tức.” Một vị đại hán đứng lên nói. Xem ra thuyết thư tiên sinh này vẫn luôn được mọi người hoan nghênh.
“Như ta đã nói.” Ông lão thanh giọng: “Trước hết, mấy năm trước Hoa Sơn luận kiếm để tranh đoạt Cửu Âm chân kinh đúng không?”
“Ông lão, việc này đã là mấy năm trước rồi, còn nói lại làm gì?” Một nam tử nói, mọi người đồng tình.
“Không không.” Ông lão vỗ vỗ bàn, nói: “Là sau Hoa Sơn luận kiếm, không có chút tin tức nào của Cửu Âm chân kinh. Nhưng ba năm trước, lại có một chuyện, đệ tử của Đông tà đã học được Cửu Âm chân kinh, chính là Hắc Phong song sát.”
“Sao lại vẫn là chuyện này, ông lão, ngươi muốn kiếm tiền hay không vậy.” Mọi người ồn ào.
An lão bản lại rất chú ý tới, nhắc đến Đông tà, Trầm tiên sinh có chút phản ứng hơi quá, ngay cả nước trà cũng không cẩn thận làm đổ ra người.
“Nói rất dài, các vị không cần kích động.” Thuyết thư tiên sinh vội vàng trấn an mọi người.
“Nhưng mấy tháng nay, có người biết được, nguyên lai Hắc Phong song sát là học trộm, bị đuổi khỏi Đào Hoa đảo.” Mọi người một tràng oa lên, thuyết thư tiên sinh thấy mọi người bắt đầu chú ý nghe, vui vẻ nói tiếp.
“Tháng trước, Hắc Phong song sát ở Gia Khánh hành hiệp trượng nghĩa, cứu một cô gái bị tên cẩu quan Chu Vũ Lễ bắt, giáo huấn hắn một trận, lúc đó, Hoàng đảo chủ mang một đứa nhỏ bắt được Trần Huyền Phong, muốn phế đi võ công của hắn.” Thuyết thư tiên sinh thấy mọi người hết sức chăm chú, thừa nước đục thả câu, chậm rãi uống trà.
“Rồi sau đó thế nào?” Đoàn người thấy lão như vậy, liền khẩn trương thúc giục.
“Sau đó nha, Trần Huyền Phong kia đưa ra một phong thư cho Hoàng đảo chủ. Hoàng đảo chủ vừa thấy thư, các ngươi nói xem, ông ta làm gì?”
Thuyết thư tiên sinh híp híp mắt, vỗ vỗ bàn, nói: “Hoàng đảo chủ nha, thấy thư, trong lòng vui mừng, ngay cả con gái mang theo cũng vứt cho hai đệ tử, một mình đi trước.”
“Vì sao vậy?”
“Vì sao nha, sao mà ta biết được. Hoàng đảo chủ võ công cái thế, sao có thể so với lão nhân nho nhỏ như ta?”
“Việc này sao lão tiên sinh lại biết được?” An lão bản nghe đến nhập thần, nghe thấy thiếu niên bên cạnh vừa rồi một câu cũng chưa nói, đột nhiên lại hỏi.
“Việc này nha, ta không nói dối. Đây là do chính miệng cô gái bị bắt kia nói.” Thuyết thư tiên sinh kia vuốt râu, cười tủm tỉm.
“Tiếp nha, trên giang hồ gần đây có hai vị thiếu hiệp, nghe nói là hai thầy trò, bắt hết bọn thổ phỉ, cường đạo gần đây mà không làm ai mất mạng.”
“Nga, là hai vị nào?” Lời vừa nói, liền có người hứng thú đứng lên nghe.
“Nga, vị sư phụ trước đây Hoa Sơn luận kiếm cũng có xuất hiện. Cùng Đông tà Hoàng đảo chủ giao tình thân mật. Vị đại hiệp này, bộ dạng phong thần tuấn lãng, cường đạo thổ phỉ cũng vì dung mạo của y mà trêu chọc. Chỉ tiếc, người này toàn vẹn như vậy, nhưng đôi mắt lại không nhìn thấy. Đáng tiếc đáng tiếc.” Thuyết thư tiên sinh vẻ mặt đáng tiếc vuốt râu.
Có người giục hắn: “Lão nhân, thiếu hiệp kia tên là gì? Ngươi đã nhìn thấy y bao giờ chưa?”
“Ta đây có nhìn thấy một lần, nhưng chỉ là đứng xa xa, khi đó đường núi chật hẹp, ta đi ngang qua một thôn nhỏ hoang vắng, xa xa thấy vị thiếu hiệp kia áo bay phấp phới, đang giúp một nông gia đuổi đạo tặc, không biết dùng chiêu thức gì, một đám đại hán đánh không lại người ấy.”
“Lúc ấy nhìn y như bước ra từ trong tranh, diện mạo tuấn tú, nghe thấy y tự xưng Hoa Mãn Lâu, ta chỉ biết trên giang hồ được gọi là Ngọc tụ công tử, Hoa Mãn Lâu Hoa công tử.” [tụ là tay áo]
“Còn có đệ tử của y cũng chỉ nghe thấy gọi là Nguyệt Ảnh, mới mười lăm mười sáu tuổi, kiếm pháp rất mạnh, bộ dạng cũng tuấn tú, nhiều cô nương còn nghĩ chỉ chạm tay vào hai người họ thôi cũng đủ mãn nguyện rồi……”
An lão bản nghe đến nhập thần, lại nghe Trầm huynh đệ kia ho nhẹ vài tiếng, khiến đệ tử y lo lắng, hướng về phía An lão bản khẽ gật đầu nói: “Tại hạ thân thể không khỏe, xin cáo lui trước.” Liền cùng đệ tử rời lên lầu trên.
Suy nghĩ tác giả: Cám ơn mọi người nhắc nhở, nghĩ ra danh hiệu rồi sau lại quên………
Nguyệt mỗ oa cái chạy trốn……