Đợi đến lúc đoàn người có thể xuất phát cũng đã là ba ngày sau.
Hoàng Dược Sư thuê một chiếc xe ngựa, trang trí thật thoải mái, bé con bám dính trên người Hoa Mãn Lâu, kéo thế nào cũng không ra.
Hoa Mãn Lâu tất nhiên là lòng tràn đầy vui mừng. Lúc y rời đi, tiểu Hoàng Dung mới có hơn một tuổi, đã lâu như vậy, bé con vẫn nhớ ra y, vẫn bám y như vậy, làm Hoa Mãn Lâu trong lòng một trận vui mừng.
Hoa Mãn Lâu ôm đứa nhỏ, dựa vào người Hoàng Dược Sư. Đứa nhỏ sớm đã ngủ trong ngực, Hoa Mãn Lâu cũng nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.
“A Lâu……” Bên tai ngưa ngứa, Hoàng Dược Sư nhẹ nhàng cắn lên vành tai y.
Hoa Mãn Lâu nhíu mày, nhưng không động đậy, đầu vẫn dựa trên vai Hoàng Dược Sư.
“Linh Phong cùng Nguyệt Ảnh, ngươi thấy thế nào?” Hoàng Dược Sư thản nhiên hỏi.
Mấy ngày nay, Lý Nguyệt Ảnh trốn tránh Khúc Linh Phong rất rõ ràng, chỉ cần Khúc Linh Phong tiếp cận y trong phạm vi mấy thước, sẽ ngay lập tức tìm cớ rời đi, ngay cả Hoàng Dược Sư cũng không quản được chuyện của mấy đứa.
“Nguyệt Ảnh cũng đã trưởng thành, biết chính mình muốn gì, cũng biết mình đang làm gì, không cần chúng ta ở bên cạnh chỉ trỏ.” Hoa Mãn Lâu cọ cọ mặt trên ngực Hoàng Dược Sư. Từ sau khi bị thương, nhiệt độ cơ thể liền thấp hơn rất nhiều. Năm nay tuyết lớn, lại lạnh sớm, cho dù xe được bọc kín bằng mấy tầng thảm, còn có cả hỏa lô nhỏ, Hoa Mãn Lâu vẫn cảm thấy lạnh. Mấy ngày qua, Hoàng Dược Sư luôn đem y ôm vào ngực, lâu cũng thành thói quen.
Dù sao, có người để dựa vào cũng thật tốt.
“Như vậy, chuyện của Linh Phong cùng Nguyệt Ảnh ngươi sẽ không can dự?” Hoàng Dược Sư hỏi thử.
Hoa Mãn Lâu mở mắt cười nói một câu hoàn toàn không cùng đề tài: “Dược Sư, huynh nói chúng ta có hiểu nhau sâu đậm không?”
Hoàng Dược Sư sửng sốt.
“Dược Sư, ta sẽ không rời khỏi huynh, cũng sẽ không vì mấy chuyện thế tục mà rời khỏi huynh.” Hoa Mãn Lâu miễn cưỡng nói, lặng im một lát, nhấc mạnh cổ áo Hoàng Dược Sư lên, hung tợn thấp giọng uy hiếp: “Ta nói cho huynh biết, nếu huynh muốn rời khỏi ta, còn phải xem ta có đồng ý hay không.”
Hoàng Dược Sư đầu tiên ngơ ngác nhìn Hoa Mãn Lâu khác với thường ngày, bỗng nhiên loan loan ánh mắt cười cười, ôm chặt lấy Hoa Mãn Lâu, chôn đầu vào ngực y, nói: “A Lâu, A Lâu của ta, ta mãi mãi không buông tay.”
Hoa Mãn Lâu vuốt tóc hắn, thở dài một tiếng.
Dược Sư, bất an của huynh là do ta tạo ra, cho nên, vẫn nên để ta tự mình xóa nó đi, chặt đứt đường lui của chính mình.
Nhưng là, Dược Sư, ta thật sự cũng không thể buông tay.
Trong thùng xe một mảnh ôn nhu, Trần Huyền Phong cùng Mai Siêu Phong ngồi ngoài đánh xe nhìn hai người cưỡi ngựa phía trước, không khỏi nhìn nhau, thật đau đầu thở dài.
Cho dù các ngươi là đang giận dỗi nhau, cũng đâu nhất thiết khiến người khác cũng gặp phiền phức?
Khúc Linh Phong phi ngựa tới gần Nguyệt Ảnh, y chỉ cúi đầu chậm rãi rời đi, hoặc chuyển sang nói chuyện cùng Trần Huyền Phong, nếu không trốn được, cũng chỉ im lặng không nói lời nào. Lý Nguyệt Ảnh biết cứ như vậy không tốt, nhưng mỗi lần Khúc Linh Phong tới gần, trong lòng lại luôn theo phản xạ rời xa hắn, cho dù cố gắng nói với bản thân rằng không cần tránh đi, nhưng cứ lúc đối diện với hắn, y, như trước trốn chạy.
Khúc Linh Phong cơ hồ muốn phát điên. Từ sau lần đó, Nguyệt Ảnh lại càng xa cách. Bình thường còn có thể nói chuyện một hai câu, nhưng hiện tại ngay cả một câu cũng không nói.
Vậy nên, Khúc Linh Phong sắp điên rồi.
Khi xe ngựa tới Bách Hoa lâu, nơi đó đã giăng đèn kết hoa xong. Màu đỏ tươi xen với màu trắng của tuyết mang đến một loại không khí vui mừng khó tả. Lão Giang từ sáng sớm đã đứng trước cửa chờ.
Lúc này, xa xa thấy một chiếc xe ngựa tiến vào, phía trước là hai thiếu niên cưỡi ngựa đi đến, lão Giang nhìn thật quen mắt, sau đó người càng đến gần, không khỏi kinh hỉ hô lớn: “Nguyệt Ảnh thiếu gia, Linh Phong thiếu gia, mọi người đã về rồi.”
Nguyệt Ảnh nhìn thấy lão Giang, mỉm cười nói: “Giang lão, chúng cháu đã về rồi.” Giang lão đối với y như người nhà, làm cho y cảm nhận được ấm áp của gia đình. Bọn họ thân phận tuy là chủ tớ, nhưng cũng là người nhà. Khúc Linh Phong chua xót nhìn nụ cười của Nguyệt Ảnh, vẻ mặt cay đắng, hướng phía lão Giang chào hỏi.
Lúc này, Hoa Mãn Lâu được Hoàng Dược Sư đỡ xuống xe, nhanh tới bên cạnh lão Giang. Lão Giang kích động nói: “Hoa tiên sinh, ngài rốt cuộc đã về rồi.” Nói xong, hai mắt dần ướt. Tay, gắt gao nắm chặt tay Hoa Mãn Lâu. Hoa Mãn Lâu lòng tràn đầy ấm áp, nắm lại tay lão, mỉm cười trả lời: “Giang bá, ta đã trở về.”
Nhắc tới, trừ bỏ Hoàng Dược Sư, có thể khiến y cảm nhận được ấm áp gia đình, thì chính là ông lão này. Lão Giang nắm chặt tay Hoa Mãn Lâu, kích động không nói lên lời. Hoa Mãn Lâu thời gian cấp bách, hiện tại cách ngày ước định chỉ còn hai ngày, cũng chỉ vỗ vỗ tay lão Giang, phân phó Nguyệt Ảnh xem mọi thứ đã chuẩn bị tốt chưa.
Lão Giang đứng đằng sau nói: “Hoa tiên sinh, chỉ còn thiếp cưới là chưa phát, ách……”
Hoa Mãn Lâu vừa đi vừa nói: “Chuyện thiệp cưới sẽ có người khác làm, Giang bá còn có chuyện gì không?”
“Này, hỉ phục quả thật hơi nhỏ…… Thật sự là không có làm sai sao?” Giang bá cẩn thận hỏi lại.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười, nói: “Giang bá, ông cứ chuẩn bị xong xuôi mọi thứ đi.” Lời vừa nói xong, mấy người đã tới chỗ ở mấy năm nay của Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu lòng đầy phức tạp đi vào. Bách Hoa lâu hết thảy vẫn bài trí như trước khi y rời đi, một chút cũng không thay đổi, trong lòng ấm áp, chậm rãi nói: “Cảm ơn ông, Giang bá.”
Lão Giang trấn an vỗ vỗ tay Hoa Mãn Lâu, xoay người rời đi. Dù sao Hoa Mãn Lâu vừa về, hẳn là muốn nghỉ ngơi, hơn nữa hỉ sự còn vài việc cần xử lý, lão Giang không yên lòng mà giao cho người khác.
Hoàng Dược Sư đợi họ ôn chuyện xong, mới chậm rãi đi tới, những người khác cũng thức thời rời đi, Mai Siêu Phong còn thuận tay bế bọc nhỏ tiểu Hoàng Dung đi, tiểu Hoàng Dung cơ hồ mếu máo sắp khóc. Nhưng mà bị đao mắt của phụ thân nhà mình nhìn chằm chằm, cũng đành ngoan ngoãn theo mấy người rời đi.
“A Lâu, rốt cuộc là hôn lễ của ai?” Hoàng Dược Sư ê ẩm hỏi.
Dọc đường đi, Hoa Mãn Lâu một chữ cũng không nhắc đến chuyện hôn lễ, Hoàng Dược Sư thương yêu y, không muốn dùng mấy cái phương thức ép cung bắt y nói. Nguyệt Ảnh dọc đường cũng như dính chặt môi, vì thế, mấy thầy trò Hoàng Dược Sư với hôn lễ này hoàn toàn không biết gì.
“Dược Sư ngày mai sẽ biết.” Hoa Mãn Lâu mỉm cười, trở lại phòng ngủ của mình, chăn chiếu còn thơm mùi được phơi nắng.
Lúc này, Hoa Mãn Lâu đang quay lưng về phía Hoàng Dược Sư để trải giường đột nhiên cảm thấy bên hông căng thẳng, Hoàng Dược Sư ôm lấy y từ phía sau. Bàn tay ở bên hông Hoa Mãn Lâu sờ loạn, vành tai bị thứ gì đó ấm áp liếm láp.
Hoa Mãn Lâu kinh ngạc, nói: “Đừng nháo.”
Nhưng lời vừa thoát ra, đã bị người nuốt hết, hai người thuận thế ngã xuống giường mềm mại.
Hoa Mãn Lâu chỉ cảm thấy mình sắp không thở nổi, đầu lưỡi linh hoạt quấn quýt lấy hắn, câu, chọn, duyện, hấp, nước bọt hai người Hoa Mãn Lâu không nuốt kịp, từ khóe miệng chảy ra, Hoa Mãn Lâu khó chịu đẩy hắn, mắng: “Hoàng Dược Sư, huynh là sắc quỷ chuyển thế sao?” Mấy ngày nay đi đường, dọc đường hắn luôn giở trò, nếu không phải có tiểu Hoàng Dung bên cạnh, lại còn đang di chuyển, xung quanh một đám đệ tử, Hoàng Dược Sư đã sớm đem y ăn sạch.
Hoàng Dược Sư cắn lên hầu kết Hoa Mãn Lâu, vừa lòng nghe thấy tiếng hừ của y, một bên giữ chặt tay, một bên cong khóe miệng cười, tà khí nói: “A Lâu, ai kêu ngươi mê người như vậy.”
“Hoàng Dược Sư…… Ưm…… A…… Đừng……” Hoa Mãn Lâu cảm thấy hạ thân rơi vào một bàn tay to ấm áp, không khỏi hoảng hốt.
Hoàng Dược Sư ánh mắt âm trầm, nhẹ nhàng hôn lên tóc Hoa Mãn Lâu, nói: “A Lâu, cho ta đi?”
“Dược Sư……” Hoa Mãn Lâu không nhìn thấy, nhưng cảm quan lại mẫn cảm dị thường, thỉnh cầu của Hoàng Dược Sư, ngọt ngào pha lẫn khổ sở, lại còn mang theo loại ngữ khí cầu mà không được, đâm trúng tử huyệt của Hoa Mãn Lâu.
Cảm thấy tay Hoàng Dược Sư không ngừng di chuyển trên người mình, xiêm y trên người cũng dần bị trút xuống. Hoa Mãn Lâu bất đắc dĩ nói: “Nếu ta không cho, huynh sẽ…… Ư…… Dừng tay sao…… A!” Hoàng Dược Sư đúng lúc ấy nắm chặt lấy hạ thân yếu ớt của Hoa Mãn Lâu.
