Đào Hoa Sinh Tử Kiếp

Vũ Lạc Quân khẽ cúi đầu, trong lòng dâng lên một trận đau đớn bi thương, chỉ là nước mắt để phát tiết phẫn uất lúc này muốn rơi cũng đã không thể. Y vốn biết rõ bản thân đã không thể xem như người sống nữa rồi, nhưng chấp niệm lớn đến tột cùng kia vẫn thắp lên tận linh hồn tia hy vọng mong manh.

Y muốn nhìn thấy tiểu nha đầu đó một lần cuối, còn điên cuồng khát khao hơn cả níu kéo sinh mệnh đang lẩn trốn luân hồi của chính mình. Vũ Lạc Quân rơi vào trầm mặc, nơi ánh mắt cơ hồ trở nên ảm đạm vài phần, quay đầu lại, liền nhìn thấy thiếu niên ấy. Hắn thoáng trông có chút quen thuộc, nhưng y không tài nào nghĩ được đã từng gặp qua ở đâu.

Mặc Hiểu Lam bước tới cách Vũ Lạc Quân vài xích, mỉm cười đơn thuần như trước, nói: "Vũ Lạc Quân, ngươi chẳng hề thay đổi."

Vũ Lạc Quân kinh ngạc giây phút, tức khắc thông suốt, hướng hắn cúi người quỳ một chân xuống, nói: "Mặc đại nhân, người cuối cùng cũng đã quay trở về, là năm ấy thuộc hạ bảo hộ không chu toàn. Sau này, nghe tin người gặp nạn quá muộn. Thuộc hạ bất tài, xin Mặc đại nhân trách tội."

Vội vàng đưa tay đỡ y đứng dậy, Mặc Hiểu Lam nói: "Đừng tự dằn vặt mình như vậy. Ngươi đã tận trung rồi, từ nay có thể không cần để tâm thân phận nữa, ngươi tự do."

"Mặc đại nhân, người....?"

"Thời thế thay đổi, ta cũng rút chân khỏi tà đạo. Sau này cố sự đã là dĩ vãng, ngươi luôn mong muốn trở về, cớ gì lại dính vào mớ rắc rối này vậy chứ?"

Vũ Lạc Quân không đáp lời hắn, yên lặng một lúc liền nói: "Mặc đại nhân, người đến là tìm mảnh vỡ Thiên Đạo ư?"

Mặc Hiểu Lam nhẹ gật đầu.

Chợt nở nụ cười gượng gạo hiếm hoi, Vũ Lạc Quân nói: "Rốt cuộc cũng sắp tới lúc. Ta tận mệnh từ lâu, vốn không nên trốn tránh như vậy, chỉ có điều, ta muốn gặp muội ấy một lần thôi."

"Ngươi... không đúng. Lẽ nào ngươi đã chết?"

Thân ảnh y vẫn cô tịch tựa thuở xưa, đứng dưới bóng trăng đỏ máu chẳng nhìn được chút sinh khí, gương mặt nhợt nhạt thêm vài phần tang tóc của tử thi. Duy chỉ có ánh mắt đó, ảm đạm lặng lẽ lại lóe sáng thần hồn rõ ràng, Vũ Lạc Quân thẳng tắp nhìn Mặc Hiểu Lam, nói: "Khi nghiệt hỏa của Ngô Tử Kỳ thiêu đốt, ta đích thị đã chết."

Đoạn, y quay lưng tiến tới vài bước, dõi lên nền trời tĩnh mịch, nói tiếp: "Vốn dĩ hồn phách gần như hủy diệt, nhưng có người chẳng biết dùng biện pháp gì mà cứu ta hoàn sinh.... Có điều, không hề vẹn toàn."

Trong giọng nói trầm ổn tựa bình thản thoáng chốc nhuốm chút run rẩy khó khống chế: "Ta tuy giữ được pháp lực, lại chỉ có thể làm một hoạt tử nhân so với cương thi chẳng mấy khác biệt. Suốt mười mấy năm quanh quẩn nơi này, vô pháp trông được ánh mặt trời. Cứ thế mà canh giữ mảnh vỡ Thiên Đạo."

Mặc Hiểu Lam nhíu nhíu mày, thập phần chắc chắn nói: "Người cứu ngươi là Hắc Phong Vô Tướng?"

"Đúng vậy, khi đó ngài ấy vẫn chỉ là nguyên thần không có chân thân, vậy mà vì giúp ta vẫn liều mạng. Ta nợ ngài ấy rất nhiều, kiếp này cũng chẳng trả hết."

Cơ hồ đã nắm bắt được một tia manh mối, Mặc Hiểu Lam nghĩ thầm: "12 năm trước Hắc Phong Vô Tướng đã có mặt gây họa sao? Tiểu Hiên từng nói Hắc Phong Vô Tướng chỉ mới xuất hiện vào thời gian vài năm gần đây. Lẽ nào nguồn gốc của hắn còn sâu hơn đi?"

"Mặc đại nhân, mời người theo ta."

Mặc Hiểu Lam đưa mắt nhìn Sở Tình gật đầu, tức khắc cõng Lam Hy Chân trên vai, chật vật bước theo Vũ Lạc Quân. Hắn trong lòng có chút lo lắng, tiểu tử này thân thể bẩm sinh yếu ớt, vừa mới tiếp xúc với quỷ khí dày đặc liền trực tiếp ngất đi. Dẫu không quá đỗi nghiêm trọng, rất nhanh sẽ tỉnh lại, nhưng dù sao Lam Hy Chân cũng là bên cạnh Mặc Hiểu Lam mà bị như thế. Ai biết được đến lúc Lam Thần Quân hay tin thì sẽ chém hắn ra thành mấy khúc đây chứ.

....

Bước tới một đoạn của dòng sông, Vũ Lạc Quân ra hiệu cho người phía sau dừng lại mà tự mình bước tới. Mặt nước hòa lẫn sắc máu tươi cùng hương vị thi thể thối rửa được bảo quản trong nhiều năm, chôn vùi trong lòng sông. Đứng bên bờ, Mặc Hiểu Lam cùng Sở Tình đều có thể cảm nhận được oán khí thê lương đang nặng nề tích tụ nơi đây, hắn thậm chí còn thoáng trông thấy được vài thi thể trôi nổi bên dưới....

Chính là toàn bộ thôn làng đã chết, tất cả đều ở đây làm vật trấn giữ áp chế thứ tà ma cường đại kinh khủng đang được cất giấu. Hết thảy, là Hắc Phong Vô Tướng đứng sau ư?

Vũ Lạc Quân bước đi như lăng ba trên mặt nước, tựa hồ không tạo chút động tĩnh, trong phút chốc, y nhẹ nhàng tiến đến giữa sông, liền đưa tay kết một thủ ấn. Bất chợt mặt sông phủ huyết sắc xảy ra dao động kịch liệt, từng đợt sóng điên cuồng cuộn trào tạo ra xoáy nước sâu thẳm bạo ngược tựa như muốn nuốt chửng vạn bật chung quanh.

Một cỗ quan tài cứ thế chậm rãi nổi lên từ dưới mặt nước, Vũ Lạc Quân mở nắp ra, tức thì một luồng tà khí nồng đậm tựa thời thời khắc khắc đều có thể phóng xuất tàn sát. Mảnh kiếm vỡ lạnh lẽo mà sáng chói sắc bén phản chiếu đôi chút sắc đỏ từ ánh trăng trên cao, lúc này đang nằm yên tĩnh trong quan tài. Nó chỉ là đang ngủ yên, kỳ thật cũng sẽ chẳng bao lâu.....

Vũ Lạc Quân cẩn trọng nâng mảnh vỡ Thiên Đạo lên, đoạn lấy một mảnh kiếm khác từ trong người, bước đến trước Mặc Hiểu Lam, vô cùng kính cẩn quỳ dâng hai tay, nói: "Mặc đại nhân, xin đừng để Thiên Đạo hợp thể, pháp lực hiện tại của người không đủ khả năng khống chế, sẽ tổn hại bản thân."

Mặc Hiểu Lam còn chưa kịp phản ứng, Sở Tình đã nhanh chóng cầm lấy hai mảnh vỡ, thuần thục đặt vào hai túi càn khôn, miễn cho bọn chúng có cơ hội hợp làm một. Nàng có hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Vũ Lạc Quân, mong ngươi có thể giải thích một chút."

Sở Tình thoáng hướng về phía Mặc Hiểu Lam, cất lời nói tiếp: "Ta không muốn Hiểu Lam vì tìm hiểu chuyện này mà gặp nguy hiểm."

Trong giọng nói nhẹ như gió thoảng này, Mặc Hiểu Lam trong vô thức lại nhìn được mấy phần băng giá. Hắn hít ngụm khí lạnh, cười trừ với nàng.

Vũ Lạc Quân dáng vẻ u buồn, ngồi xuống ngay một gốc cây chết rũ từ lâu, đưa mắt vào hư không, thanh âm tựa hồ truyền tới tận nơi rất xa: "Trước kia, ở đây quanh năm hạn hán đói khổ, ngày họ nhặt được ta, trời giáng mưa rơi tầm tã. Mọi người kinh hỷ xem đó là điềm lành, liền nhận nuôi ta, đặt tên là Vũ Lạc. Nơi này cũng đổi tên thành thôn Thiên Vũ...."

Y ngừng lại một lúc, dường như đang hồi tưởng, lại nói: "Ta gặp muội ấy, cũng vào khi mưa đổ. Lúc đó, chúng ta đã luôn rất hạnh phúc vui vẻ, không cần màn đến thế sự ngoài kia ra sao, chỉ mong sống trọn đời an ổn. Nhưng mà, trời phụ người..."

Lưu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui