Đào Hoa Mãn Lâu

Giang Nam Gia Khánh.

Quách Tĩnh mang theo Âu Dương Khắc, Phong Quân theo sát Hoàng Dung, đoàn người một trước một sau đi tới tửu lâu Túy Tiên ở Gia Khánh, cùng tới địa điểm gặp mặt với Giang Nam thất quái.

Chỉ thấy không khí thật trầm lặng, chuyện xảy ra lúc trước, khiến lòng mọi lưu lại ám ảnh.

Dương Thiết Tâm ban đêm xông vào vương phủ, cho dù có Dương Khang ở trong sắp xếp, cho dù Hoàng Dung cùng Phong Quân đã lừa dẫn mấy cao thủ rời đi, cho dù có Quách Tĩnh cùng Âu Dương Khắc ở bên cạnh hộ tống, cho dù may mắn gặp được Khâu Xử Cơ đang đi tìm Dương Khang như đã hẹn, vẫn không thoát được kết cục cùng Bao Tích Nhược tự sát.

Dương Khang cả người đờ đẫn, bi thống mất đi song thân, hơn nữa song thân còn là bị dưỡng phụ mình yêu thương bức tử.

Một bên là quan hệ huyết thống, một bên là dưỡng phụ dưỡng dục mình, cân cả hai bên, đều nặng như nhau, không thể bất công một bên, cũng không thể chọn lấy một.

Dương Khang đứng trước thi thể hai người vẫn ôm chặt lấy nhau, nhận được ánh mắt đau xót chất vấn của Hoàn Nhan Hồng Liệt, mặt không chút thay đổi, sắc mặt tái nhợt, trong chớp mắt, Quách Tĩnh nghĩ y sắp khóc.

Khâu Xử Cơ cũng đau lòng một chút, an ủi vài câu, hỏi Quách Tĩnh vài chuyện, rồi vội vàng rời đi, chạy tới chỗ hẹn với Giang Nam thất quái. Quách Tĩnh mơ hồ nhìn theo bóng Khâu Xử Cơ, mới vừa rồi tai nghe thấy ông ta nói lời khinh miệt với Bao Tích Nhược, trong lòng không nhịn được phản cảm. Nhíu mày, nhìn Dương Khang vẫn ngơ ngác đứng một bên, thở dài một tiếng, trong lòng lo sợ không yên.

“Hiền đệ……” Quách Tĩnh chậm rãi không biết nói gì cho phải. Rõ ràng cho dù là Phong Quân hay là Hoàng Dung hay là Âu Dương Khắc hay là Mục Niệm Từ, tài ăn nói của họ so với bản thân vẫn tốt hơn mình, ách, được rồi, Mục Niệm Từ đã khóc đến không nói nổi, nhưng so với cậu, ba người kia vẫn có thể khuyên giải an ủi Dương Khang, sao cứ lôi mình ra chứ?


“Người chết không thể sống lại, giờ nên tìm một nơi để hảo hảo an táng bọn họ……” Quách Tĩnh giật giật tay áo Dương Khang, lo lắng nhìn người như sắp bị gió thổi cũng ngã, thật cẩn thận nói.

Dương Khang đờ đẫn gật gật đầu, mấy người ở trong rừng cây chọn một nơi thanh u, cùng nhau chôn cất hai người. Mục Niệm Từ cùng Dương Khang đổi thành áo tang màu trắng, đơn giản dập đầu.

Dương Khang ngơ ngẩn đứng trước mộ, mặt như trước không thay đổi. Mục Niệm Từ trước mộ vừa hóa vàng vừa khóc, Hoàng Dung tất nhiên chỉ có thể ở bên cạnh an ủi cô.

“Bọn họ sống không thể cùng chăn, nhưng sau khi chết có thể cùng huyệt……” Dương Khang trắng bệch nghiêm mặt, quay đầu: “Khi ta còn nhỏ, điều nương ta tâm tâm niệm niệm là cha đến tìm bà, hiện tại xem như đã đạt được nguyện vọng.” Cúi đầu nhìn thoáng qua, Dương Khang lại nói: “Ngươi xem, trên mặt mẹ ta vẫn còn cười đó.” Nụ cười ảm đạm, biểu tình yếu ớt, còn có ánh mắt truyền tới một mảnh hoang vu, người trước mắt, tựa hồ bị tất cả những chuyện vừa xảy ra đánh gục, cũng chỉ còn lại thể xác trống rỗng.

Quách Tĩnh nhìn Dương Khanh, nhất thời một trận đau lòng, bản thân khóe mắt cũng ươn ướt, không biết lấy đâu ra dũng khí, ôm chặt đầu Dương Khang vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Chịu đưng không khóc như vậy, sẽ rất khó chịu…… khóc ra, mới không nghẹn đến hủy hoại chính mình.” Hít sâu một hơi, lại nói tiếp, như khi mẫu thân dỗ dành mình nói: “Khang nhi, ngoan……”

Dương Khang cảm thấy bản thân hẳn là vẫn ở trong mộng, nhưng trong cơn mơ này, vì sao lại thật như vậy? Giống như bị tẩm trong nước lạnh, thống khổ không thể hô hấp, cả người lạnh thấu xương. Nhìn thấy cha mẹ ruột tự vẫn ngay trước mắt, bị dưỡng phụ yêu thương mười mấy năm nhìn bằng ánh mắt đầy oán hận, trong nháy mắt, linh hồn y như rời ra, lạnh lùng nhìn xung quanh, nhìn dưỡng phụ rời đi, ngay cả một lần quay đầu lại cũng không có nhìn thấy Khâu Xử Cơ hiệp cốt chính nghĩa, xin lỗi cha đẻ mình mà vẫn không giấu được loại cảm giác cao cao tại thượng, đối với mẹ ruột mình nói những lời không giấu được khinh miệt nhìn thấy người mình vừa quen biết không lâu, thậm chí một ngày trước mới nhận làm bè bạn, quan tâm lo lắng cho mình, nghe thấy những lời miệt thị với cha mẹ mình mà phản bác ra tiếng, nơi chốn giữ gìn.

Dương Khang bỗng cảm thấy thật buồn cười, đây là cái thế giới gì vậy? Lòng y như bèo trôi vậy, phiêu đãng không trung, không nơi đặt chân. Cho tới —— rơi vào một cái ôm ấm áp.

Nghe Quách Tĩnh dịu dàng dỗ mình, cõi lòng mệt mỏi như cuối cùng cũng tìm được nơi dựa vào, nghiêng người tới.


Dương Khang buông thả bản thân, thả lỏng dựa vào lòng Quách Tĩnh.

……. Cứ như vậy một đêm, để y nghỉ ngơi một chút, cái gì cũng không nghĩ tới……

Xa xa, Phong Quân liếc liếc nhìn Âu Dương Khắc, theo ánh mắt nhìn hai người đang ôm nhau, hỏi: “Âu Dương ca ca, huynh không lo lắng sao?”

“Lo lắng cái gì?” Âu Dương Khắc giọng nói bình tĩnh như trước nhìn chằm chằm hai người đang ôm nhau, chỉ là nắm tay đang gồng lên đang bán đứng tâm tình hắn, “Người ta yêu sẽ không làm ta thất vọng.”

“A?” Phong Quân cười như không cười nhìn hắn. Phong Quân vô tội nói: “Đệ chỉ muốn hỏi huynh không lo sẽ có truy binh đuổi tới sao.” Làm sao vậy, chưa đánh đã khai, lo lắng Quách Tĩnh bên ngoài……?

Rầm một tiếng, Âu Dương Khắc ở trên thân cây đáng thương bên cạnh để lại một cái lỗ. Phong Quân ngừng một chút, nuốt một cái, nhất thời có chút không yên. Cha chú bọn họ quan hệ tốt như vậy, Âu Dương Khắc hẳn sẽ không hạ độc thủ với cậu đi?

Âu Dương Khắc chậm rãi quay đầu, nhe răng cười với cậu, răng nanh trắng trắng phản xạ ánh sáng khiếp người. Ngay lúc Phong Quân sợ tới mức sắp bỏ chạy, Âu Dương Khắc dịu dàng nói: “Huynh nghe Hoàng Dung nói, đệ quá nhỏ, cho nên không nằm trong danh sách những người muội ấy chọn làm chồng.”

Ngay giữa hồng tâm.


Phong Quân oán hận trừng mắt nhìn Âu Dương Khắc, tức giận tới không nói ra nổi, càng nhìn càng thấy cái khuôn mặt cười kia đáng ghét. Khẩu phật tâm xà, trong ngoài bất nhất, làm bộ làm tịch, sói đội lốt cừu.

Giống y hệt chú hắn, khó trách người kia vẫn hay nói với mình gặp phải đàn ông nhà Âu Dương là phải cẩn thận, bọn họ không chỉ keo kiệt âm hiểm gian trá giảo hoạt mà còn làm bộ làm tịch.

“Được lắm, huynh giỏi, cẩn thận vợ ôm người khác, đến lúc đó khóc cũng không có chỗ khóc đâu.” Phong Quân cắn răng bỏ lại một câu như vậy, liền xoay người đi chỗ khác tìm nương tử tương lai nhà mình. Nói đùa chắc, kế hoạch truy thê của cậu còn chưa hoàn thành, cho dù là nam hay nữ, cậu cũng không cho phép kẻ nào thừa cơ nhảy vào. Trên khuôn mặt trẻ con của Phong Quân, là biểu tình thành thục không hợp tuổi.

Hoàng Dung, nhất định là của cậu.

Lúc này Hoàng Dung đang ở bên an ủi Mục Niệm Từ, bỗng nhiên thấy lạnh sống lưng, hắt xì một cái. Nàng xoa xoa cái mũi, lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ cha với phụ thân đang mắng mình đi không chào sao?

Buổi sáng ngày kế, trên mặt mọi người đều là mỏi mệt, nhìn lẫn nhau, không khỏi cười khổ. Quách Tĩnh nhìn Dương Khang, trên mặt có chút ngạc nhiên. Đêm qua họ ôm nhau ngủ, ở trước mộ, nghe Quách Tĩnh kể về cuộc sống ở đại mạc lúc trước, Dương Khang cũng nói về cuộc sống ở vương phủ. Không biết từ khi nào lại ngủ mất. Buổi sáng ngày kế tỉnh lại, liếc mắt một cái đã nhìn thấy gương mặt đang ngủ của Âu Dương Khắc.

Vốn là không có gì, nhưng nhìn thấy khuôn mặt cười dịu dàng của Âu Dương Khắc, trong mắt còn ẩn chứa một mạt sóng to gió lớn, Quách Tĩnh bỗng có cảm giác kinh hồn táng đảm.

“Hiền đệ, đệ tiếp theo làm gì?” Quách Tĩnh thân thiết hỏi.

Dương Khang sắc mặt tái nhợt, nhìn cậu thật lâu, thật lâu mới nói: “Niệm Từ là nghĩa nữ của cha ta, giờ là nghĩa muội của ta, ta muốn thay nàng tìm một chỗ tốt gả đi.” Không thấy sắc mặt Mục Niệm Từ sau khi nghe những lời ấy càng thêm tái nhợt, hoặc là thấy nhưng cố ý giả vờ không biết, Dương Khang nhìn Mục Niệm Từ, nói: “Chúng ta trước tìm một chỗ, yên ổn lại đã.”

Mục Niệm Từ mặt tái nhợt nghiêm túc lại, gật đầu một cái, nội tâm phức tạp. Nàng là một nữ nhân gia, không giống như Hoàng Dung theo đuổi những mục tiêu lớn, cho dù từ nhỏ đã hành tẩu giang hồ, không câu nệ tiểu tiết, nhưng quy tắc tam tòng tứ đức, vẫn khắc sâu vào xương tủy. Cho dù ái mộ Dương Khang, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp.


“Hẹn Túy Tiên lâu, ta sẽ không đi.” Dương Khang hít thật sâu, lấy từ trong ngực một thanh ngọc đao, nói: “Chuôi đao nhỏ này, ngươi giao cho Khâu đạo trưởng.” Nhìn vào đôi mắt kinh ngạc của Quách Tĩnh, Dương Khang giọng điệu châm chọc: “Nói với ông ta, đệ tử Dương Khang không ra gì, phải ở lại trông trước mộ của người đàn bà không sạch sẽ trong miệng ông ta, không có thời gian để ý tới cái ước hẹn nhàm chán của bọn họ, muốn đánh thì tự mình đi mà đánh, đừng luôn tự cho mình là đúng, cho rằng mình là danh môn chính phái là giỏi.”

“Hiền đệ……”

“Không cần nói nữa, ta còn phải quay về vương phủ. Phong thư này ngươi giúp ta giao cho Khâu đạo trưởng.” Giọng nói Dương Khang mang theo mỏi mệt: “Chờ sau khi ta dàn xếp ổn thỏa, ta liền rời đi. Chuyện này là việc cá nhân của ta, ông ấy dù sao cũng đã nuôi ta mười mấy năm, đủ quan tâm. Các người không cần nhúng tay vào.”

Không có phản bác hay khuyên bảo gì như trong dự kiến, cho dù là Quách Tĩnh hay là Hoàng Dung, thậm chí là Âu Dương Khắc cũng vậy, chỉ im lặng không nói gì, ánh mắt không có trách cứ, chỉ có thấu hiểu. Trong lòng Dương Khang nhất thời ấm áp.

“Vậy, hiền đệ bảo trọng, có thời gian chúng ta gặp lại.” Quách Tĩnh khép mở miệng, nhưng lại không nói gì khác. Âu Dương Khắc kéo tay cậu, nói với Dương Khang: “Tây Vực Bạch Đà sơn trang, ta và Tĩnh Nhi về sau sẽ định cư ở đó.”

Dương Khang nhìn chằm chằm, Quách Tĩnh nhất thời có cảm giác đao kiếm đang giao tranh, rùng mình một cái. Lúc này Âu Dương Khắc cùng Dương Khang mới thu lại ánh mắt giết người. Dương Khang lại nhìn Quách Tĩnh, chắp tay nói: “Vậy về sau, tại hạ nhất định sẽ tự mình tới cửa bái phỏng.” Ở hai chữ “nhất định” kia nhấn mạnh, ánh mắt nhìn thẳng Âu Dương Khắc. Nhất thời, sấm chớp nổi lên.

“Cái kia……” Quách Tĩnh muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói thế nào, đành phải ném ánh mắt cầu cứu Hoàng Dung.

“Đảo Đào Hoa, phụ thân cùng cha ta nhất định rất vui nếu ngươi đi tìm họ.” Xoay người trợn trắng mắt, không nói gì nhìn hai người bên kia đang giết nhau bằng mắt, Hoàng Dung mở miệng. Không ngờ Dương Khang nhìn nàng một cái, gật đầu.

Chuyện xảy ra tiếp theo, thật sự là kẻ khác không chịu đựng nổi.

Suy nghĩ tác giả: Chào mọi người, tôi là hộp bản thảo Nguyệt Nguyệt xinh đẹp, một năm này đã được mọi người chiếu cố, mọi người vui vẻ đi, mấy ngày này được nghỉ, tên Nguyệt Nguyệt kia sẽ mỗi ngày vất vả cần cù viết nốt, trong vòng một tuần, Đào Hoa có thể kết thúc, nhưng mà, quá trình sẽ ngắn gọn, kết cục là HE, vì vậy mong quý vị khoan hồng độ lượng, đừng đánh tôi……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận