Ở sâu trong rừng núi, cây cối xanh um tươi tốt, một chút cũng không có người ở, lại có chút quỷ dị, ở sâu bên trong lượn lờ một mạt khói trắng, mang theo mùi hương mê người, hấp dẫn mấy con sâu tham lam tới bụng quay cuống. Hoa Mãn Lâu có chút đau đầu hỏi: “Dược Sư, huynh nói, khu rừng này lớn như vậy, muốn tìm Huyền Thanh cũng không phải là chuyện dễ không phải sao?”
Hoàng Dược Sư cười bí hiểm nói: “A Lâu, ngươi cứ yên tâm, chỉ cần tin tình báo chính xác, tên hoa ăn mày [ý nghĩa tương đương “hoa công tử”
, chỉ mấy anh trai mặt đẹp như hoa… < tui bịa đó, không tra đc nghĩa “hoa công tử”
OTL] đó thật sự chạy tới đây, vậy thì ta tất nhiên có cách khiến hắn tới tìm ta.”
Hoa Mãn Lâu như là nghĩ tới cái gì, khóe môi cong lên, chẳng lẽ là như vậy? Hoàng Dược Sư mỉm cười nhìn y, vuốt cằm nói: “Nếu ngươi muốn như vậy, bọn ta vẫn còn chút đó.”
Hồng Thất ảo não ôm chặt bụng, hắn tức nha, vì sao mình không chuẩn bị kỹ lưỡng rồi hẳng chạy vào rừng sâu, vậy mà lại không mang theo đồ ăn, mấy thứ linh tinh khác cũng không có, bản thân bị người kia chiều thành quen, hiện tại ngay cả nổi lửa nướng đồ cũng không làm được. Ba ngày, suốt ba ngày, hắn chính là dựa vào quả dại ăn chống đói, nửa hạt cơm cũng không có. Hắn cũng có thử qua bắt một ít động vật hoang, nhưng là, ăn được tới một nửa, mấy năm gần đây bị người nào đó chiều hư dạ dày, thiếu chút nữa ngộ độc, hại hắn lúc sau ngay cả thử cũng không dám, chỉ có thể để mặc đói bụng như vậy. Vì thế Hồng Thất Công bi phẫn, mẹ nó, sớm biết chỗ này một người cũng không có, hắn sẽ không xông vào đây, cho dù bị tên khốn kiếp kia giữ trên giường nằm ba ngày vẫn tốt hơn ở trong này đói ba ngày…… Ách, mẹ nó, cái nằm không nằm, mẹ nó, ông đây đói tới hôn mê cũng là tại hắn. Nhưng mà, bụng thật sự rất đói, Hồng Thất Công vỗ về cái bụng đang kháng nghị, ai oán nghĩ: chẳng lẽ giờ vừa chạy đi lại chạy về, sau đó bị hắn làm đến không xuống được giường sao? (khụ khụ tóm lại, chúng ta có thể biết được, người nào đó đang giận dỗi với người nào đó……) Bỗng nhiên, một trận mùi hương mê người truyền đến, Hồng Thất không khỏi rùng mình, trong mắt phát ra ánh sáng sắc nhọn. Ở chỗ không một bóng người này, sao lại có mùi đồ ăn? Chỉ sợ là có quỷ. Nhưng là, Hồng Thất vỗ vỗ cái bụng cồn cào, hạ quyết tâm, lủi tới chỗ phát ra mùi hương. Hoàng Dược Sư chuyên tâm nướng thịt, Hoa Mãn Lâu ngửi mùi thịt nướng mê người, tai nghe thấy có người nuốt một ngụm nước miếng lớn, không khỏi buồn cười. Lúc này giữa rừng cây truyền đến tiếng xào xạc, một bóng người chớp mắt xuất hiện trên tảng đá đối diện Hoàng Dược Sư cùng Hoa Mãn Lâu, vươn tay tới, bắt lấy xiên thịt nướng. “Ba!”
Hoàng Dược Sư đập tay hắn, đem thịt nướng trong tay hắn cứu ra, khinh bỉ liếc mắt nhìn cái kẻ cả người rách nát, bẩn hề hề một cái, cao ngạo nói: “Thịt nướng của ta không phải một con chó một con mèo trên đường có thể ăn.”
Ghét bỏ nhìn khuôn mặt dơ bẩn bị bùn dính đến đen thui, lại quay ra ngắm ngắm Hoa Mãn Lâu như thiên tiên phiêu phiêu ngay ngắn ngồi một bên. Gật đầu, vẫn là nhà mình tốt nhất. Người nọ tủi thân rụt tay lại, đáng thương hề hề nhìn về phía Hoa Mãn Lâu. Hoa Mãn Lâu cảm nhận được cỗ oán khí mãnh liệt kia, không khỏi buồn cười lắc đầu, có chút cẩn thận hỏi: “Huyền Thanh, ngươi lần này làm sao vậy? Rốt cuộc trốn hắn bao lâu.”
“Ta lần này bỏ nhà đã ba tháng……”
Hoàng Dược Sư cùng Hoa Mãn Lâu không khỏi lắp bắp kinh hãi, ba tháng? Sao lại lâu như vậy? Trước kia nhiều nhất cũng chỉ nửa tháng là không sao, lần này sao lại? Huyền Thanh bĩu môi, mắt cũng không nhìn xiên thịt nướng đầy mùi thơm, buồn nói: “Là hắn không nói lý, rõ ràng hắn gần đây bận rộn nhiều việc, nhưng không hiểu hắn phát điên cái gì, bắt ta không được đi đâu, còn sống chết không cho ta trở về Cái Bang, ta, ta bỏ nhà.”
Hoàng Dược Sư cùng Hoa Mãn Lâu lập tức hiểu ra, lại là vấn đề của vợ chồng già. Lúc trước Hồng Thất Công cùng Âu Dương Phong có ước định, Hồng Thất Công tuyển chọn xong Bang chủ mới xong xuôi sớm một chút, đợi đến giờ là đã có thể thoái ẩn giang hồ, bầu bạn cùng Âu Dương Phong. Nhưng là Cái Bang rất lớn, muốn tìm một người thích hợp làm Bang chủ là rất khó, vì thế chuyện liền cứ bị kéo dài như vậy. Vốn hằng năm nửa thời gian là Huyền Thanh, nửa còn lại là Hồng Thất, nhưng những năm gần đây chiến sự khẩn cấp, Hồng Thất căn bản không dành được nhiều thời gian cho Âu Dương Phong. Vì thế, liền xuất hiện chuyện trốn nhà ba tháng này. “Vậy, các ngươi sao lại tìm ta?”
Trong giọng nói khó nén được thất vọng. Hoa Mãn Lâu thấu hiểu cười, tay cầm thịt nướng, đưa cho Hồng Thất, nói: “Ăn trước đi.”
Cảm giác được Hồng Thất đoạt lấy thịt nướng, bắt đầu ăn như hổ đói, Hoa Mãn Lâu tiếp tục nói: “Dung Nhi chạy đi, bọn ta cũng muốn tới thăm các ngươi. Hiện tại giang hồ rất thú vị.”
Hồng Thất đang ăn, lại thấy Hoàng Dược Sư cười như không cười nhìn mình, nhất thời cảnh giác. Nếu là trước kia, là cái thùng dấm chua Đông Tà này, mình tuyệt đối không dám khinh địch như vậy… cầm… lấy…… Hồng Thất mở to hai mắt cảm nhận được bản thân cả người vô lực, thần trí dần rời rạc, kinh ngạc nhìn chằm chằm Hoàng Dược Sư, hỏi: “Ngươi, ngươi bỏ thuốc?”
Tay chân một bên không thể khống chế buông thõng xuống, vốn theo tính cách của hắn, chắc chắn sẽ vừa ăn vừa vận công, đảm bảo an toàn cho bản thân, nhưng Hoàng Dược Sư cùng Hoa Mãn Lâu là bạn tri kỉ của hắn, hơn nữa thịt nướng là nhận từ tay Hoa Mãn Lâu, cho nên hắn liền không cảnh giác ăn luôn. Nhưng thuốc này hiệu quả nhanh, đợi đến khi hắn vận công thì đã muộn. Hoa Mãn Lâu kinh ngạc nghe tiếng Hồng Thất ngã xuống đất, quay đầu sắc mặt không vui nói: “Dược Sư, huynh rốt cuộc muốn làm gì?”
Rốt cuộc là bỏ thuốc vào lúc nào vậy? Hồng Thất thần trí còn chưa hoàn toàn mơ hồ nghe thấy, trong đầu chỉ còn lại một câu: Quả nhiên, Hoàng Dược Sư đủ âm hiểm, cho dù Hoa Mãn Lâu ở cạnh, Hoàng Dược Sư vẫn sẽ xuống tay với mình…… Đối mặt với nghi ngờ của Hoa Mãn Lâu, Hoàng Dược Sư chỉ nhún vai: “Nếu không làm như vậy, ngươi cho là tên ăn mày này sẽ ngoan ngoãn trở về sao?”
Hắn sớm nhìn ra khi Hồng Thất nhìn thấy người đến là họ, đã lộ ra nhè nhẹ nhớ nhung cùng thất vọng. Hơn nữa, Hoàng Dược Sư ghét bỏ nhìn bộ dạng Hồng Thất cả người bẩn hề hề, lại nhìn nhìn thịt nướng bị rơi ở một bên, không khỏi lộ ra nụ cười lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi: Hừ hừ, dám vọng tưởng thịt nướng ta dành riêng cho A Lâu…… Có thể nói, lòng dạ hẹp hòi bao che khuyết điểm có thù tất báo của Hoàng Dược Sư, theo số tuổi tăng lên cũng ngày càng gia tăng. Chỉ có thể nói, Hồng Thất Công, đáng đời ngươi xúi quẩy không nhận ra bộ mặt thật của Hoàng Dược Sư…… Khi Hồng Thất tỉnh lại, liền phát hiện bản thân đang nằm trên sàn nhà trong một căn phòng, Hoàng Dược Sư ngồi ngay ngắn bên trong, tinh tế phẩm trà. Hồng Thất không khỏi bất đắc dĩ thở dài, sao tính tình Đông Tà vẫn như vậy, không để mình lên giường còn chưa tính, còn trực tiếp ném mình xuống đất. Theo bản năng, Hồng Thất hỏi một câu: “A Lâu đâu?”
Hai người kia vẫn luôn như hình với bóng, sao lần này lại thiếu một. Hoàng Dược Sư chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, hừ một tiếng, tầm tình tựa hồ có chút không tốt. Hồng Thất coi như không thấy bĩu môi, vỗ vỗ người đứng lên, cảm thấy nội lực lúc này mới từng giọt từng giọt ngưng lại, không khỏi kinh dị hỏi: “Đông Tà, độc của ngươi càng phát càng lợi hại.”
“Đó là mê dược chuyên dùng cho chó nhà ta.”
Hoàng Dược Sư ác độc nói. Hồng Thất mặt nhăn mày nhíu, nhưng là nhìn ánh mắt hắn liền hiểu ra. Xem ra Hoa Mãn Lâu có mâu thuẫn với hắn, cho nên tìm mình xả giận? Hơn nữa, Hoàng Dược Sư, nhà ngươi nuôi chó lúc nào? Hai năm nay ngay cả bóng dáng một con chó cũng không thấy. Ngươi đi mà lừa quỷ! Hoàng Dược Sư bỗng nhiên vươn tay túm lấy Hồng Thất, âm trầm cười: “Hừ, đợi đã, đừng có kêu quá lớn.”
Sau đó kéo hắn thi triển khinh công, xoay người đi ra ngoài. “A! Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”
“Đương nhiên là tới chỗ người kia.”
“A a a! Không muốn! A Lâu, cứu mạng nha……”
“Ngươi kêu đi, kêu đến vỡ họng cũng không ai tới cứu ngươi đâu.”
“Hoàng Dược Sư, người đừng có để bị rơi vào tay ta…… A!”
“Hừ, ta chờ ngươi!”
“A! Cứu mạng a!”
Suy nghĩ tác giả: Chào mọi người, tôi vẫn là Nguyệt Nguyệt. Thật thần kỳ. Hộp bản thảo, thật vui khi gặp lại mọi người ngay trong cùng một ngày. Tên Nguyệt Nguyệt kia đại khái bây giờ đang cùng anh trai lâu ngày gặp lại ăn Thọ Ti…… [Ai oán] cho dù tôi chỉ là một hộp bản thảo chịu khổ mệt nhọc, tôi cũng muốn ăn…… Vì thế, mọi người có thể đoán đoán Hồng Thất Công rốt cuộc gặp phải chuyện gì mà lại hét cứu mạng, ha ha……