Đã là ngày Trung thu, đêm đoàn tụ sum vầy, Hoa Mãn Lâu cùng Triệu Bình rốt cuộc chạy tới Vọng Tiên Lâu. Hoa Mãn Lâu yên lặng ngồi trên xe ngựa, trừ bỏ ban đêm tìm nơi ngủ trọ, cũng ít khi xuống xe lộ diện.
Trên đường, một bên nghe Triệu Bình kể một ít chuyện kỳ văn kỳ nhân, chuyện giang hồ. Hoa Mãn Lâu chính là ngồi bên trong gật đầu ngẫu nhiên xen vào một hai câu, dọc đường cứ như vậy tới bây giờ.
“Triệu thiếu hiệp, đã tới nơi rồi, tại hạ hẳn là nên rời đi.” Lúc tới Vọng Tiên Lâu, đã là giữa đêm. Hoa Mãn Lâu cười với Triệu Bình nói. Chỉ thấy y đứng ở trên xe, dưới ánh trăng, áo phiêu phiêu, phảng phất như thần tiên sắp rời thế, khiến Triệu Bình như bị hút hồn.
“Dọc đường được chiếu cố, Hoa mỗ rất cảm kích.”
“Hoa tiên sinh……” Triệu Bình nửa ngày mới tìm lại được giọng mình, vội vàng giữ lại nói: “Hoa tiên sinh có ân cứu mạng với tại hạ, lúc này báo đáp cũng là lẽ phải. Chỉ là tiên sinh bị Đông Tà đuổi theo, hơn nữa thân thể không tiện, tại hạ vẫn còn chút tác dụng, có thể giúp Hoa tiên sinh việc này.”
Triệu Bình mới ra giang hồ, tất nhiên là có nghe qua võ công Đông Tà cao thâm quỷ dị, nhưng dọc đường cũng cùng ít người luận võ. Cũng là hắn thiên tư thông minh, ở Võ Đang mà nói cũng là số một số hai, dọc đường không hề bại. Cho dù đồng lứa Toàn Chân phái cũng có rất ít đối thủ, tất nhiên là đề cao bản thân.
Hoa Mãn Lâu dọc đường đi nghe hắn nói một ít chuyện cũ, tất nhiên cũng hiểu biết không ít, nhưng Hoa Mãn Lâu âm thầm lắc đầu, Triệu Bình này so với những người đồng lứa trên giang hồ đúng là đứng đầu, có thể đấu ngang với Dung nhi Âu Dương Khắc, được cho là hảo thủ nhất lưu khó có được tính cách không tồi, nhưng đấu với tuyệt đỉnh cao thủ chân chính trên giang hồ, thật sự không có cơ hội.
Nhưng là, Hoa Mãn Lâu nghiêng nghiêng đầu nghĩ, nghe thấy giọng cậu ta nói có chút sốt ruột, không khỏi nở nụ cười. Người này tuy có chút khiếm khuyết bốc đồng, nhưng tâm nhãn không tồi, liền dịu dàng nói: “Triệu thiếu hiệp, không sao, chống lại Đông Tà, tại hạ còn có chút khả năng. Hơn nữa chúng ta là người quen cũ, huynh ấy sẽ không thương tổn ta. Đúng không, Dược Sư?”
Triệu Bình có chút kinh ngạc nhìn xung quanh, Hoa tiên sinh đang nói chuyện với ai? Bản thân vì sao không nhận ra?
“Dược Sư, huynh đã đi theo ta vài ngày, giờ mới đi ra, là sợ ta chạy?”
“Vậy ngươi vì sao né tránh ta?” Một giọng nam âm u truyền đến từ phía sau Triệu Bình, khoảng cách thật rất gần, nhất thời khiến Triệu Bình đổ ra một thân mồ hôi lạnh, bản thân đúng là một chút cũng không nhận ra sao? Vậy người này võ công thâm sâu đến nhường nào? Nếu hắn ra tay, mình chỉ sợ ngay cả một chiêu cũng không thể cản.
Đang lúc Triệu Bình miên man suy nghĩ hết sức, giọng nam phía sau tiếp tục truyền đến: “A Lâu, ngươi chán ghét ta sao?”
Triệu Bình quay phắt đầu lại, chỉ thấy một nam tử mặc trường bào màu xanh, diện mạo thật tuấn mĩ, nhưng nếp nhăn nơi khóe mắt đã bán đứng niên kỉ của hắn. Chỉ thấy nam tử này nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn, tựa hồ phải khoét ra một cái động lớn trên người hắn mới chịu, trừng đến Triệu Bình gần như phải cẩn thận nghĩ lại xem bản thân có phải đã đắc tội hắn rồi hay không.
Lúc này lại nghe Hoa Mãn Lâu dịu dàng nói: “Dược Sư, huynh ta quen biết đã hai mươi năm, huynh là muốn nghi ngờ ta sao?” Ngữ khí thản nhiên, chỉ có những người thân thuộc mới biết, bên trong lời này, có uất hận, đau lòng, còn có thất vọng.
“Không, A Lâu, ta……” Nam tử như là cực kỳ hoảng sợ, chợt lóe thân, Triệu Bình ngay cả động tác cũng không thấy rõ, nam tử đã xuất hiện ở bên cạnh Hoa Mãn Lâu, vươn hai tay.
Nhưng Hoa Mãn Lâu cũng nhẹ chuyển bước, hơi lóe lên một chút, đã ở một vị trí khác.
“Dược Sư, ta muốn tự mình kết thúc chuyện này.” Hoa Mãn Lâu thản nhiên nói, trong giọng nói, đã không còn loại cảm giác tiêu điều ảm đạm, nhưng là, lời nói kiên quyết rất nhiều.
Hoàng Dược Sư cơ hồ phát cuồng, đỏ mắt nhìn chằm chằm Hoa Mãn Lâu. Hoa Mãn Lâu nhíu mày, có loại cảm giác rợn tóc gáy, mà người cho hắn loại cảm giác này chính là nam nhân đã cùng y thân mật ở chung gần hai mươi năm.
“Vậy mà ngươi còn nói sẽ không rời khỏi ta!” Hoàng Dược Sư gầm nhẹ nói, sau đó tiến lên bắt lấy Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu hơi hơi sửng sốt, xoay người tránh được, ống tay áo nhẹ nhàng đẩy hai tay Hoàng Dược Sư ra. Hoàng Dược Sư như dã thú bị chọc giận, sống chết phải bắt lấy Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu ngạc nhiên xong, tựa hồ đã hiểu ra, cũng không nói lời nào, liền cứ như vậy giao thủ với Hoàng Dược Sư. Nhất cử nhất động, giống như đang vũ một khúc vũ tuyệt đẹp, lại mỗi chiêu đều ẩn chứa sát khí.
Triệu Bình kinh sợ nhìn, cho dù lúc trước không hiểu lắm, hiện tại đã hoàn toàn hiểu được, hai người kia, đều không phải cùng một cấp bậc với hắn. Nhìn bọn họ càng đánh càng xa, di chuyển về hướng Hoa Sơn. Khinh công bọn họ cực nhanh, hơn nữa Hoa Mãn Lâu như là cố ý, mang theo Hoàng Dược Sư đến nơi ít người. Triệu Bình do dự thật lâu, cuối cùng vẫn chạy về hướng đó.
Hoa Mãn Lâu dựa theo cảm giác của mình, mang theo Hoàng Dược Sư tới nơi trong quá khứ. Một bên tiếp chiêu tiếp theo của Hoàng Dược Sư, một bên cảm thán trong lòng. Năm đó Ngũ tuyệt Hoa Sơn luận kiếm, võ công Hoàng Dược Sư quả nhiên không thể một ngày mà nói hết. Hiện tại Hoàng Dược Sư tuy tức giận tới mất lý trí, nhưng mỗi chiêu mỗi thức đều có thể xoay chuyển trở lại, cho dù mình vô ý trúng chiêu, cũng không bị thương nặng, nói tóm lại, năng lực tự điều khiển của Hoàng Dược Sư lại tăng lên một bậc.
Nam nhân này…… phải nói hắn tốt đến mức nào?
Y thế nào cũng không nghĩ tới nam nhân này lại sủng nịnh mình như vậy.
Hoa Mãn Lâu một bên ngăn cản Hoàng Dược Sư, một bên phân tâm để ý tới khung cảnh xung quanh, vốn võ công là sàn sàn như nhau, trong lúc đó lại phân tâm thành hai, hơn nữa Hoa Mãn Lâu cảm thấy đã tới nơi cần đến không khác lắm, lòng liền buông lỏng, trở tay không kịp, liền để một chiêu của Hoàng Dược Sư có cơ hội đánh tới ngực.
“Ư……” Hoa Mãn Lâu cau mày, hô nhỏ một tiếng. Cho dù nội lực không nặng, một chưởng này, cũng khiến y có chút khó chịu.
Hoàng Dược Sư ngạc nhiên nhìn y, vội vàng ôm y vào lòng, đưa Hoa Mãn Lâu tới một cây đại thụ ôm ngồi xuống, bắt mạch cho y —— may mắn, không có chuyện gì, chỉ là có chút nội thương, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao.
Vừa mới thở ra một hơi, nhìn về phía Hoa Mãn Lâu đang vẻ mặt vô tội, sắc mặt Hoàng Dược Sư nhất thời đen lại —— người này, có phải là ngại mạng mình quá dài không? Muốn hù chết mình sao?
“Dược Sư……” Hoa Mãn Lâu bị hắn ôm chặt, muốn động một chút cũng không được. Hoa Mãn Lâu bất đắc dĩ thở dài: “Dược Sư, huynh còn tức giận sao?”
“Ta rất tức giận, rất rất tức giận.” Hoàng Dược Sư vùi đầu vào cổ y, hít thở mùi hương thơm ngát quen thuộc, cảm giác lý trí cuồng loạn đã bình ổn lại.
“Ngươi rõ ràng, rõ ràng đã hẹn ước cùng ta bạc đầu……” Hoàng Dược Sư chua xót nói xong, tính trẻ con khiếu nại, Hoa Mãn Lâu nghe thấy một trận chua xót.
Rõ ràng, rõ ràng ta ở ngay bên cạnh ngươi, nhưng lòng ngươi lại không biết bay đến nơi nào……”
“A Lâu, ta rất hối hận, hối hận ngày đó buộc ngươi phải nói ra thân thế.”
“A Lâu, ta rất lo lắng, ngươi sẽ giống như tiên tử trên trời, chỉ cần ngươi bị phát hiện ra chân tướng, sẽ biến mất không thấy.”
Hoa Mãn Lâu trong lòng chua chát, y biết bản thân trong khoảng thời gian này, lạnh nhạt Hoàng Dược Sư, khiến cho lòng Hoàng Dược Sư cảm thấy bất an. Xoa xoa mái tóc dài của nam nhân đang tựa bên người mình, Hoa Mãn Lâu thở dài: “Dược Sư, thật xin lỗi.”
“Nếu là ngươi thấy có lỗi, thì đừng rời khỏi ta, cho dù là chuyện gì, ta cũng có thể ở bên cạnh ngươi.”
Cảm nhận được cấp bách của Hoàng Dược Sư, Hoa Mãn Lâu có chút buồn cười.
“Dược Sư, huynh……”
Hoàng Dược Sư ôm chặt y, ngăn lại lời nói của Hoa Mãn Lâu, quấn riết lấy y. Thật lâu sau, biết Hoa Mãn Lâu khó thở mới buông ra: “Ta chỉ cần ở bên cạnh ngươi, cho dù là ở thế giới nào.”
Hoa Mãn Lâu ngơ ngẩn nghe, Hoàng Dược Sư vì y……
Nhắm mắt lại, đem nước mắt ép trở về, sau đó đảo khách thành chủ, hung hăng hôn lên môi Hoàng Dược Sư.
Hoàng Dược Sư có chút kinh ngạc vì nhiệt tình của y, cũng không hoài nghi gì, môi lưỡi giao triền, đầu lưỡi đảo qua hàm răng Hoa Mãn Lâu, thuần thục khiêu khích từng điểm mẫn cảm trong miệng y.
Sau đó, Hoa Mãn Lâu buông tay hắn, đẩy Hoàng Dược Sư ra.
Hoàng Dược Sư kinh hoảng nhìn y, đau khổ ngập tràn ánh mắt. Huyệt đạo trên vai đằng sau lưng, chói lóa cắm mấy cây ngân châm.
Y thuật Hoa Mãn Lâu cũng là xuất chúng, ngân châm dùng thủ pháp đặc biệt đâm vào, Hoàng Dược Sư cũng rất khó cởi bỏ.
Hoa Mãn Lâu chua xót vuốt ve khuôn mặt Hoàng Dược Sư, khẽ mỉm cười nói: “Dược Sư, ta biết huynh võ công cao cường, mấy cây ngân châm này không giữ được huynh, cho nên ở trên đó ta hạ dược, chỉ có thể chế trụ huynh nhất thời nửa khắc.”
“Ta biết huynh nghĩ gì.” Hoa Mãn Lâu hôn nhẹ hai má hắn, ngón tay vẫn một mực vuốt ve khuôn mặt hắn.
“Ta tới bên này, đã là suốt hai mươi năm.”
“Hai mươi năm, thật sự qua rất nhanh.”
“Cho tới nay, ta đã cho rằng ta không còn cơ hội trở về nữa, nhưng là, gần đây, càng tới gần nơi này, ta càng cảm nhận được bọn họ ở gần ta.”
“Ta cảm nhận được, phương pháp trở về. Mười lăm tháng tám, đêm Trung thu, là lúc mặt trăng tròn nhất, cũng là lúc từ trường lớn nhất.”
“Ta nghĩ phải cược một lần.”
Hoa Mãn Lâu trầm ngâm nói xong, không để ý tới vẻ mặt sốt ruột của Hoàng Dược Sư, cùng với ánh mắt tuyệt vọng.
“Nhưng ở bên cạnh huynh, ta chưa sẵn sàng, thật sự chưa sẵn sàng.”
Ngón tay di chuyển trên khuôn mặt Hoàng Dược Sư, bỗng nhiên cảm nhận được một trận ẩm ướt. Hơi cân nhắc, không khỏi cười. Ngón tay bị Hoàng Dược Sư vừa khôi phục được miệng cắn lấy.
“Chuyện tới bây giờ, ta không muốn giấu huynh.”
“Ta thật sự không muốn rời khỏi huynh, cũng đã ước định ở bên huynh cho tới bạc đầu.”
“Nhưng mà Dược Sư, bên kia cũng có vướng bận của ta……” Hoa Mãn Lâu cảm thấy ngón tay tê rần, vẫn bị Hoàng Dược Sư cắn mạnh một ngụm. Hoa Mãn Lâu sủng nịnh “nhìn” hắn liếc một cái, rút tay về, đứng lên, đi về phía vách núi đen bên kia. Nơi này địa thế bằng phẳng, cũng là một mảnh nhai nguy hiểm. Gió núi rất lớn, Hoa Mãn Lâu bị gió to như vậy thổi một hồi. Lung lay sắp đổ, Hoàng Dược Sư nhìn thấy hoảng hốt, đành phải ngầm vận thêm lực, lúc này, một cây châm đã bị bắn ra ngoài.
Hoa Mãn Lâu bừng tỉnh, ngoái đầu lại nhìn thoáng qua, cười cười.
Gió núi thổi qua quần áo vang lên tiếng động, Hoa Mãn Lâu không biết vì sao luôn có cảm giác chỉ có ở nơi này, lúc này, y có một cơ hội. Quả thật, y có thể mang theo Hoàng Dược Sư, nhưng là, lần trước lúc tới đây y chính là cửu tử nhất sinh. Y sao có thể, sao có thể khiến Hoàng Dược Sư cùng chịu loại đau đớn này?
Bỗng nhiên, một trận lực hút, mạnh mẽ hút lấy, tựa như y đã cảm nhận hai mươi năm trước. Sau đó thân thể mình bị lôi đi, như bị thứ gì kéo, bay về phía trước.
Trong lòng Hoàng Dược Sư vạn phần hoảng sợ, còn một chút nữa, một chút nữa là có thể hoạt động……
Nhưng nhìn thấy Hoa Mãn Lâu đứng ở vách núi đen, thân thể nghiêng một cái, trong lòng hắn chấn động, thấy thân mình Hoa Mãn Lâu đã giống như ánh trăng, chậm rãi biến mất.
“Không ——!” Hoàng Dược Sư nội lực chấn động mạnh, mấy cây ngân châm bị ép bắn ra khỏi cơ thể, vội vàng chạy về phía Hoa Mãn Lâu biến mất.