Tay Hoàng Dược Sư lưu luyến di chuyển khắp da thịt Hoa Mãn Lâu, không như nam tử bình thường thô ráp, cũng không như nữ tử nhẵn nhụi, giống như gốm sứ thuận hoạt, chỉ sờ thôi cũng đã hấp dẫn hắn. Hoàng Dược Sư cởi sạch quần áo hai người, dính sát vào nhau. Cảm nhận thứ giữa hai chân nóng rực, Hoa Mãn Lâu hít một hơi, nhớ lại đau đớn cùng khoái cảm trước kia, hạ thân mềm nhũn nhưng cũng cứng rắn đứng lên.
Hoàng Dược Sư vẫn chú ý biểu tình của Hoa Mãn Lâu, phản ứng của thân thể y tất nhiên cũng cảm nhận được, hắn trêu đùa nói: “A Lâu, ngươi cũng muốn đi.”
Hơi thở ấm áp phun bên tai, Hoa Mãn Lâu hổ thẹn lui lui, lại bị Hoàng Dược Sư cắn lấy.
Bởi vì có một lần kinh nghiệm, động tác lần này của hắn nhanh hơn rất nhiều, cũng thuần thục hơn rất nhiều. Về điểm này, trong lòng Hoa Mãn Lâu tràn đầy oán hận, đều là nam nhân, sao lại kém nhiều như vậy?
Hoàng Dược Sư cúi đầu, tiếng cười của hắn vang lên bên tai, tất nhiên là nhìn thấy biểu tình phong phú trên mặt Hoa Mãn Lâu, đoán ra suy nghĩ của y. Hoàng Dược Sư lòng tràn đầy vui mừng, trước đây Hoa Mãn Lâu ở trước mặt hắn sẽ không không phòng bị như vậy.
Hoàng Dược Sư tinh tế cắn lên hồng anh màu hồng nhạt của Hoa Mãn Lâu, khuôn ngực tuyết trắng lưu lại một vết hồng tím, Hoa Mãn Lâu chỉ cảm thấy bị hắn cắn ngực mình, thở dốc kinh ngạc, hạ thân càng cứng lên.
Tay Hoàng Dược Sư trượt xuống theo xương sống, cảm giác hô hấp của Hoa Mãn Lâu càng ngày càng dồn dập, ngón tay đã bắt đầu đi tới cửa huyệt, Hoàng Dược Sư hôn người phía dưới, ngón tay không ngừng ấn huyệt khẩu, đợi cho mềm dần, mới chậm rãi đi vào.
Hoa Mãn Lâu bị đau túm chặt tay Hoàng Dược Sư, hắn hôn trấn an Hoa Mãn Lâu, rút ngón tay.
“Dược Sư…… Ta……” Hoa Mãn Lâu muốn nói gì, lời đến miệng lại bị nuốt vào. Chỉ cảm thấy như có điện lưu chạy khắp thân mình, bắt đầu từ cái chạm của Hoàng Dược Sư.
Đột nhiên cảm thấy hạ thân chợt lạnh, mùi hương dược liệu bay tới, một vật lành lạnh, giống như ngón tay mang theo chất lỏng trơn trượt tiến vào thân thể.
Hoa Mãn Lâu hừ một tiếng, cắn răng, không cho Hoàng Dược Sư nghe thấy tiếng rên của mình.
Hoàng Dược Sư đau lòng hôn lên môi y, ngón tay lơ đãng chạm tới một điểm, Hoa Mãn Lâu chấn động kịch liệt, thắt lưng cong lên, hạ thân hoàn toàn đứng lên.
“A…… Dược Sư…… Ta……” Hoa Mãn Lâu mê loạn lắc lắc thắt lưng, muốn thoát khỏi loại khoái cảm ức chế này.
Ngọc trụ phấn nộn run rẩy theo động tác của Hoa Mãn Lâu, Hoàng Dược Sư nhẹ nhàng vuốt, động tác tay thật nghiêm túc.
“A…… Đừng……… Dược Sư…… Ta…… Không được………” Hoa Mãn Lâu bị Hoàng Dược Sư làm cho chịu không nổi, bắn, dưới thân cũng đã tiếp nhận được ba ngón tay.
“A Lâu, A Lâu, ta yêu ngươi……”
Hoàng Dược Sư rút ngón tay, hôn lên động mạch trên cổ y, cắn lên thành một hồng ấn. Huyệt khẩu còn chưa kịp khép lại, hạ thân hắn đi vào, miệng nhỏ đang co rút, mang đến khoái cảm vô tận cho Hoàng Dược Sư.
Hoàng Dược Sư hơi dùng sức, cúc khẩu đã qua chuẩn bị làm dịu, rất nhanh đã chứa được tính khí cực đại của hắn, chuyển động một chút, liền tìm được điểm mẫn cảm bên trong.
“A!……” Hoa Mãn Lâu ngửa đầu kêu lên, nơi đó bị đỉnh đến, khoái cảm như điện lưu chạy khắp toàn thân, cả người mềm nhũn.
Hoàng Dược Sư nâng thắt lưng Hoa Mãn Lâu, đem chân y gác lên vai, mở lớn, một chút lại một chút, dùng sức trừu sáp.
“A…… Ngô…… Ư……” Hoa Mãn Lâu không ngừng rên rỉ, tính khí to lớn kia không ngừng xâm nhập, rút ra rồi lại xâm nhập, nhắm trúng điểm kia mạnh mẽ đâm tới, khoái cảm thổi quét qua toàn thân, dũng đạo co rút mãnh liệt, gắt gao bao lấy tính khí Hoàng Dược Sư, khiến hắn cảm nhận kịch liệt khoái cảm.
Hoa Mãn Lâu chỉ cảm thấy một lần lại một lần hắn càng đâm vào sâu hơn, cảm nhận từng trận khoái cảm quét qua, chỉ chốc lát sau, thân thể cứng đờ run rẩy liền bắn ra, sau đó mềm yếu vô lực, toàn bộ đều dựa vào Hoàng Dược Sư, nhưng dũng đạo co rút lại càng thêm lợi hại, tựa hồ đang tham lam hút lấy Hoàng Dược Sư.
Hô hấp Hoàng Dược Sư cũng ngày càng dồn dập, chỉ chốc lát sau, cũng bắn ra trong thân thể Hoa Mãn Lâu.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Hoa Mãn Lâu mềm nhũn ngã trên giường, Hoàng Dược Sư dịu dàng thay y tẩy sạch thân thể, kéo chăn bông, ôm Hoa Mãn Lâu, hai người bắt đầu ngủ.
Hắn cúi đầu cười bên tai y, nói: “A Lâu, còn nhớ lần chúng ta cùng nhau ngủ ở đây không?”
Hoa Mãn Lâu cọ cọ trước ngực hắn, ừ một tiếng. Đương nhiên nhớ rõ, khi đó y mất ngủ một đêm, buổi sáng hôm sau Hoàng Dược Sư thật sự rất tức giận.
“Khi đó nha, ta đã nghĩ, hẳn sẽ có một ngày, chúng ta sẽ như vậy ở cùng một chỗ, cùng nhau ngủ.” Nhưng là, lúc đó, hắn vẫn chưa xác định rõ tình cảm của mình, đợi đến lúc đã rõ ràng, hắn cũng đã thành thân, chỉ có thể đem tình cảm chôn chặt trong bóng tối.
Hoa Mãn Lâu đã quá mệt mỏi, nhắm mắt hừ một tiếng: “Chúng ta…… hiện tại không phải đã… ở… bên nhau rồi sao?” Lời cuối cùng, thanh âm đã rất nhỏ, cơ hồ như nói thầm. Hoàng Dược Sư thương tiếc hôn lên trán y, A Lâu hẳn là mệt chết rồi.
Nhìn vẻ mặt ngủ an tường của người bên cạnh, Hoàng Dược Sư ôn nhu nở nụ cười.
Cuối cùng, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau.
Suy nghĩ tác giả: Nguyệt Nguyệt gần đây thường xuyên phải tăng ca, giai cấp bóc lột vạn ác, ngay cả hôm nay cũng phải tăng ca, hu hu, sắp tới đổi mới, thỉnh đến nhận thịt của Nguyệt Nguyệt.