Đào Hoa Mãn Lâu

Rừng cây hoang vu, hư hư ảo ảo, như có như không, bóng tối thâm trầm như ngay lập tức sẽ nuốt chửng người vào trong đó. Hoàn Nhan Khang từ miếu nhỏ tới đây, ngồi dưới tàng cây. Hai tay che mặt.

Đã bao nhiêu năm, y phát hiện phòng nhỏ không bình thường trong vương phủ, rồi trong phòng nhỏ phát hiện cây thương cũ rỉ sắt, rồi y chỉ biết thân thế của mình có một bí mật lớn. Cho dù y còn nhỏ, nhưng mấy lời đồn thổi của hạ nhân nhiều nhiều ít ít cũng sẽ rơi vào tai, tỷ như Vương gia dẫn về một Vương phi người Hán, tỷ như Vương tử cùng Vương gia không giống nhau, tỷ như trong lòng Vương phi không có Vương gia……

Lại sau khi Khâu Xử Cơ đến, cho dù y vẫn còn nhỏ nhưng lại nhớ rõ, nhớ rõ hắn trách cứ mẫu thân, ánh mắt nhìn y lại thêm vài phần cố kỵ, vài phần khinh thường, lần đó khi hắn đi rồi, nương rốt cục nhịn không được ôm y khóc lớn, nói ra bí mật che dấu nhiều năm.

Y tuy rất nhỏ, nhưng bắt đầu từ lúc ấy. Có lẽ do ký ức khắc quá sâu, hình ảnh ôm y khóc ấy đã khắc sâu vào trong trí óc. Khâu Xử Cơ biết chân tướng, nhưng không nói cho y, cũng như vậy, Hoàn Nhan Khang cũng không tin hắn. Một người hiểu tiền nhân hậu quả, lão đạo sĩ cũng không thông cảm được cho một nữ nhân mang theo con nhỏ gian nan đến đâu, cho dù Hoàn Nhan Khang biết chỉ cần mình nói khéo một chút, hắn sẽ nói mọi chuyện với y, nhưng Hoàn Nhan Khang muốn.

Nhưng Hoàn Nhan Khang thông minh, biểu hiện bên ngoài của y là kẻ chuyên khi nam bá nữ, áp bạch lương dân, con dòng cháu giống, Khâu Xử Cơ vẫn như cũ nguyện ý dạy võ công cho y, tuy rằng không phải công phu thực sự, nhưng cũng tuyệt đối không tầm thường.

Che mặt, Hoàn Nhan Khang đắm chìm trong suy nghĩ của mình không phát hiện, một bóng đen đang dần tiếp cận, đợi đến khi y phát giác, người kia đã ở ngay cạnh. Hoàn Nhan Khang trong lòng cả kinh, cổ tay vừa lật, đã túm chặt một cổ tay, quay đầu vừa thấy, Quách Tĩnh vẻ mặt kinh hoảng nhìn y.

“Sao ngươi lại đến đây? Sợ ta chạy trốn?” Hoàn Nhan Khang kéo tay Quách Tĩnh, nhìn cậu chằm chằm.

“Ta, ta chỉ là lo cho ngươi……”


“Hừ, ngươi thật đúng là đơn giản đến đần độn, ta thật hoài nghi người như ngươi sao lại có thể sống đến bây giờ, hiện tại ta là kẻ thù của ngươi, võ công ngươi không bằng ta, không sợ ta bắt ngươi sao.”

Quách Tĩnh khóe miệng cong gợi lên một mạt mỉm cười, ôn nhu nói: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, ngươi chính là nghĩa đệ của ta, hơn nữa theo những gì ngươi nói hiện tại, ta biết ngươi không có ác ý với ta.”

“Ngươi!” Hoàn Nhan Khang hung tợn dùng sức nắm chặt tay Quách Tĩnh, quát: “Ngươi thì biết cái gì?”

“Ta cái gì cũng không biết.” Quách Tĩnh bình tĩnh nói, nghiêng đầu, hơi chua xót nói với Hoàn Nhan Khang: “Ta chỉ biết, cha ta mất sớm, nương ta mang theo ta cô nhi quả phụ sống qua ngày.” Mang theo mỉm cười bình tĩnh, Quách Tĩnh nhìn Hoàn Nhan Khang, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời im lặng.

“Nương ta mang theo ta lưu lạc đến thảo nguyên, nơi đó thực hoang vắng, cuộc sống so với nơi này, rất gian khổ.”

“Nhưng là, ta sống rất tốt. Tuy lớn lên ở thảo nguyên, nhưng là, dù ở đâu, mẹ con chúng ta vẫn như trước là người ngoài. Hiện tại nghe nói ngươi có thể là nghĩa đệ của ta, ngươi biết ta vui mừng cỡ nào không?”

“Ta có thêm một người thân là đệ đệ. Ta biết ta rất ngu ngốc, ngươi có lẽ khinh thường ta.” Quách Tĩnh thản nhiên mỉm cười nói, Hoàn Nhan Khang phát hiện, tia cười đó khiến y đau lòng, nhưng y không thể phản bác, lúc biêt Quách Tĩnh là nghĩa huynh, trong lòng rất không muốn. Nhưng là, y biết?


“Nhưng là, nương ta nói, con nha, không cần phải thật thông minh.” Quách Tĩnh nhìn qua, ánh mắt trong suốt kia tựa như đang rửa sạch âm u trong lòng y, lòng Hoàn Nhan Khang chấn động.

“Quá thông minh, sẽ phải nghĩ rất nhiều.” Quách Tĩnh cười khẽ.

“Cho nên dù các sư phụ mắng ta ngu dốt, ta vẫn biết họ quan tâm đến ta, vậy là đủ rồi.”

Nhìn vào hai mắt chấn động của Hoàn Nhan Khang, Quách Tĩnh nhẹ giọng hỏi: “Kỳ thật ngươi cái gì cũng đã biết, đúng không?”

“Ngươi ý nói tên thật của ta là Dương Khang?” Hoàn Nhan Khang, không, hẳn là Dương Khang vừa nói. Y hiện tại hoàn toàn không rõ người này rốt cuộc là thông minh hay ngu dốt.

Quách Tĩnh cười khẽ: “Nương ta nói, người hy vọng ta cứ bình bình phàm phàm mà sống, cái gì thâm cừu đại hận, không thích hợp với ta, cho nên chuyện đã qua mười mấy năm, muốn tìm người rất khó. Bà đã mất cha ta, bà chỉ mong ta có thể an an ổn ổn, bình bình thường thường sống, cưới vợ sinh con, để bà lúc già có niềm vui tuổi già.” Cầm lấy đôi tay vẫn nắm chặt của Dương Khang, Quách Tĩnh nhẹ giọng nói: “Chúng ta trở về đi, Dương thúc thúc rất lo lắng cho ngươi.”

“Hừ!” Dường Khang hừ giọng, quay, nhưng là tay Quách Tĩnh đang nắm không giật ra, trong lòng thực ấm áp. Quách Tĩnh quay đầu nhìn lại, còn nhìn thấy vành tai y có chút ửng đỏ.


Dương Khang, hẳn là ngạo kiều đi.

Trên đường trở về, Quách Tĩnh không khỏi có điểm chua xót, một bên là nương cậu, một bên là người khiến tâm cậu động, phải làm thế nào đã thực quá rõ ràng.

Trong miếu nhỏ, sau khi Quách Tĩnh đi, lâm vào một mảnh yên tĩnh, Hoàng Dung cùng Phong Quân vừa trở về liếc nhìn nhau, nhìn hai phụ thân cao cao tự tại nhà mình ngồi một bên lo nghĩ, Mục Dịch bên kia vẫn ánh mắt dại ra cùng Mục Niệm Từ đang chiếu cố ông, cuối cùng nhìn về phía Âu Dương Khắc đang lạnh như khối băng ngàn năm, Hoàng Dung quyết định, đếm nay phải luộc sống Dương Khang!

Vào lúc đang chuẩn bị dọn bữa tối ra, Quách Tĩnh kéo Dương Khang cùng trở về, Âu Dương Khắc nhìn chằm chằm tay đang nắm của hai người, Quách Tĩnh không được tự nhiên buông tay ra, lại bị Dương Khang túm chặt lại, ánh mắt khiêu khích hướng Âu Dương Khắc, bốn mắt đánh nhau bùm bùm.

“Khụ khụ.” Tiếng khụ mang theo nội lực nổ tung bên tai họ, làm họ một trận ù tai, đem cả người tâm tư đang lạc trong cõi thần tiên, Mục Dịch, kéo về, ánh mắt ông cũng ngay lập tức dán lên người Dương Khang. Nhưng là khóe miệng run run, cái gì cũng không nói.

“Các ngươi tới lấy thức ăn của mình rồi tự tìm một chỗ ngồi ăn, đừng có mình không ăn được làm ảnh hưởng tới người khác.” Hoàng Dược Sư híp mắt nói.

Bỗng nhiên mỗi người ở đây đều cảm thấy sau lưng phát lạnh, ngay cả Dương Khang cũng buông tay ra, ngoan ngoãn tự mình lấy thức ăn, thần sắc phức tạp nhìn Quách Tĩnh, lại hung hăng trừng Âu Dương Khắc một cái, xoay người đi tới chỗ Dương Thiết Tâm, bọn họ cũng nên nói chuyện.

Âu Dương Khắc nổi giận đùng đùng kéo Quách Tĩnh ra ngoài, Quách Tĩnh cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng theo đằng sau, thấy bóng người đằng trước rõ ràng đang tức giận, mắt nhìn hai tay đang đan vào nhau, cho dù đã rất tức giận, nhưng vẫn như trước không làm cậu bị thương.


Bỗng nhiên Quách Tĩnh cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.

Suy nghĩ có chút rời rạc, không tập trung, kết quả chính là Quách Tĩnh một đầu đâm sầm vào trong lòng người bỗng nhiên dừng lại đằng trước, ngẩng đầu, lạc vào con ngươi đen ngập tràn phức tạp kia. Một đôi tay ôm chặt cậu, một chút cũng không lỏng ra.

Âu Dương Khắc bất đắc dĩ cúi sát Quách Tĩnh, trán kề trán, chóp mũi cũng chỉ cách một đoạn cực ngắn, thở dài nói: “Đệ nói, đệ muốn ta phải làm sao bây giờ?”

Cúi đầu nhìn Quách Tĩnh, chậm rãi thấp xuống, hôn lên thánh địa ngày đêm mong nhớ.

Quách Tĩnh đầu tiên cứng đờ, nháy mắt hiện lên một suy nghĩ, tuy rất nhanh, nhưng Âu Dương Khắc vẫn nhìn ra tuyệt vọng cùng đau thương trong đó, chưa kịp kinh ngạc, cặp mắt kia đã nhắm lại, cự tuyệt thăm dò của hắn. Sau đó Quách Tĩnh thả lỏng, thân thể dựa sát hắn, tựa hồ mang theo chút liều lĩnh, ngẩng đầu, đón nhận nụ hôn của hắn.

Cảm nhận được đôi môi mềm mại, Âu Dương Khắc không kịp nghĩ lại về cảm xúc vừa rồi của đối phương, toàn bộ tâm tư lại bị đặt tại nơi đang bị hôn lên.

Bất mãn hành động ngốc ngốc kia, đầu lưỡi Âu Dương Khắc cường ngạnh mở khớp hàm đang khép chặt, quấn lên chiếc lưỡi mềm mại trơn nhẵn, điên cuồng mút đôi môi ngọt ngào kia. Quách Tĩnh cũng nhiệt tình đáp lại, mang theo dứt khoát cuối cùng, như hoa quỳnh nỗ lực hết mình để nở ra, dùng tất cả sinh mệnh, nở ra đóa hoa tuyệt mỹ.

“Ngô — không —” Quách Tĩnh thở hổn hển, toàn thân vô lực bị Âu Dương Khắc ôm trong lòng, cuối cùng chỉ đành dựa vào đôi tay đang ôm bên hông mới có thể miễn cưỡng đứng vững.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận