Đào Hoa Tới Số


Phòng đặt phía trong điện, là một bồn tắm nhỏ, bên ngoài là cánh cửa gỗ, trên mặt nước rải đầy cánh hoa, Hạ Diêu Diêu đang ngâm mình trong làn nước, dòng nước ấm áp chạy dọc toàn thân, vốc một nắm nước hất lên, Diêu Diêu cúi xuống nhìn cơ thể này, đúng là nữ nhân thành thục, các bộ phận như ngực và mông rất đầy đặn, cơ thể phốp pháp nở nang.

Đang ngắm thẫn thờ thì trong đầu bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh tướng quân Nguyễn Khải, là nam nhân mà cô gặp khi đi dạo hoa viên, vóc người kiện tráng, từng múi cơ săn chắc, mình đồng da sắt, khi nhìn thấy Diêu Diêu hắn lễ phép chào hỏi, lúc đó cô chỉ muốn xông vào lòng hắn mà ôm ấp, vuốt ve, bĩnh tĩnh một lúc cô mới bất giác nhận ra mình khá thất thố, liền đỏ mặt trả lời.

“Không ngờ lại được gặp tướng quân ở đây, thật là có duyên, khi nào rảnh tướng quân đến bồi ai gia trò chuyện được không?”.

Nguyễn Khải cúi đầu hành lễ, một lúc sau ngước nhìn Thái Hậu giọng điềm đạm trả lời.

“Được hầu hạ Thái Hậu là phúc phận của thần”.

Lúc đó Diêu Diêu nhanh nhẹn đi đến nhẹ nhàng nắm tay hắn đỡ dậy, thấy bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, bất sắc hai má của cô đỏ lên, thầm nghĩ nếu như bàn tay ấy vuốt ve cơ thể mình thì sao nhỉ, ánh mắt cô nhắm lại, tay từ từ đưa xuống hạ thể xoa nắn, mơ màng tưởng tượng, hai thân thể trần rụi quấn lấy nhau, cơ thể không ngừng phát run, giọng nói từ tình của nam nhân vang lên bên tai.

“Thái Hậu, để thần hầu hạ người”.

Cơ thể nữ nhân thành thục đẫy đã, ngực to mông lớn đang nằm trên giường, hai chân dạng ra kiều diễm ướŧ áŧ, Hạ Diêu Diêu một tay sờ ngực mình, một tay xoa huyệt nhỏ tưởng tượng nam nhân cơ thể cao lớn từ từ đè xuống cơ thể cô, bất giác hét lên một tiếng nhỏ.

“! Nguyễn Khải! nhẹ chút”.

Nữ nhân bị nam nhân cường tráng áp chế dưới thân, đùi phải bị hắn nâng lên hôn khắp da thịt, chân trên không không ngừng nâng lên hạ xuống, từng ngón chân đẹp vì thoải mái nên cuộn tròn, giờ phút này Nguyễn Khải ngậm đầṳ ѵú, đầu lưỡi dọc theo quầng vú đảo quanh, nhũ hoa bị khiêu khích kiêu ngạo vươn cao ngạo nghễ, từ liếʍ ʍúŧ chuyển sang day dưa, hắn học theo trẻ nhỏ bú ngực nhiệt tình, lại từ phía trên nóng bỏng mà nhìn thân thể đẫy đà.

Một tay nâng đùi, một tay xoa vú, còn miệng ngậm lấy một đầṳ ѵú khác, phía dưới nước nôi tràn đầy, hắn đem côn ŧɦịŧ rà nhẹ ở miệng huyệt, rà lên xuống, một lúc sau từ từ nhích vào cảm giác suиɠ sướиɠ lan ra toàn thân.

Diêu Diêu ngâm trong làn nước, hai tay vận động không ngừng, nỗi suиɠ sướиɠ lan ra toàn thân, hai chân dang ra để tay dễ hoạt động, đẩy vào rút ra, trong cơn cao trào thì tiếng nói vang vọng lên làm cô giật mình thoảng thốt.

“Bẩm Thái Hậu, đức phi Uyển Nhi cầu kiến”.

Đang trong cơn sướng đột ngột bị dập tắt, nhắn mày khó chịu chửi đổng một tiếng.

“Mẹ nó, đang nứиɠ!.

”.

Cô lắc chân đạp mạnh vào làn nước để trút giận, chậm chạp đứng dậy gọi cung nữ vào thay đồ sau đó đi đến chính điện, Uyển Nhi nhìn thấy Thái Hậu sắc mặt không được tốt, mặt mày âm u bất định, nuốt nhẹ nước bọt hành lễ, giọng nói lắp bắp.

“Bẩm Thái Hậu, Hoàng Thượng tuần nay chưa ghé qua hậu cung, cầu xin người ra mặt giúp đỡ chúng tiểu thiếp”.

Hiện nay hậu cung của Cố Thanh Ca gồm có đức phi Uyển Nhi, ngọc phi Đàn Nhi, và minh phi Thanh Nhi là ba phi tần cao nhất, những phi tần này hầu như là nữ nhi của các quan lại trong triều, theo như sổ sách ghi chép thì tuần trước Cố Thanh Ca ghé qua hai lần ở chổ Thanh Nhi và Đàn Nhi, tuần này thì không đến hậu cung, vì thế Uyển Nhi mới lo lắng chạy đến cầu xin Thái Hậu ra mặt.

“Mới có một tuần, ngươi gấp gáp cái gì”.

Hạ Diêu Diêu vừa uống trà, ánh mắt liếc nhẹ nữ nhân đang ngồi dưới ghế, Uyển Nhi lắp bắp đứng dậy trả lời.

“Hoàng Thượng! ừm đã lâu rồi không đến chổ thiếp, cầu xin Thái Hậu giúp”.

Diêu Diêu bình tĩnh uống trà suy nghĩ, nguyên chủ sinh hạ Cố Thanh Ca lúc 15 tuổi, hiện nay hắn đã 20 tuổi, đăng cơ ba năm mà chưa có hoàng tự nối dõi, thảo nào các vị quan thần và thê thiếp lại gấp gáp như vậy, nếu như có một thê thiếp nào đó mang thai, chẳng phải vị trí hoàng hậu nắm chặt trong tay rồi sao.

“Được rồi, ngày mai ta sẽ đến Can Ninh cung khuyên nhủ Hoàng Thượng”.

Sau khi đuổi Uyển Nhi rời đi, Hạ Diêu Diêu trở lại phòng trong, nhảy lên giường nằm nghĩ ngợi, nếu không kể thái giám thì cả hoàng cung này có mỗi Cố Thanh Ca là nam nhân, một nam nhân sống trong một rừng ong bướm lả lơi có lẽ là tiêu hóa không nổi đi, sổ sách ghi chép thì số lần Cố Thanh Ca đến hậu cung rất ít, một nam nhân trong độ tuổi sinh hoạt tìиɦ ɖu͙ƈ mạnh mẽ mà ít đến hậu cung có phải hay không có vấn đề, nghĩ đến nửa đêm Diêu Diêu chìm dần vào giấc ngủ lúc nào không hay.

---------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui