Sắc trời dần chuyển tối, Tần Hoa cùng A Đào vào một khách điếm. Chủ quán vừa nhìn thấy hai vị khách nhân tựa như thần tiên, ông ta nhất thời ngây người. Nam tử mi mục như họa, thiếu nữ thanh lệ thoát tục. Ngắm đôi bích nhân này khiến ông ta thầm thở dài trong lòng.
Sau khi lấy lại tinh thần mới vội cung kính nói: “Chẳng hay nhị vị muốn dùng cơm hay muốn ở trọ?
Tần Hoa hờ hững nói: “Hai gian phòng.”
“Được, nhị vị khách quan mời bên này.” Sau khi mở cửa hai gian phòng, chủ quán lập tức rời đi.
Tần Hoa vào phòng xong liền đóng cửa lại, A Đào thấy vậy định dùng yêu thuật lén đi vào, nào ngờ lúc này nàng mới nhớ ra khi rời khỏi bản thể thì yêu thuật cũng không còn. Nàng bất đắc dĩ thở dài: “Đúng là nghiệt duyên!” Nói xong bèn gật gù xoay người đi vào một gian phòng khác.
Sau khi A Đào trở về phòng, nàng đang định nghỉ ngơi bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi tới, sau lại nghe được một giọng nói vô cùng thân quen: “Hoa Đào, ngươi đúng là tàn nhẫn! Rời khỏi cũng không nói với ta một tiếng.”
Không biết từ lúc nào, Mộ Ngân đã xuất hiện trong phòng, A Đào kinh ngạc nói: “Hồ Ly, sao ngươi lại tới đây?”
“Làm sao, Hoa Đào không muốn gặp ta?” Mộ Ngân bước đến muốn chạm vào mặt A Đào.
A Đào vội né trách còn làm ra cái mặt quỷ: “Ta đích thị là không muốn gặp lại ngươi, ha ha.”
“Được rồi, ngươi ra ngoài làm gì vậy Hoa Đào?” Vừa thấy A Đào làm mặt quỷ, trong mắt Hồ Ly lộ ra ý cười.
“Đương nhiên là để câu mỹ nhân.” A Đào trâng tráo nói, sau còn làm ra bộ dáng say mê.
Lúc này, ánh mắt Mộ Ngân giống như một vị oán phụ, ủy khuất nói: “Người phàm nói rất đúng, chỉ nghe người mới cười, không hay người cũ khóc. A Đào, ngươi thật là độc ác.”
Đêm đã khuya, A Đào cũng không muốn tranh luận với Mộ Ngân: “Được được, Hồ Ly ngươi cứ quay về khóc thương đi, ta muốn đi ngủ.” Dứt lời còn bồi thêm một cái ngáp dài, dường như ý nói ta rất mệt mỏi, ngươi mau đi đi!
“Ta không đi.” Mộ Ngân nanh nọc nói.
A Đào nghe vậy vừa lắc đầu vừa thở dài: “Hồ Ly, mặt của ngươi sao lại có mấy nốt lạ, cứ như vậy thì…” A Đào còn chưa dứt lời, Mộ Ngân đã biến mất, quay về Hồ Ly động của hắn nghiên cứu xem vì sao lại xuất hiện những thứ như thế. Trong lòng A Đào vốn nắm rõ nhược điểm của Mộ Ngân ——— sở dĩ thích câu mỹ nhân cho nên rất yêu cái đẹp.
A Đào quen biết Mộ Ngân đã lâu, lưỡng yêu ở cùng một chỗ đã gây ra không ít phiền toái. Tỷ như lần trước bắt cá làm cá nướng ở bờ sông, chuyện này vốn chẳng có gì nếu không phải bọn họ suýt chút nữa gây hỏa hoạn thiêu rụi nhà của thôn dân. Lần khác, lưỡng yêu đi nhìn lén mỹ nhân của hoàng đế, suýt chút bị đạo sĩ phát hiện…
A Đào bừng tỉnh khỏi giấc mộng, sau khi rửa mặt chải đầu liền mở cửa phòng, vốn muốn xem thử Tần Hoa đã tỉnh chưa. Nào ngờ vừa đẩy cửa ra đã chẳng thấy người đâu. Nàng vô tình nhìn thấy một bức họa trên bàn, trong tranh họa một vị nữ tử khuynh thành, thanh nhã xuất trần, trong tay chấp trước một cây sáo bằng ngọc bích… A Đào đang say sưa ngắm nghía, không ngờ Tần Hoa bỗng trở về, cả giận nói: “Ngươi đang làm gì!” A Đào sửng sốt, thấy sắc mặt hắn không tốt, lập tức thanh minh: “Ta chỉ nhìn một chút thôi.” Noia xong liền dứng bật dậy rời khỏi gian phòng.
Tần Hoa nhìn nữ tử trong tranh, tự mình lẩm bẩm: “Tiêu Linh, nàng rốt cuộc ở nơi nao?” Trong ánh mắt ánh lên sự hối hận, Tần Hoa nhẹ nhàng cuộn bức tranh lại, bước đến cửa sổ truyền gọi “ảnh vệ”. Chẳng biết từ khi nào, một hắc y nam tử đã xuất hiện trong phòng.
Nam tử áo đen khom người cung kính nói: “Cung chủ có gì phân phó?”
Tần Hoa thản nhiên nói: “Có tin tức gì của Tiêu Linh?”
Nam tử áo đen đáp: “Thám tử trong cung báo lại rằng, Hiền phi hoàng đế mới sắc phong tướng mạo rất giống Tiêu Linh cô nương.”
Tần Hoa gật đầu, phất tay một cái, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng hắc y nam tử kia.
“Tiêu Linh…” Hắn thở dài, gian phòng khôi phục lại vẻ tĩnh mịch.