Đào Hoa Mãn Lâu

Trần Huyền Phong buồn cười nhìn hắn, “Bằng không ngươi nghĩ bức thư kia từ đâu ra?”

Lý Nguyệt Ảnh bị động tác của Khúc Linh Phong làm đỏ mặt, muốn đẩy ra, nhưng nhìn thấy ánh mắt như cún con bị bỏ rơi của hắn làm cho mềm lòng, đành để mặc hắn ôm.

Nguyệt Ảnh, xem ra vài năm không gặp Khúc Linh Phong, thủ đoạn của hắn tăng lên rồi, vẫn nên cẩn thận chút không sẽ bị nuốt vào bụng đó, nhưng là, ai nuốt ai đây?

Mặt khác, Hoàng Dược Sư mang theo Hoa Mãn Lâu chạy cũng không xa, chính là ngồi trên nóc nhà, gắt gao ôm Hoa Mãn Lâu cẩn thận xem mạch.

Lần gặp lại này y nhìn không khỏe, mạch đập trầm trọng, nhịp đập không bình thường, đúng là tình trạng nhiễm độc. Nhưng hiện tại tuy khá nguy hiểm, nhưng nội tức bình thường, xem ra đã được cao nhân chữa trị, Hoàng Dược Sư an tâm một chút.

Hoa Mãn Lâu cả người bị hắn ôm vào lòng, không khỏi giãy dụa một chút, lại bị tức giận của hắn dọa.

“Dược Sư, thả ta xuống đi.” Tránh không được, Hoa Mãn Lâu đành phải lên tiếng.

Ai ngờ, Hoàng Dược Sư thừa dịp Hoa Mãn Lâu mở miệng, hung hăng hôn lên. Nụ hôn bá đạo khiến Hoa Mãn Lâu gần như không thở nối.

Hoàng Dược Sư chiếm lấy như chỗ không người, điên cuồng ôm Hoa Mãn Lâu, triền miên quấn chặt lấy cái lưỡi ngây ngô của y, giống như chỉ còn chút thời gian cuối cùng được sống, như phượng hoàng cuối cùng cũng hồi sinh mà rên rỉ. Hoàng Dược Sư gắt gao ôm chặt lấy y.

Nồng đậm nhung nhớ, nghĩ muốn đem người kia nhập vào xương cốt, tất cả truyền đến từ cái hôn của Hoàng Dược Sư. Thật muốn đem người này ăn sạch, nhập y vào máu thịt mình, như vậy, hẳn y sẽ không thể rời khỏi mình nữa? Nếu người này vĩnh viễn biến mất, có phải hay không, chính mình sẽ chìm sâu vào điên cuồng vô tận?

Cái hôn mạnh mẽ tiếp diễn cho tới khi Hoa Mãn Lâu gần như không thở nổi nữa mới dừng lại. Sợi chỉ bạc theo đầu lưỡi tách ra của hai người mà kéo dài, chỉ tiếc Hoa Mãn Lâu không thấy được.

“A Lâu, ngươi thực nhẫn tâm, đi là đi suốt ba năm.” Hoàng Dược Sư cắn nhẹ lên vành tai y, trượt dần xuống gò má, hung hăng cắn lên như muốn ăn luôn thịt má.

“Ngươi muốn ta buông tay, mà chạy đi khắp nơi, biến mất vài năm? Ngươi chán ghét ta đến vậy sao?” Tới khi vết cắn sắp chảy máu, Hoàng Dược Sư mới hài lòng thả ra.

Hoa Mãn Lâu đau, nhưng một tiếng cũng không thoát ra khỏi miệng.

“Gặp lại, thế nhưng lại làm cho ta đau lòng, ngươi có biết, khi biết tin ngươi bị thương, lòng ta đau thế nào không?” Hơi thở ấm áp phun lên xương quai xanh. Ngữ khí thản nhiên không nghe ra được cảm xúc. Nhưng Hoa Mãn Lâu biết, Hoàng Dược Sư bi thương, đang tự trách bản thân mình.

Hoa Mãn Lâu trong lòng mềm mại, không còn giãy dụa, để hắn tùy ý ôm.

Tay, chậm rãi xoa trên mặt nam nhân, miêu tả lại khuôn mặt hắn, nói: “Dược Sư, thật có lỗi.”

Hoàng Dược Sư cầm lấy tay y nhẹ nhàng cắn lên, từng cảm giác tê dại lan ra, “Ngươi vậy mà nói xin lỗi ta?” Đến mức này, ngươi vẫn không muốn ở lại cùng ta sao? Hoàng Dược Sư cảm thấy thậy đau xót.

“Để trừng phạt, khiến ta phải ở bên cạnh huynh, cho đến khi huynh chán ghét……”

Hoàng Dược Sư vội che miệng y, kinh hỉ liên thanh nói: “Sẽ không, sẽ không chán ghét, ta chỉ sợ ngươi gạt ta.” Giọng nói vui mừng, ưu sầu bên trong lập tức tan đi.

Đợi vài năm, cuối cùng cũng đợi được.

“A Lâu, A Lâu, A Lâu……” Hoàng Dược Sư nỉ non.

Hoàng Dược Sư mê muội lướt qua khuôn mặt Hoa Mãn Lâu, một chút lại một chút, tựa hồ mang hình ảnh đó khắc sâu trong đầu, khắc cốt ghi tâm, hòa vào linh hồn, vĩnh viễn không thể phân ly.

Khuôn mặt tái nhợt của Hoa Mãn Lâu trở nên đỏ ửng, đôi môi tinh tế sưng mọng run rẩy. Hoàng Dược Sư ánh mắt buồn bã, lại “đứng” lên rồi.

Lần này, Hoàng Dược Sư nhẹ nhàng hôn, hôn lên mỗi chỗ một ít, chỉ dẫn Hoa Mãn Lâu non nớt cùng múa.

Hoa Mãn Lâu ngây ngô đáp lại, đầu lưỡi ngây ngốc đi theo Hoàng Dược Sư mà chuyển động, lại không biết, loại ngây ngô này càng khiến cho nam nhân nổi lên thú tính. Hoàng Dược Sư không còn dịu dàng nữa, cường ngạnh tiến công.

Lúc lâu sau, hắn mới vừa lòng rời khỏi Hoa Mãn Lâu, nhìn người trong ngực nhũn người dựa vào lòng hắn.

Hoa Mãn Lâu xấu hổ và giận dữ muốn chết. Mình thế nào cũng là đại nam nhân, bị người làm cho như vậy, như vậy…… rất cái kia……

Hoa Mãn Lâu thở dốc một hồi mới bình phục lại, muốn rời khỏi cái ôm của Hoàng Dược Sư, lại bị hắn đặt lại vào lòng nói: “A Lâu, đừng cử động. Ta không muốn lần đầu tiên lại là dã ngoại đâu.” Hoa Mãn Lâu cảm nhận được rõ ràng lửa nóng bên hông, đều là nam nhân, Hoa Mãn Lâu tất nhiên biết đó là gì, vì thế cứng ngắc ngồi trong lòng Hoàng Dược Sư.

Hoàng Dược Sư sờ sờ hai má y, nói thầm: “Nhưng ta lại hy vọng ngươi nháo thêm một chút.” Như vậy có thể danh chính ngôn thuận ăn sạch y, bất đắc dĩ thở dài, bản thân rõ ràng không phải quân tử, nhưng vì tương lai, cũng đành phải làm một hảo quân tử.

Hoa Mãn Lâu nhĩ lực mạnh, nghe rõ mồn một lời nói thầm của Hoàng Dược Sư, hung hăng trừng hắn một cái.

Người này, thật sự là được một tấc lại muốn tiến một thước.

“A Lâu, vì sao lại bị thương? Đã xảy ra chuyện gì?” Mạch y không đều, theo Huyền Phong cùng Siêu Phong tả lại, hẳn là bị thương rất nặng, nhưng hiện tại cũng khôi phục khá tốt, hẳn là có danh sư cứu trị.

Hoa Mãn Lâu rùng mình, như nhớ ra chuyện gì đáng sợ. Hoàng Dược Sư lại ôm chặt ý, quan tâm hỏi: “A Lâu, ngươi lạnh sao?”

Hoa Mãn Lâu cười khổ, nói: “Dược Sư, ba năm qua huynh khỏe chứ?”

“Không khỏe.” Hoàng Dược Sư vùi đầu vào cổ y, rầu rĩ nói: “Ta mỗi ngày đều nhớ ngươi, đều chạy đi tìm ngươi. Mỗi ngày đều nghĩ, ngươi có ăn no không, mặc có ấm không, có bị thương không. Mỗi ngày lo lắng đề phòng, nếu không phải gặp bọn Huyền Phong, ta cũng không biết tìm ngươi thế nào. Nếu lần này không gặp được, có phải ngươi cứ như vậy, không bao giờ gặp lại ta nữa?”

“Dược Sư, ta không có ý đó.” Hoa Mãn Lâu chua xót. Vài năm này, không phải y cũng vậy sao?

“Không nói nữa, ta mặc kệ. Lần này tìm được ngươi, kiếp này, không được đổi ý nữa.” Hoàng Dược Sư ôm chặt y, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa đã mất y, trời biết, hắn cỡ nào cảm kích trời xanh, để hắn gặp lại y, tìm được y, ôm lấy y.

Bên kia, Khúc Linh Phong kéo Lý Nguyệt Ảnh vào đình viện uống rượu, mỹ danh ôn lại chuyện cũ. Nhưng trong lòng hắn muốn gì, phỏng chừng trừ bỏ tiểu Hoàng Dung, tất cả mọi người cũng đã biết rồi. Nguyệt Ảnh từ chối không được, đành uống rượu cùng Khúc Linh Phong, nhưng Nguyệt Ảnh trừ khuôn mặt hơi ửng đỏ thì chẳng sao cả. Trong khi đó, Khúc Linh Phong uống đến say ngoắc cần câu, kì quái hỏi: “Nguyệt, Nguyệt Ảnh nhi, đệ, đệ tửu lượng thật, thật tốt.”

Nguyệt Ảnh mỉm cười nói: “Huyền Phong đại ca không nói cho huynh biết sao? Lúc chúng ta gặp nhau, ta có bồi hắn uống rượu.” Khi đó, y biết được thể chất của mình là ngàn chén không say.

Khúc Linh Phong bi thúc nha, vốn tưởng có thể thừa dịp Nguyệt Ảnh say rượu mà ăn chút đậu hủ, ai ngờ……

Ô ô (>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui