Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, toát ra ánh sáng như hồ điệp đang bay lượn, ở trên người mỹ nhân chớp động.
Đúng vậy, là mỹ nhân.
Mái tóc dài rối tung tỏa ra, xiêm y vì giấc ngủ mà trở nên hỗn độn, ẩn ẩn lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Khuôn mặt mỹ nhân thanh lệ thoát tục, cũng không khiến người ta nhận nhầm thành nữ nhân. Mi tâm nhíu chặt khiến người có cảm giác yếu ớt, mỹ cảm ngoài ý muốn.
Hoàng Dược Sư mê muội nhìn cảnh đẹp trước mắt, sáng nay tỉnh lại có y bên cạnh, Hoàng Dược Sư rốt cục cảm thấy an lòng, hắn đã lo lắng cỡ nào khi nghĩ tất cả sự tình hôm qua chỉ là mộng, hắn không tìm được A Lâu, không được ôm y, không cùng nhau ngủ. Hết thảy chỉ là mộng Nam Kha, giống như mỗi lần hắn tỉnh lại trước kia.
May mà không phải là mộng.
May mà người này đang ở bên cạnh hắn.
Hoàng Dược Sư thành kính hôn lên mặt Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu ưm một tiếng, lông mi như cánh bướm khẽ nhúc nhích, mở mắt, có điểm không xác định hỏi: “Dược Sư?”
“A Lâu, là ta.” Mới buổi sáng, giọng nói Hoàng Dược Sư khàn khàn vang bên tai.
Hoa Mãn Lâu hoảng hốt nhớ lại, tối hôm qua, gặp được Hoàng Dược Sư, hắn ôm y trở về, đêm đã khuya, hai người liền ngủ chung.
Hoa Mãn Lâu nhớ tới cử chỉ càn rỡ của Hoàng Dược Sư tối qua, sắc mặt không khỏi đỏ bừng. Hoàng Dược Sư thấy thế, không trêu đùa, ôm lấy y, cầm tay bắt mạch, nghiêm túc hỏi: “A Lâu, ngươi nói, thương thế của ngươi rốt cuộc là do đâu? Đừng gạt ta.”
Hoa Mãn Lâu tất nhiên nghe ra nghiêm túc trong lời Hoàng Dược Sư, cũng không giấu diếm nữa, kể lại từ đầu.
Sau khi Hoa Mãn Lâu cùng Lý Nguyệt Ảnh rời đảo, liền một đường đi về hướng Bắc, thẳng đến nước Kim. Dọc đường đi cũng không có việc gì lớn, trừ bỏ Hoa Mãn Lâu vì dung mạo của chính mình khiến khắp nơi xôn xao, thì thật sự cũng không có gì. Y cùng Nguyệt Ảnh vừa đi vừa chọn nơi có phong cảnh đẹp, tìm một địa phương tốt, ở lại đó nửa tháng, dạy Nguyệt Ảnh chút võ công, trừ bạo giúp kẻ yếu, cái gì cũng có, thuận tiện cũng buôn bán một chút, cứ như vậy, không giống chạy trốn, mà rất tiêu diêu tự tại.
Cứ như vậy qua hai năm, một tháng nọ, y gặp được vợ chồng Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong.
Khi đó, bọn họ đang ở một chỗ hoang dã, rất xa, Hoa Mãn Lâu ngửi thấy mùi máu tươi, còn có tiếng chém giết, trong đó có hai thanh âm dị thường quen tai. Hoa Mãn Lâu trầm ngâm một chút, liền mang theo Nguyệt Ảnh lặng lẽ đi về phía đó.
Trốn tốt, chợt nghe thấy tiếng Nguyệt Ảnh kinh hô: “Sư phụ, là Trần Huyền Phong đại ca và Mai Siêu Phong tỷ tỷ.” Hai người này từng có bất hòa với Nguyệt Ảnh, sau lại hòa giải, tất nhiên nhớ kỹ.
Đúng là Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong đang cùng một đám đại hán giao thủ, phía sau còn che chở cho mấy nữ tử trẻ tuổi. Nhưng hai người vẫn còn trẻ, so ra kém với bọn đại hán hung ác gian trá kia. Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong phải chiếu cố mấy nữ tử kia, lại bị người hạ dược, khó khăn chống đỡ, giờ đã bại trận. Hoa Mãn Lâu cùng Nguyệt Ảnh không cần nghĩ cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Hoa Mãn Lâu thấy không tốt, liền dặn dò Nguyệt Ảnh: “Nguyệt Ảnh, con cẩn thận trốn ở đây, không được chạy loạn.” Nguyệt Ảnh nhu thuận lên tiếng trả lời, Hoa Mãn Lâu liền phi thân tiến vào chiến cuộc.
Hoa Mãn Lâu từ trước tới nay nhân hậu, học võ chỉ là để khỏe người, trong nhất thời rơi vào hạ phong, hơn nữa người rất nhiều, còn phải chiếu cố hai hậu bối, đành phải xuống tay nặng hơn.
Nhiều lần khổ chiến, cuối cùng cũng đánh ngã hết phần lớn, còn lại một nhóm nhỏ thấy tình thế không ổn liền chạy trốn vào rừng. Hoa Mãn Lâu tay chưa từng dính máu, lần này cũng không ngoại lệ, người được y thả đi. Thương của Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong có chút nghiêm trọng, Hoa Mãn Lâu liền giúp họ vận công chữa thương.
Ai biết, đầu lĩnh đạo tặc khi chạy trốn phát hiện ra Nguyệt Ảnh, cảm thấy chính mình sống chết không rõ, sơn trại cũng bị phá, lòng sinh thù hận, mạng cũng chạy không thoát, liều mạng lưỡng bại câu thương, trước khi chết phải lôi thêm một kẻ chết cùng.
Hắn thấy Nguyệt Ảnh ngơ ngác, liền đánh về phía đó. Hoa Mãn Lâu đang giúp bọn Trần Huyền Phong chữa thương, căn bản không kịp ngăn cản, hơn nữa, Nguyệt Ảnh tuy tập võ, hơn nữa tuổi trẻ võ nghệ bất phàm, nhưng thổ phỉ này tuy không phải cao thủ gì, ở trên giang hồ cũng được xếp vào hạng danh hào, võ công so với Hoa Mãn Lâu thấp hơn, nhưng với Lý Nguyệt Ảnh lại cao hơn một bậc.
Hoa Mãn Lâu trong lòng lo lắng, người nọ chiêu thức ngoan độc đánh về phía Nguyệt Ảnh, thẳng tay xuống sát chiêu, ngay cả an nguy của bản thân cũng không để tâm, tư thế liều mạng.
Lý Nguyệt Ảnh bị hắn quấn lấy, muốn chạy cũng không được, nhưng đánh không lại người ta, thấy người nọ một chưởng hung mãnh sắp đánh tới. Né không kịp, liền cắn răng, chuẩn bị đỡ một chưởng.
Ai ngờ lúc ấy tay áo trắng noãn tung ra, Hoa Mãn Lâu thừa dịp tên kia thả lỏng, nháy mắt chen vào, tiếp đỡ một chưởng kia.
Nội lực va chạm, Hoa Mãn Lâu bị đánh lui mấy bước, người kia bị ngã văng về sau. Hoa Mãn Lâu nhân cơ hội điểm huyệt đạo của hắn, lúc này bốn người mới thở dài một hơi.
Lý Nguyệt Ảnh vội vàng chạy qua, kéo áo Hoa Mãn Lâu: “Sư phụ, người không bị thương chứ? Người cảm thấy thế nào?” Hoa Mãn Lâu mỉm cười ôn nhu, nói: “Nguyệt Ảnh, vi sư không sao.”
Một chưởng kia tuy nhìn hung mãnh, nhưng người kia cũng đã kiệt sức, Hoa Mãn Lâu vận khí một chút, kinh mạch và vân vân không hề bị thương tổn.
Nguyệt Ảnh lo lắng, lôi kéo y Lâu trái xem phải ngó, Hoa Mãn Lâu cười khổ, mình trong lòng đồ đệ không đáng tin vậy sao? Có phải lần trước giấu nó tự chữa thương bị phát hiện rồi không?
Hoa Mãn Lâu bất đắc dĩ vừa định mở miệng, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, đẩy Lý Nguyệt Ảnh sang một bên, Nguyệt Ảnh cảm thấy trời đất chao đảo, một cơn gió lớn thổi qua, thoáng qua còn có màu đỏ tươi.
Lý Nguyệt Ảnh kinh hãi, thấy Hoa Mãn Lâu quỳ sụp dưới đất, trên vai cắm một cây ngân châm, đôi môi hồng nhuận trở nên tím tái.
Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong nhìn thấy không khỏi kinh hãi, bọn họ vừa rồi chữa thương, không ai thấy tên thủ lĩnh thổ phỉ bị Hoa Mãn Lâu điểm huyệt cử động. Lý Nguyệt Ảnh gấp đến muốn khóc, Trần Huyền Phong lấy vải bao lại tay, rút ngân châm trên vai Hoa Mãn Lâu ra, nhíu mày nhìn miệng vết thương chảy ra máu đen.
Hoa Mãn Lâu an ủi: “Không sao…… Nguyệt Ảnh, ta…… ta không sao……” Một câu nói ngắn như vậy, nhưng lại nói đứt quãng, đôi môi tím tái dần khôi phục. Trần Huyền Phong quay người quát: “Tặc tử, mau giao ra thuốc giải.”
Người nọ phun máu, cưỡng chế phá giải huyệt đạo khiến nội lực hỗn loạn. Hắn âm trầm cười nói: “Lão tử tân tân khổ khổ mới tạo ra được một sơn trại, bị các ngươi phá hủy như vậy, ta nói cho ngươi biết, Đường mỗ ta, có chết cũng phải kéo một kẻ chết cùng! Mỹ nhân, dưới Hoàng tuyền, hầu hạ đại gia ta cho thật tốt! ha ha ha ha ha ha ha!”
Lý Nguyệt Ảnh oán hận cầm kiếm, đâm vào đùi hắn một nhát: “Sư phụ ta không tổn thương tới mạng các ngươi, không có nghĩa là ta sẽ không, nói, giải dược đâu? Bằng không, ta đem ngươi thiên đao vạn quả!”
Người kia “Ai” một tiếng, cười càng thêm lớn: “Ngươi nghĩ rằng Triền Miên của Tứ Xuyên Đường Môn có giải dược sao?”
Triền Miên?
Trần Huyền Phong cảm thấy bối rối dị thường.
Tương truyền, Triền Miên là do một nữ sát thủ của Đường Môn vì oán hận trượng phu hoa tâm của nàng mà tạo ra, Triền Miên, thứ độc như ái tình, quấn lấy ngươi, đến chết, nhưng cũng không dễ dàng như vậy chết đi. Độc chưa phát tác thì không cảm thấy gì, nhưng cứ mỗi giờ Tý, Triền Miên phát tác, đau tận xương cốt, đau tới một canh giờ, ước chừng phải chịu đau đớn một tháng độc mới xâm nhập vào tim, người trúng độc thường không thể chịu nổi mà tự sát.
“Ha ha ha ha, Triền Miên không có giải dược, mỹ nhân, ta ở dưới cửu tuyền đợi ngươi đến hầu hạ.” Há mồm tiền phun một búng máu, tự đoạn mạch mà chết.