Đào Hoa Mãn Lâu

Đợi đến ngày tiếp theo, Hoa Mãn Lâu xoa xoa thắt lưng đau nhức, đứng lên. Hoàng Dược Sư không biết làm sao, sáng sớm đã rời đi, phòng cũng đã thu dọn tốt lắm. Sờ thấy vẫn còn hơi ấm, Hoa Mãn Lâu trong lòng hơi phiền muộn.

Rửa mặt xong, Hoa Mãn Lâu ngồi trên tháp, pha trà, động tác chuyên tâm, giống như cùng thế gian hết thảy không quan hệ. Khói nhẹ lượn lờ, Hoa Mãn Lâu vẻ mặt yên lặng, bỗng nhiên cất tiếng nói: “Có bằng hữu từ xa tới, bất diệc nhạc hồ. Nếu đã đến, đây một chén trà xanh, các hạ tùy ý.”

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng cười ha ha, một bóng người nhảy vào, nói: “Từ Hoa Sơn từ biệt mấy năm, tiên sinh đã nổi danh là một thương gia người lương thiện, thích làm vui người khác, ta đi qua Tô Châu, lại nhận được tin cố nhân có hỉ yến, đặc biệt đến chúc mừng.”

Hoa Mãn Lâu hé miệng cười, hào phóng nói: “Hồng bang chủ, ngươi hiểu lầm rồi, tuy rằng là hỉ sự, nhưng cũng không phải của ta.” Rồi như nghĩ đến cái gì, nói tiếp: “Hồng bang chủ có thể lưu lại không? Mặc dù không phải hôn lễ của ta, nhưng cũng là của bạn cũ Hồng bang chủ, nhiều người, ta tin sẽ càng náo nhiệt hơn.”

Người tới đúng là Hồng Thất. Hắn có việc phải qua Tô Châu, lại nghe thấy Hoa gia có hỉ yến, mở đại tiệc, vì thế động tâm đến đây chúc mừng một phen. Dù sao lúc trước ở Hoa Sơn, Hoa Mãn Lâu phi thường hay cho hắn ăn. (Khụ khụ, là bình thường, không phải JQ.)

“Là ai vậy? Ta biết sao?” Hồng Thất tò mò, nhưng Hoa Mãn Lâu chỉ lắc đầu không đáp, cười đến ý vị sâu xa, cũng đành phải từ bỏ, dù sao ngày mai là hỉ yến, hết thảy đều sẽ biết thôi.


“Nhưng là, các hạ hiện tại hóa trang như vậy, chỉ sợ không hợp với hỉ yến ngày mai, đêm nay Hồng bang chủ ngủ lại Bách Hoa lâu đi, quần áo của các hạ, đêm nay sẽ đem đến.” Hoa Mãn Lâu cười cười nói.

Hồng Thất rối rắm. Nhưng là, thật muốn biết cái người bí mật kia nha, hắn giống như sắp sửa ra chiến trường, lừng lẫy nói: “Ta đổi.” Biết Hoa Mãn Lâu nhận ra là mình đang hóa trang. Hồng Thất thế nào lại không lo lắng?

Hoa Mãn Lâu cố nén ý cười, gọi thị đồng dẫn Hồng Thất đi. Đã sắp tới giờ gặp Duẫn Khanh nói chuyện, biết Hồng Thất không thích dùng diện mạo thật của mình để xuất hiện, luôn thích mặc mấy bộ quần áo rộng thùng thình cùng khuôn mặt đầy râu để che giấu, nhớ Duẫn Khanh từng tiếc nuối nói: “Diện mạo của tên ăn mày kia nha…… Chậc, thật muốn nhìn xem, nhưng là, không biết dụ dỗ, chỉ sợ rất khó.” Như vậy, lần này coi như là lễ vật tạ ơn cho Duẫn Khanh đi.

Đang suy nghĩ, xa xa chợt nghe thấy tiếng hét thảm, rất quen thuộc, hình như là của người vừa rời đi, chắc là chuyện tắm rửa đi, mấy sư phụ chỗ đó không chịu được mấy người lôi thôi, thủ đoạn của họ……

Hoa Mãn Lâu đánh cái rùng mình, xoay người tiếp tục pha trà. Hồng Thất, thật thứ lỗi.

Lúc này một giọng nói vang lên: “A Lâu, sao lại chỉ có mình ngươi? Ta hình như nghe được tiếng của tên khất cái kia.”

Hoa Mãn Lâu rót xuống một chén trà, bước tới nói: “Duẫn Khanh, sao ngươi cũng chỉ có một mình? Tử Ngư đâu?”

Duẫn Khanh nhận chén uống một ngụm nói: “Lạc Lạc đi ra ngoài, y tò mò vì sao ngươi tổ chức hỉ yến.”

“Ngươi vẫn chưa nói cho y?” Hoa Mãn Lâu kinh ngạc.

“……Chưa.” Vương Duẫn Khanh liếc mắt nhìn Hoa Mãn Lâu một cái, rầu rĩ nói: “Lạc Lạc chỉ biết là hỉ yến của Hoa gia, kế hoạch kia không biết chút gì, đêm nay chúng ta ở lại đây.”


“……Kia đành phải như vậy.” Thật lâu sau, Hoa Mãn Lâu mới lên tiếng, nói: “Hỉ phục đã đưa đến tân phòng, ngươi có thể đến thử.”

Trong hỉ phòng.

Vương Duẫn Khanh mặt không chút thay đổi nhìn một đống hồng y, quay đầu nhìn Hoa Mãn Lâu nói: “Ngươi xác định không nhầm?”

Hoa Mãn Lâu ho nhẹ một tiếng, quay đầu nói: “Sinh nhật Tử Ngư, tất nhiên là phải vậy.”

Trong phòng im lặng, thật lâu sau mới nghe Vương Duẫn Khanh nói: “May mắn, kiểu dáng quần áo này vẫn có thể chấp nhận.”

“Đương nhiên, kiểu dáng là tự Nguyệt Ảnh thiết kế, như thế cũng tiện. Vậy……”


“Chuyện ngày mai không cần nói.” Nói xong, Vương Duẫn Khanh xoay người rời đi.

Hoa Mãn Lâu lại thở dài nói: “Ngày mai lại là một ngày đầy lo lắng.”

Chạng vạng, trên bàn cơm Hoa gia, ngồi một đống người thần sắc quỷ dị, không khí âm trầm.

“Vương, Vương Trùng Dương, ngươi không chết? Hay là chết biến thành quỷ?” Đầu tiên là Hồng Thất nhảy dựng lên, chỉ vào Vương Duẫn Khanh hét lớn. Mọi người hắc tuyến, này này, kì quái chính là ngươi đó.

“A, ngươi là tên khất cái? Nga nga, không, là tiểu khiếu hoa. [*]” Vương Duẫn Khanh như bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay nói. Người trước mặt một thân xiêm y sạch sẽ, da thịt phấn nộn cơ hồ nhìn mặt như búng ra sữa, lại thêm hai mắt to tròn nước mắt lưng tròng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, hoàn toàn là một tiểu thiếu niên.

[*] câu này edit khó quá đi =-=, Vương Duẫn Khanh thường gọi Hồng Thất là “Khiếu hóa tử” nghĩa là ăn mày, sau nhìn thấy bộ dạng thật của Hồng Thất thì sửa thành “Tiểu Khiếu Hoa”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận