Phong cốc rất lớn, bốn phía đều là núi, từ khi còn nhỏ, y vẫn luôn muốn bay ra khỏi ngọn núi này, bay đến một nơi thật xa.
“Sẽ có một ngày, ta nhất định sẽ rời khỏi đây.” Y hăng hái, nhìn lên bầu trời hét lớn, lập tức bị các huynh đệ khác trong cốc cười nhạo. Y tức giận đuổi theo các sư huynh đệ.
Ký ức đến đó dừng lại, cảnh sắc nơi này vẫn vậy, đã thật gần rồi, ký ức bị chôn thật sâu dần trở lại, từng mảnh từng mảnh nổi lên, rồi ngay lập tức nhớ lại, ánh mắt lo lắng hướng về phía người phía trước, hắn khẽ mỉm cười lắc đầu, ý bảo mình sẽ không sao.
Buồn bực trong lòng tiêu tán đi không ít.
Phong cốc, theo như lời người ngoài nói chính là tiên cốc, Phong gia nhiều thế hệ làm thầy thuốc, sách về y thuật qua từng thế hệ mà chất đầy trong thư các Phong cốc.
Phong Lạc là một đệ tử trong Phong cốc, Phong cốc là một sơn cốc tự nhiên. Theo lời đồn, y thuật của người trong cốc rất cao, vì muốn bảo vệ Phong cốc cùng mọi người, chủ nhân Phong cốc từng lập lời thề trên giang hồ, cả đời cũng sẽ không rời khỏi cốc, người muốn vào Phong cốc phải tuân theo mọi quy củ của Phong cốc.
Kỳ thật, với mọi người trong cốc, Phong cốc chính là nhà, đối với Phong Lạc cũng như vậy.
Vốn, Phong Lạc chỉ định đi khắp giang hồ, không muốn làm ếch ngồi đáy giếng, gặp được người thích hợp sẽ sống cùng nhau, bình an ổn nhạc cả đời.
Nhưng là hết thảy, đều tại một người không may rơi xuống cốc, được y cứu sống, vận mệnh xoay chuyển.
Người bị kẻ khác ám toán đó chính là Vương Trùng Dương.
Nam nhân đứng trên đỉnh núi, gió thổi qua, tóc bạc phiêu phiêu, như tiên nhân hạ phàm. Nam nhân thở dài một tiếng, Phong Lạc tiểu ngốc tử, dời khỏi đây, cũng đã mười năm rồi. Nam nhân nghĩ nhanh như vậy, mà tiểu tử vô lương tâm kia, rời nhà lâu như vậy cũng không gửi về một bức thư, thật vô tâm vô phế không phải sao? May mắn trong cốc vẫn có chút liên kết với giang hồ, tin tức về Phong Lạc vẫn luôn được gửi về nhưng ngốc tử kia không biết.
Hít thật sâu, khí lạnh tràn đầy phổi. Sắp tới lễ mừng năm mới rồi, thật nhớ nó.
Đồ tiểu ngốc tử!
Khi Phong Lạc cùng Vương Trùng Dương gặp nhau, rất nhanh đã kết thành bằng hữu. Vương Trùng Dương khi đó hăng hái, Phong Lạc cũng sắp xuất cốc, liền quyết định đi cùng nhau.
Đợi đến lúc báo lại cho các trưởng bối, nam nhân nhìn khuôn mặt đơn thuần của Phong Lạc, lại nhìn sang Vương Trùng Dương, thở dài, vừa nhìn hai người vừa nói chuyện.
“Tiểu Ngư, con muốn ở cùng hắn sao?”
“Sư phụ, con không thể đi cùng hắn sao?” Phong Lạc bất an. Y thực rất thích người này, nhưng sư phụ có thể nhìn thấu thế sự, cho tới giờ vẫn chỉ nói một không nói hai, nếu sư phụ phản đối, y tất nhiên sẽ không cùng đi với Vương Trùng Dương.
“Sư phụ lo lắng……” Thở dài, nam nhân phong tư trác tuyệt, mặt mày tinh xảo, năm tháng không lưu lại dấu vết, đôi mắt ánh lên tia tang thương.
Hồng nhan đầu bạc.
Phong Lạc này, từ nhỏ đã do mình chăm sóc, y cũng nhìn thấu thế sự, tất nhiên biết thế gian Đào Hoa nước chảy, ngày xuân nắng ấm, y cũng từng yêu một người.
Phong Lạc với nam nhân kia, hiển nhiên là rất quan tâm.
Sợ nó sẽ thương tâm.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Phong Lạc, mang theo chút bốc đồng, y thở dài.
Có lẽ đã yêu thương nó quá rồi, đứa nhỏ này cần phải lớn lên, nhưng là……
Nam nhân dắt Phong Lạc dời khỏi cốc, bắt y lập lời thề. Lời thề này bất kỳ đệ tử nào khi rời cốc đều phải lập, đương nhiên nội dung lời thề còn tùy theo tính tình của đệ tử mà các trưởng bối quy định, nam nhân suy nghĩ một chút, gằn từng tiếng, nói: “Tiểu Ngư, con phải kết hôn mới có thể trở lại cốc.”
Toàn bộ đệ tử trong Phong cốc trố mắt, Vương Trùng Dương cũng kinh ngạc, các trưởng bối hiểu ra, ánh mắt đầy bi ai, Phong Lạc rối rắm, không biết làm thế nào, lời thề này quan trọng cả một đời.
Y không oán sư phụ, sư phụ rất quan trọng với y, tuyệt đối sẽ không hại y.
Xe ngựa nhanh như chớp lao đi, gần tới nhà rồi, cảnh sắc ngoài cửa sổ vẫn liên tục thay đổi. Phong Lạc vén mành, thò đầu ra nhìn cảnh sắc bên ngoài, Vương Duẫn Khanh thấy buồn cười, đem cái đầu vừa thò ra ấn trở lại vào trong, thấy cặp mắt ướt như cún con nhìn hắn, không khỏi bật cười: “Vẫn nên ngủ một chút đi, lộ trình vẫn còn khá xa.”
Phong Lạc chỉ khều khều hắn không nói. Chôn trong ngực hắn ngủ, miệng thì thào nói: “Tỉnh ngủ, là đã về nhà.”
Vương Trùng Dương bật cười, nhìn Phong Lạc khó có lúc lộ bản tính trẻ con, lòng hơi đau.
Có thể đến được ngày hôm nay, Lạc Lạc đã phải khổ không ít.
Năm đó Vương Trùng Dương hắn đi ngắm cảnh, người đi theo hắn một đống lớn, trong đó có Lâm Hướng Anh luôn ở cùng hắn, đối hắn ẩn ẩn tình ý. Lâm Hướng Anh với hắn là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Nhưng ngốc nha đầu kia vẫn không hết hy vọng, đúng là cô nương ngốc nghếch. Cuối cùng nàng vào cổ mộ, coi như ngoài ý liệu, Vương Duẫn Khanh không khỏi cảm thán.
Năm đó nhớ mang theo một người, kế hoạch chí lớn, nhưng hoa trong gương, trăng trong nước, vụ lý xem hoa, giao tiếp với triều đình, không phải đều như vậy sao? Bọn họ là giang hồ hào kiệt, trong triều đình lại một đống cáo già……
Lạc Lạc từ đầu đến cuối vẫn đi theo hắn, đi theo Lâm Hướng Anh còn có một nam tử vẫn luôn yêu nàng.
Vốn hết thảy đều là giằng co, nhưng một khi cân bằng tan vỡ, hết thảy, đều trở nên mất khống chế.
Nụ hôn trộm trong một lần say rượu, hỗn loạn sau khi bị vạch trần, hết thảy khiến người trở tay không kịp.
“Vì sao, vì sao, vì sao không thể là ta? Ta chỉ là thích ngươi, chỉ thích ngươi, ta không cầu gì cả, chỉ muốn được ở bên cạnh ngươi, vì sao ngươi phải ngư vậy?” Chẳng lẽ yêu một người là sai sao? Y không cần gì cả, chỉ thầm nghĩ được ở bên cạnh chăm sóc hắn, nhìn hắn hạnh phúc, có khi rảnh rỗi sẽ cùng hắn uống rượu, khi hắn cần thì giúp đỡ hắn, cứ như vậy cả đời.
Như khóc như than, tột cùng đau khổ, như tiếng than đau đớn của đỗ quyên, lời nói của Phong Lạc đâm sâu vào tâm hắn. Nhưng lúc ấy bản thân không rõ ràng, bối rối, lại ẩn ẩn mừng thầm, ánh mắt thế tục, cắn răng, đồng ý hôn sự cùng Lâm Hướng Anh.
Lâm Hướng Anh vui mừng hỉ sự, để lại Phong Lạc đau khổ.
Nhưng, ai ngờ trước ngày thành thân, có kẻ thù hạ độc, đợi đến khi hắn tỉnh lại thì đã tới giờ lành. Lúc ấy Phong Lạc vẻ mặt buồn rầu, tìm thấy hắn, nâng chén rượu về phía hắn, chúc mừng, nhưng đầu vẫn một mực cúi xuống, cả người đầy mùi rượu. Vương Duẫn Khanh không khỏi nhíu mày, người này sao lại biến thành vậy, lại không hề biết lần đó, lại khiến hắn hối hận nửa đời người. Y vẫn nhớ đến nữ tử dịu dàng thiện lương lộ ra ánh mắt khinh bỉ chán ghét, tuy chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng vẫn khắc sâu trong lòng. Sau chén rượu đó, Phong Lạc biến mất.
Nhớ tới nam tử yêu Lâm Hướng Anh kia, bọn họ vốn là bằng hữu tốt, lại chạy tới trước mặt hắn đánh một chưởng, phẫn nộ kêu lên: “Sao ngươi dám? Sao ngươi dám làm vậy?”
“Y vì ngươi, thử độc trên chính mình, võ công hoàn toàn phế bỏ, từ nay về sau cũng không thể học võ, sao ngươi dám, sao ngươi dám nhìn y như vậy?”
“Hiện tại y thân thể chưa khỏe, lại bị các ngươi đối đãi như vậy, thích một người là sai sao?”
“Các ngươi dựa vào cái gì?”
Hắn như phát điên mà lao đi, ngay cả lễ cưới cũng bỏ mặc.
Phong Lạc mất tích.
Vương Trùng Dương điên cuồng tìm kiếm, lật tung cả trời đất để tìm cũng tìm không thấy.
Nhưng, không nhận ra giá trị, mất đi rồi, còn có thể tìm lại sao?
Sau hắn thành đạo sĩ. Tâm đã chết. Lâm Hướng Anh cũng buông tha, không dây dưa cùng hắn nữa, ẩn cư cổ mộ.
Hắn phụ hai người, làm tâm bốn người bị tổn thương.
Xe ngựa vẫn đi, Phong Lạc xoa mắt, từ trong lòng hắn ngồi dậy, cười, cuộc sống cứ như vậy thật tốt. Ông trời thương hại, hai người cuối cùng cũng gặp lại.
“Duẫn Khanh, sắp về nhà rồi.” Phong Lạc kéo Duẫn Khanh ngồi ngoài xe ngựa.
“Trước kia sư phụ luôn thích ngồi ở ngọn núi kia…”
“Tiểu Ngư.”
Ngẩng đầu, một thân ảnh tuyết trắng xinh đẹp phiêu nhiên đi xuống. Vui quá mà khóc, ôm nhau, mắt Phong Lạc hồng hồng, chôn trong lòng người nọ.
“Sư phụ, con đã về.”
“Chúng ta về.”
Về tới nhà, không có gì bất ngờ xảy ra, bị mọi người gắt gao vây quanh, hoặc là vui cười hoặc là rơi lệ, nam nhân đầu bạc kia vẫn như trước phong thái chiếu nhân, nhìn Phong Lạc bằng con mắt ôn nhu, thấy mọi người vui vẻ, càng cố uống rượu.
Phong Lạc say, ôm chặt lấy người kia.
Vương Trùng Dương sờ sờ mũi, được rồi, hắn ghen tị. Vừa mới trở về thấy ánh mắt của mọi người, hướng gọi “ngoan”.
Hắn rất hoài nghi, bọn họ ở bên ngoài hết thảy đều bị người trong này biết. Nhưng A Lâu quả thật giữ bí mật rất tốt, người nhà Lạc Lạc không hề biết bọn họ đã thành thân.
Phong Lạc say khướt ôm lấy tay áo nam nhân, bỗng nhiên lớn tiếng gọi: “Phụ thân!”
Vương Trùng Dương thú vị nhìn biểu tình trên mặt Phong tộc hoàn toàn biến sắc, nam nhân kia mặt cũng trắng bệch.
“Con thành phụ thân rồi, phụ thân.” Lời Phong Lạc phun ra càng thêm kinh động lòng người, ngay cả Vương Trùng Dương cũng sợ tới chấn kinh.
“Con thành phụ thân rồi phụ thân. Con hoàn thành lời thề rồi trở lại.”
Vương Trùng Dương vĩnh viễn nhớ rõ, ánh mắt Phong tộc nhìn hắn lúc đó, y hệt muốn ăn tươi nuốt sống hắn, mắt đỏ rực. Vương Duẫn Khanh sờ sờ mũi, xem như hắn chân chính hiểu được địa vị của Phong Lạc ở trong cốc là như thế nào.
“Con lấy vợ. Duẫn Khanh, vợ của ta, lại đây.” Phong Lạc ngữ khí kinh người.
………
Vương Trùng Dương nhìn trời cảm khái, người một nhà có sức sống thế nào nha, có bản lĩnh thế nào nha, cư nhiên rượu vào lời ra, phản ứng đồng đều đến thế nào nha.
Nam nhân nắm chặt tay áo Phong Lạc, hỏi: “Con đã biết cái gì?”
“Con biết người là người sinh ra con, nhưng nếu gọi người là “mẹ” người sẽ không vui……” Phong Lạc chậm rãi nói xong.
Nhìn mặt nam nhân hết trắng lại đỏ, cuối cùng thành đen, lại ngoan ngoãn tiếp tục nói: “Con lúc trước bị thương trúng độc, được cha cứu…… A, cha nói, đêm nay sẽ tới đây gặp người.”
…… Nam nhân cứng ngắc. Hắn sao lại cũng đến, bí mật giấu diếm nửa đời người cư nhiên cứ như vậy bị vạch trần.
“Sao con không nói sớm!” Nam nhân rối loạn, vội vàng thu thập đồ vật này nọ, ngay cả hỏi Phong Lạc chuyện kia cũng quên mất. Lại bị một hắc y nam nhân ôm chặt thắt lưng. Hắc y nam nhân kia, đúng là có năm sáu phần giống Phong Lạc, mày nhăn nhăn, nếp nhăn nhè nhẹ đã tố cáo tuổi tác của hắn, ánh mắt thâm thúy so với Phong Lạc khác nhau, ánh mắt lợi hại, khí thế bức người, vừa thấy liền nhận ra không phải người đơn giản.
Hắn tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn mọi người một cái, xoay người liền đem nam nhân tóc bạc đi.
Vương Trùng Dương cùng người trong Phong tộc ngây người. Đây là chuyện gì nha?
Nhìn về phía Phong Lạc, chỉ thấy y vô tội nói: “Nga, Duẫn Khanh, ngươi nghĩ ta và ngươi đi xe ngựa xa hoa như vậy, vì sao lại không có người tới cướp, còn không phải do cha ta vẫn luôn đi đằng sau sao? Hơn nữa, phụ thân nói, người cùng phụ thân “ôn chuyện” xong rồi, sẽ cùng mấy người khác thanh toán vụ lấy con gái đã vài năm rồi mà vẫn không được vào nhà.”
Phong tộc toàn bộ hô hấp ngừng lại, sau đó rối loạn, mỗi nhà đều chạy đi thu dọn đồ chuẩn bị chạy lấy người.
Phong Lạc cũng dắt Vương Trùng Dương, cùng nhau rời đi, quay đầu nói với Vương Duẫn Khanh: “Nhanh, bằng không cha ta trở về, chỉ sợ ngươi cũng chạy không thoát.”
Nhìn đằng sau, mọi người cũng vội vội vàng vàng rời đi, Vương Duẫn Khanh nở nụ cười, nói: “Chúng ta về nhà.”
Trở về nhà của chúng ta. Có ngươi, có ta, tất cả mọi người cùng một chỗ.