Hoa Mãn Lâu cảm thấy mình như ngâm trong dương thủy, chợt cao chợt thấp. Bên tai là giọng nói quen thuộc mà lại xa lạ kêu lên: “Thất Đồng, Thất Đồng……” Cơ thể như bị ôm trong cái ôm lạnh như băng.
Giọng nói này quen thuộc lại xa lạ……
Cái ôm lạnh như băng lại pha lẫn nhè nhẹ dịu dàng……
Rất giống nam tử lạnh như băng xuất hiện trong phòng mình buổi tối hôm trước.
Nam tử kia, cô tịch, lại cao ngạo.
“Tây Môn……” Hoa Mãn Lâu chậm rãi nói ra cái tên này. Chung quay mờ ảo lại chân thật.
“Tây Môn, đây là đâu?” Ngón tay sờ soạng, đụng tới một thân thể ấm áp.
“Thất Đồng, thật là ngươi sao?” Một bàn tay lớn bắt lấy tay y, trong giọng nói còn mang theo kích động không thể tin, khiến cho Hoa Mãn Lâu có chút muốn cười chua xót. Chẳng bao lâu sau, cảm xúc của nam tử lạnh như băng kia thay đổi.
“Thất Đồng, ngươi rốt cuộc ở đâu? Nơi này là đâu?”
“Tây Môn, ngươi sao lại ở trong này? Nơi này là đâu?”
Tây Môn Xuy Tuyết kinh ngạc nói: “Ta đang ngủ, bỗng nhiên đi tới nơi này…… lần trước, lời ta nói……”
Hắn thật sự không biết, lần trước nhìn thấy có phải là Hoa Mãn Lâu cũng thấy, cũng không biết có phải là thật hay không, tuy rằng……
Hoa Mãn Lâu nhớ tới, mặt không khỏi đỏ lên. Khi đó, Tây Môn hình như thổ lộ với y……
“Thật xin lỗi Tây Môn……” Hoa Mãn Lâu xấu hổ nói.
Tây Môn Xuy Tuyết thất vọng, ôm chặt Hoa Mãn Lâu. Thật lâu sau mới lạnh nhạt nói: “Không sao……”
“Ngươi vĩnh viễn là bạn tốt của ta.”
Tây Môn…… Hoa Mãn Lâu xin lỗi dựa vào người hắn, y thật sự không biết, Tây Môn lại thích y.
“Thất Đồng, ta làm thế nào để mang ngươi đi? Mang ngươi trở về? Ngươi biết không?” Tây Môn Xuy Tuyết thản nhiên nói.
“Ta……” Hoa Mãn Lâu thật sự không biết nên trả lời hắn như thế nào. Hai dòng khí phân biệt giữa hai người bọn họ. Cũng thật kỳ quái, ở chỗ Hoa Mãn Lâu vẫn có thể đứng vững vàng, nhưng Tây Môn Xuy Tuyết lại bị dòng khí kia hút tới gần như không thể đứng vững.
Lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên quanh quẩn trong không gian, Hoa Mãn Lâu kinh ngạc nhìn về phía giọng nói truyền tới.
Đó là tiếng Hoàng Dược Sư gọi y.
“A Lâu, A Lâu, trả lời ta…… Van cầu ngươi…… đừng…… đừng rời bỏ ta……” Giọng nói như đang khóc, tuyệt vọng đến sụp đổ, như đỗ quyên khấp huyết, Hoa Mãn Lâu nghe đến tê tâm liệt phế.
Thân thể Hoa Mãn Lâu chấn động, tuy dòng khí xung quanh Tây Môn Xuy Tuyết mạnh tới gần như khiến hắn đứng không vững, nhưng Tây Môn Xuy Tuyết cảm thấy người bên cạnh đang run rẩy kịch liệt.
Hoa Mãn Lâu như hạ quyết tâm, quay đầu nói với Tây Môn: “Thật xin lỗi, Tây Môn. Còn có người ở thế giới này chờ ta, này, ngươi đưa cho người nhà ta, nói với họ ta hiện tại tốt lắm, mong bọn họ tha thứ cho đứa con bất hiếu này……” Nói xong, liền đem một vật nhét vào tay Tây Môn Xuy Tuyết, chạy về phía giọng nói kia.
Tây Môn Xuy Tuyết im lặng nhìn hướng Hoa Mãn Lâu biến mất, trong tay nắm chặt vật kia.
Đó là một cây sáo ngọc, hắn nhớ rõ lúc còn rất nhỏ, mấy ca ca Hoa Mãn Lâu đã tặng cho y.
Sau đó một trận xoay tròn, khi Tây Môn Xuy Tuyết tỉnh lại, đã đang ở trên giường của chính mình.
Ngơ ngẩn ngồi dậy, Tây Môn Xuy Tuyết nhíu mày.
Là mộng sao?
Hay là……? Ánh mắt chuyển xuống thứ đang bị nắm chặt trong tay, một cây sáo ngọc xanh biếc phản xạ ánh sáng cơ hồ chói lóa khiến hắn không nhìn được.
Nếu đây là ý nguyện của Thất Đồng, vậy ta nhất định sẽ hoàn thành.
Hoàng Dược Sư như xông vào trong sương mù, chung quanh mù sương, bốn phía không thấy rõ, hắn đành phải liều mạng hô to Hoa Mãn Lâu.
Bốn phía trống không, sợ hãi quấn chặt trong lòng hắn.
Xung quanh chỉ có quanh quẩn tiếng kêu của hắn, cô độc, trống trải…… Tuyệt vọng.
Hoàng Dược Sư thất thần tìm kiếm, thật sự, chỉ còn lại một mình mình sao?
Lúc này, một bàn tay ấm áp nhẹ chạm vào mặt hắn, dịu dàng lau sạch nước mắt hắn.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm người kia, sợ y chỉ là ảo giác, muốn chạm tới, lại không dám chạm vào.
“A Lâu, A Lâu……”
“Đừng vứt bỏ ta……” Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trên mặt, cọ xát. Giọng nói mềm nhẹ, như là cầu xin, như là hư ảo.
Hoa Mãn Lâu trong lòng chua xót, nước mắt rơi xuống.
Nam tử này, luôn luôn cao ngạo, Hoa Mãn Lâu y có gì có thể, có thể khiến người xuất sắc như hắn vì y mà tới tận đây.
Không khỏi ôm đầu Hoàng Dược Sư, lao vào cái ôm ấm áp của hắn. Cảm nhận cánh tay cứng như sắt kia càng ôm càng chặt, Hoa Mãn Lâu thấp giọng an ủi: “Ta đã kết thúc tốt rồi, ta đã trở về, không đi.”
“Vĩnh viễn ở bên cạnh huynh.”
“Thật sự…… vĩnh viễn ở bên ta sao?” Giọng nói run run, lộ ra sự không xác định của nam tử. Hoàng Dược Sư có chút sụt sịt nói: “Đừng, đừng rời khỏi ta.”
“Nếu lại có một lần nữa, ta……”
Hoa Mãn Lâu mỉm cười chặn lại miệng hắn, nhưng khóe mắt lại không ngừng rơi lệ.
“Ta vẫn sẽ ở bên cạnh, vẫn, ở bên cạnh huynh.”
Dòng khí dữ dội đánh vào hai người, Hoàng Dược Sư vội vàng ôm Hoa Mãn Lâu, dùng thân mình ngăn cản đau đớn xé rách. Hoa Mãn Lâu như cảm nhận được điều gì, bắt đầu giãy dụa. Hoàng Dược Sư nói một câu bên tai Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Lâu liền an tĩnh lại, cũng đáp lại một câu, liền yên lặng chờ đợi dòng khí này đưa bọn họ đi.
“Cẩn thận!” Một giọng nói làm Hoa Mãn Lâu bừng tỉnh, một cánh tay Hoàng Dược Sư khóa lấy thắt lưng y, một tay kia vươn ra. Hoa Mãn Lâu lúc này mới nhận ra dưới chân không có cảm giác có mặt đất, cảm giác không chân thực khiến y bất giác ôm chặt lấy Hoàng Dược Sư.
Hoàng Dược Sư cắn răng, trên tay dùng sức. trời đất đảo lộn, trong chốc lát hai người lại bị kéo lên.
“Hô, làm ta sợ muốn chết, may mắn ta có theo kịp.” Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai. Hoa Mãn Lâu sửng sốt một chút, mới nhận ra đây là giọng Triệu Bình.
Vốn lúc Triệu Bình thấy Hoàng Dược Sư, chỉ biết Hoàng Dược Sư cùng Hoa Mãn Lâu hiển nhiên là quen biết, hơn nữa giao tình sâu. Nhưng thấy sắc mặt Hoàng Dược Sư không bình thường, lo lắng Hoa Mãn Lâu sẽ gặp phải bất trắc, liền lo lắng theo sát. Dọc đường đi theo dấu vết Hoa Mãn Lâu cùng Hoàng Dược Sư đánh nhau để lại, nhưng là càng đi vào sâu, cây cối càng nhiều, càng tìm không thấy. Triệu Bình càng chạy càng nhanh, sau đó nghe thấy một tiếng ồn lớn, liền theo đó chạy tới. Lập tức nhìn thấy Hoàng Dược Sư ôm Hoa Mãn Lâu, ở vách núi đen, chỉ có một tay bám lấy vách đá, Triệu Bình vội vàng dựa theo Hoàng Dược Sư chỉ đạo, cởi đai lưng xuống cứu họ.
Sau khi đi lên, Hoàng Dược Sư buông Hoa Mãn Lâu, ngồi xuống vận công, bình ổn huyết khí cuộn trào trong ngực.
Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng kéo tay hắn qua bắt mạch. Không sao, liền thở ra một hơi. Lấy ra Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn, đút Hoàng Dược Sư một viên, liền đi tới chỗ Triệu Bình.
Triệu Bình thấy Hoa Mãn Lâu, nhìn nhìn Hoàng Dược Sư, nhẹ giọng hỏi: “Hoa tiên sinh, hắn, hắn là……”
“Huynh ấy chính là Đông Tà Hoàng Dược Sư.” Hoa Mãn Lâu cười cười, nói: “Lần này còn phải cám ơn ngươi đã cứu chúng ta.”
Triệu Bình ngây ngô cười sờ sờ đầu, nói: “Kỳ thật không có gì, chỉ là thuận tay mà thôi. Trước kia tiên sinh đã cứu mạng ta……” Triệu Bình cũng là một người thông minh, biết không còn chuyện gì, liền thức thời nói: “Nếu hai vị không còn chuyện gì, vậy tại hạ trước xin cáo từ.”
Hoa Mãn Lâu quan tâm Hoàng Dược Sư, lại suy nghĩ một chút, nói: “Bình Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn này Triệu thiếu hiệp cầm lấy đi. Giang hồ nước sâu, lo trước khỏi họa. Về sau có việc có thể càm lọ này tới đảo Đào Hoa tìm chúng ta.”
Triệu Bình không từ chối được, liền nhận lấy rời đi.
Hoa Mãn Lâu chậm rãi bước thong thả quay về bên cạnh Hoàng Dược Sư, lẳng lặng cùng đợi.
Thật lâu sau Hoàng Dược Sư thu công, mắt không mở, liền một tay ôm Hoa Mãn Lâu, đầu dựa lên vai y.
Ánh trăng rất đẹp, đằng sau là Hoàng Dược Sư dùng nội công làm tăng nhiệt độ cơ thể.
“A Lâu, lời ngươi nói ở đó, có phải là thật không?”
“Sao? Huynh vẫn hoài nghi ta?”
“Sao có thể?” Sốt ruột.
“Ta biết huynh bất an, nhưng ta đã tự chặt đứt đường lui của mình. Huynh vẫn lo lắng sao?”
“…… A Lâu, ngươi phải vĩnh viễn ở bên cạnh ta.”
“Phụt…… đã biết.” Cười khẽ. “Chúng ta còn phải thấy Dung nhi thành thân, thay con bé làm chủ hôn nha.”
……
Đúng là đêm sum vầy khó có được, lời thì thầm của người yêu theo gió phiêu tán. Ánh trăng nhàn nhạt màu bạc, tựa như người làm chứng chứng kiến hết thảy, chứng kiến cho tới lời nói yêu thương này.
“Sinh có thể cùng giường, chết có thể cùng mộ, ngươi ta đến chết không rời.”
“Dược Sư, vậy nắm lấy tay nhau, bạc đầu giai lão, huynh, không được buông tay.”