Lúc này, mười mấy Hán quân tay cầm đằng điều chạy tới mở đường, một chiếc tú kiệu đỉnh đỏ vàng được nâng tới, tiểu vương gia nhìn thấy, đầu tiên sắc mặt tái nhợt, nhíu mày mắng: “Là tên nhiều chuyện nào đi bẩm báo với Vương Phi?”
Tú kiệu dừng lại, chỉ nghe thấy thanh âm một nữ nhân nói: “Sao lại cùng người ta đánh nhau? Trời tuyết lớn như vậy cũng không mặc trường y, lát lại lạnh.” Thanh âm mềm mại nhẹ nhàng. Mục Dịch nghe thấy, trong lòng chấn động, si ngốc đứng lên, trong lòng thầm nghĩ: sao thanh âm đó lại giống người kia đến vậy? Chân vô thức tới gần cỗ kiệu.
“Trời lạnh như vậy, hai ta cùng trở về thôi.”
“Không được, nương, con phải giải quyết mấy người này trước.”
“Khang nhi……” Giọng nữ có điểm tức giận.
“Nương, không có việc gì đâu.” Tiểu vương gia thấp giọng khuyên nhủ.
Tiểu vương gia cho người bao vây sáu người, Âu Dương Khắc che chở cho Quách Tĩnh, mày nhíu chặt, như đang suy nghĩ điều gì. Quách Tĩnh túm chặt tay áo hắn, Âu Dương Khắc quay đầu, Quách Tĩnh khổ sở nói: “Khắc, là đệ không tốt, làm liên lụy huynh.”
“Đứa ngốc.” Âu Dương Khắc nhu hòa nở nụ cười, xoa đầu Quách Tĩnh nói: “Về sau không được nói như vậy nữa, ta sẽ không vui.”
Sau đó kéo Quách Tĩnh tới chỗ Hoàng Dung cùng Phong Quân cúi đầu nói nhỏ, đợi thượng lượng xong xuôi, quay đầu kéo tay áo Mục Dịch nói vài câu.
Tiểu vương gia bị Âu Dương Khắc làm mất hết mặt mũi như vậy, trong lòng đã rất căm tức, giờ thấy mấy người lại châu đầu vào thì thà thì thầm, càng thêm nổi trận lôi đình, trong lòng y có cảm giác phức tạp không nói nên lời, thấy không khí giữa bọn họ như vậy, làm y rất muốn hủy diệt tất cả.
Vốn y bực bội với phụ thân, muốn ra ngoài tìm người có thể đánh nhau, liền đi khiêu chiến trước phát tiết sau. Ai biết đây là Luận võ kén rể (nè nè, bốn chữ to đùng đó mà không thấy sao?), thắng phải kết hôn, trời ạ, y rõ ràng bởi vì không muốn kết hôn nên mới cãi nhau với phụ vương, lại thế nào nhảy vào hố lửa, nhất là bởi vì có hứng thú với thân thể nam nhân, bị phụ vương phát hiện, bắt phải kết hôn, nếu phụ vương biết mình đi luận võ kén rể, con gái người ta còn tìm tới tận cửa, như vậy chuyện kết hôn là không thể chối cãi. Vốn tính rời đi ngay, nhưng ai biết cô nương kia lại làm hành động yêu thương nhung nhớ, còn tặng giày đính ước, bên cạnh mình lại có người bí mật theo dõi, đành phải đùa giỡn chơi xấu, vốn định để tên theo dõi kia chạy về báo lại thì sẽ thỉnh tội giải thích với người ta. Hoàn Nhan Khang y tuy là thiên chi kiêu tử, nhưng mẫu thân cũng thường dạy không được ỷ thế hiếp người, y không phải người tốt gì, nhưng đạo lý cơ bản, luân thường đạo lý vẫn biết.
Vốn là chuyện rất nhỏ (nè nè, nhỏ chỗ nào chứ?), nhưng là……
Tức giận trừng Quách Tĩnh, tên ngốc này ở đâu chạy ra chứ?
Đều là tại tên ngốc đó, sao lại muốn đánh nhau chứ?
Cũng không biết chính xác mình tức giận vì cái gì, cũng không biết vì sao khi thấy nam tử áo trắng kia, trong lòng lại có dục vọng muốn phá hủy? Muốn động thủ, nhưng lúc sắp đánh tới tên ngốc kia, trong lòng lại một trận kinh hoảng, thậm chí lúc nam tử áo trắng kia giữ tay mình lại, không ai biết, kì thật y lại nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng ngốc tử kia lại nhìn mình bằng loại ánh mắt chán ghét, lập tức làm tự tôn của y bị tổn thương. Được lắm, ngươi đã nhìn ta như vậy, ta lập tức khi nam bá nữ cho ngươi xem, ta không nói đạo lý cho ngươi xem. Sau đó thấy mấy bóng người quen thuộc, trong lòng thật vui sướng, tên ngốc này, có thể bắt lại rồi.
Nhưng đúng lúc đấy, lại xuất hiện một nữ nhân có ân oán với một người trong đám kia, xem ra chuyện càng ngày càng lớn, muốn thu tay, nhưng nhìn về phía hai người đang đứng kia, cắn răng, Hoàn Nhan Khang y thu không được, cũng không cam lòng.
Phất tay, cho người bao vây họ, không cho họ rời đi, khuyên nhủ nương, âm trầm nhìn mấy người đó thầm thì với nhau, thấy không khí hòa hợp của họ, ngọn lửa không tên trong lòng càng cháy dữ dội.
“Bao vây.” Ngữ khí âm trầm ra lệnh. Cẩn thận đề phòng, nam tử áo trắng kia không phải nhân vật dễ chọc, xem ra phải thận trọng đề phòng hắn.
Chỉ thấy khóe môi Âu Dương Khắc nhẹ câu lên, Hoàn Nhan Khang thầm nghĩ không tốt, chỉ thấy mấy người kia không hề động đậy, người bên mình lại vang lên vài tiếng kinh hô, chính mình bị người khác bắt, tay người nọ giữ chặt yết hầu.
Thanh âm ôn nhuận vang lên bên tai: “Đừng cử động, nếu tay ta không cẩn thận vận chút lực, phát sinh chuyện gì không hối hận kịp đâu.”
Lại nghe thấy một thanh âm khác vang lên: “Tiểu nha đầu, con thử chạy tiếp đi.” Đã thấy một bóng áo xanh túm lấy tiểu cô nương Hoàng Dung kia. Tiểu cô nương vẻ mặt đau khổ, ngoan ngoãn để hắn tùy ý túm lấy. Người áo xanh khinh thường hừ một tiếng hướng Bành Liên Hải, ba vị cao thủ nhất thời không đề phòng, nội tức ngay lập tức bị nhiễu loạn.
Hoàn Nhan Khang kinh hoảng, ánh mắt vừa chuyển, xuyên qua mảnh sa che mặt, trong nháy mắt, hé ra khuôn mặt hoàn mỹ của người đang bắt giữ y, chớp mắt ngây người.
Lập tức ổn định lại tâm thần, Hoàn Nhan Khang trấn tĩnh lại, nhìn về phía tay người nọ, nói: “Ngươi là ai? Có biết ta là ai không?”
“Tiểu vương gia.” Người nọ dịu dàng nở nụ cười, ôn thanh mở miệng nói: “Tại hạ có chút việc, mạo phạm tiểu vương gia.” Chậm rãi nói: “Ta tin Khâu đạo trưởng cũng không ngại ta dùng thủ đoạn này.”
“Ngươi biết sư phụ ta?” Hoàn Nhan Khang kinh hãi, nếu mấy việc mình làm bị Khâu Xử Cơ biết, người tính cách thô bạo kia nhất định sẽ đánh chết.
“Ha ha……” Người nọ cười khẽ, chưa kịp nói gì, chợt nghe một giọng nữ nghẹn ngào hô lên.
“Đại hiệp, đại hiệp, van cầu ngài thả con ta.” Một nữ nhân xinh đẹp ngã trước kiệu, hai mắt mang lệ, mềm mại động lòng người. Hoàn Nhan Khang hơi quay đầu, nhìn về phía mẹ ruột mình, ôn nhu an ủi nói: “Không sao đâu, nương đừng lo lắng, vị đại hiệp này có việc muốn hỏi ta, ta không sao.”
“Không sao? Đại hiệp nếu có việc gì, trước buông tay, rồi nói tiếp, ta cam đoan mọi người có thể an toàn dời đi.” Nữ tử như hiểu điều gì, lập tức mở miệng cam đoan.
“Tích Nhược……” Thanh âm khàn khàn cúi đầu gọi, chỉ có mấy người đứng gần mới nghe thấy, mẫu tử Bao Tích Nhược quay đầu, Hoàn Nhan Khang là nghi hoặc, Bao Tích Nhược là kích động.
Mục Dịch ngơ ngác nhìn Bao Tích Nhược, nhiều năm như vậy, nàng như trước vẫn không thay đổi, một thân đạm hoàng xiêm y như tiên tử trên trời, Bao Tích Nhược như bị dọa đến ngây người, đứng cũng không vững, lui lại vài bước, nhờ người hầu bên cạnh đỡ lấy. Hai người si ngốc nhìn nhau, giống như những người xung quanh không hề tồn tại.
Hoàn Nhan Khang thầm nghĩ không tốt, nhưng bản thân bị người khác nắm trong tay không thể động đậy, còn tiếp tục như vậy chỉ sợ diễn biến tiếp theo sẽ không tưởng tượng nổi. Y từ nhỏ thông minh, khi y còn nhỏ Bao Tích Nhược đã nói cho y biết một bí mật lớn, nhìn biểu hiện của nương hôm nay, chỉ sợ Mục Dịch này có quan hệ sâu xa với mình.
Nhưng hiện tại, Hoàn Nhan Khang cắn răng, xem như đánh cược.
“Vị tiền bối này, chỉ cần ngài giúp ta, chuyện ngài muốn biết ta chắc chắn sẽ không dối nửa chữ.”
“Ngươi hiện tại nằm trong tay ta, có tư cách gì ra điều kiện với ta?”
Hoàn Nhan Khang cắn răng, muốn nói, nhưng thật sự không có……
“Nếu ngài không giúp ta, ta tuyệt đối không mở miệng.” Vẻ mặt dứt khoát, bộ dáng kiên quyết, đáng tiếc người đang giữ y lại không nhìn thấy.
Bạn nhỏ Hoàn Nhan Khang đáng thương, xem như lãng phí biểu cảm.
Người nọ cười khẽ nói: “Ngươi muốn ta mang vị huynh đệ kia cùng nương ngươi rời đi phải không?”
Hoàn Nhan Khang 囧, người này còn trẻ như vậy, sao lại gọi hán tử kia huynh đệ? Cứng nhắc gật đầu, lại nghe người nọ nói: “Chuyện ta hỏi quan trọng hơn, tiểu oa nhi ngươi cũng rất thú vị, ta giúp ngươi một lần.”