Đào Hoa Trong Gió Thấu Lòng Quân


Hàn Mặc Quân vừa mới chạy tới, hắn đang đứng ngay trước mặt Thẩm Nhược Y thì trùng hợp bị cánh tay của nàng bắt lấy, hắn cũng theo đó kéo lấy nàng ôm vào lòng.
Ôm một lúc rồi Thẩm Nhược Y mới cảm nhận được người Hàn Mặc Quân đang run run.

Nàng không biết vừa hắn ở đâu hay trải qua chuyện gì, chỉ biết ôm chặt trấn an hắn.
Thẩm Nhược Y lo lắng hỏi: "Mặc Quân sao vậy?"
"Vừa rồi vì sao người lại muốn đi..." Hàn Mặc Quân nghẹn giọng, ôm nàng chặt tới phát đau.
Thẩm Nhược Y không hiểu chuyện gì nhưng vẫn cố gắng chịu đựng để hắn ôm, nàng kiên nhẫn hỏi lại: "Ta không đi, vừa rồi không thấy Mặc Quân, xảy ra chuyện gì?"
Hàn Mặc Quân buông tay ra, ánh mắt đỏ sọng nhìn nàng, hình như hắn vừa mới khóc.

Thẩm Nhược Y nhìn thấy trong mắt hắn đều là bi thương khó tả, nàng chưa từng thấy hắn sợ hãi như thế.
Nàng đang định hỏi hắn về chuyện vừa xảy ra thì Hàn Mặc Quân lại lo lắng nói: "Đột nhiên ta không thấy người bên cạnh nữa nên ta chạy đi tìm người.

Sau đó ta tìm được người, chúng ta lại tiếp tục nói chuyện vừa rồi còn dang dở."
Hắn ngày càng hoảng sợ, giọng run run nói tiếp: "Rồi người hỏi nếu như người không giống như bây giờ thì ta còn muốn bên người nữa không.

Ta đã nói dù thế nào ta cũng yêu người nhưng người vẫn bỏ đi, biến mất ngay trước mắt ta..."
Trong đầu đều là hình ảnh kinh khủng vừa rồi khiến Hàn Mặc Quân không bình tĩnh nổi, lòng bàn tay hắn rịn mồ hôi, giọng nói cũng trở nên khổ sở.
"Nhược Y, đừng rời bỏ ta lần thứ hai...!Ta nhất định không chịu nổi đâu..."
Thẩm Nhược Y để hắn nhìn thẳng vào mắt mình, nàng kiễng chân lên hôn hắn.

Đợi đến khi Hàn Mặc Quân thực sự bĩnh tĩnh rồi, Thẩm Nhược Y lập tức kéo hắn ra khỏi thôn Dã Vi kì quái này.
- -------------------
Sáng hôm sau.
Thẩm Nhược Y và Hàn Mặc Quân cùng trở về Thanh Lăng môn, chuyện này nàng phải hỏi rõ Dương Thừa Tử mới được.
Nghe Thẩm Nhược Y thuật lại chuyện đêm qua, ai nấy đều cực kì bất ngờ.
Chỉ là Dương Thừa Tử nghe xong liền thở dài lắc đầu, hắn cũng không biết.

Cả Kim Quang Điện rơi vào trầm mặc.
"Vậy muội quyết định thế nào? Nếu có thể giết đám người này vậy thì giết họ." Nam Cung Nhạc Vận nói.
Thẩm Nhược Y buồn bã lắc đầu, chính nàng cũng không biết nữa, trong lòng cũng không hiểu vì sao cứ luyến tiếc những người chưa từng gặp mặt này.

Hơn nữa giết đám người này cũng không có tác dụng gì, quan trọng chính là tìm ra người đứng đằng sau màn.
"Nhưng chẳng phải người đứng sau màn nói nhất định phải tới tìm Thánh Quân sao? Rõ ràng Thánh Quân tới từ thế giới khác, sao lại có người muốn tìm người được?"
"Còn việc tiểu sư tỷ được Thánh Huyền Đăng chấp chận rốt cuộc có ẩn tình gì không?"
Câu hỏi của Lăng Vô Huyền cũng là câu hỏi trong đầu của tất cả mọi người.

Vào ngày làm lễ Phong Tiên đó Thẩm Nhược Y cũng đã nói về tất cả những chuyện từ khi nàng xuyên không trở lại đây rồi, chỉ là vẫn chưa tìm ra lời giải đáp cho việc Thẩm Nhược Y có thể liên ứng với Thánh Huyền Đăng.
"Ta vẫn muốn tới một lần nữa, nhất định phải tìm hiểu rõ chuyện này." Thẩm Nhược Y đáp.
Thấy mọi người lại định lên tiếng, Dương Thừa Tử cắt ngang: "Nếu việc này liên quan tới muội thì nên giải quyết, không thể trốn tránh mãi được.

Sáng ngày mai tất cả chúng ta sẽ cùng muội tới thôn Dã Vi."
Lựa chọn này của Dương Thừa Tử cũng đã là cách tốt nhất hiện giờ có thể nghĩ ra rồi, chính vì vậy mà không ai nói thêm một lời nào nữa, trong lòng mỗi người đều chắn chắn sẽ bảo vệ Thẩm Nhược Y bình an.
...
Trở về Phong Yên Cung, Thẩm Nhược Y vẫn luôn để ý trong buổi tham luận cùng với mọi người hôm nay Hàn Mặc Quân không hề nói một câu nào.
Cứ cùng nhau chậm rãi bước từng bước, chẳng mấy chốc đã tới trước Tương Tư Điện, Thẩm Nhược Y nắm lấy tay Hàn Mặc Quân níu giữ.
Nàng hỏi: "Mặc Quân, ngươi đang nghĩ gì?"
"Ta đang nghĩ người mà ta nhìn thấy hôm đó là ai." Hàn Mặc Quân suy tư đáp.
"Có lẽ là huyễn cảnh thôi, đừng nghĩ nhiều." Nàng an ủi hắn.
Một lúc sau Hàn Mặc Quân nắm chặt tay Thẩm Nhược Y, nhìn sâu vào đôi mắt của nàng mà hỏi: "Nhược Y, nếu ta nói mặc kệ tất cả, ta và người cứ thế này ở Phong Yên Cung suốt quãng đời còn lại thì sao?"
Chắc chắn Hàn Mặc Quân cũng cảm thấy giống Thẩm Nhược Y, chuyện này không hề đơn giản như mọi người đã nghĩ.

Bởi vì chuyện Hàn Mặc Quân trùng sinh hay những chuyện Thẩm Nhược Y trải qua ở thế giới kia không một ai biết.
Thẩm Nhược Y nhìn hắn, ánh mắt hắn giống như đang cầu xin nàng.

Sự im lặng xung quanh khiến nàng nghe thấy tiếng tim Hàn Mặc Quân đang đập nhanh vì hoảng sợ, trong mắt hắn là sự chờ đợi, lòng bàn tay cũng rịn mồ hôi.

Nàng biết, Hàn Mặc Quân không phải hỏi mà là cầu xin nàng, hắn đang sợ.
An ủi Hàn Mặc Quân, Thẩm Nhược Y cười nói: "Đừng nghĩ linh tinh, sẽ không xảy ra chuyện gì."
"Gả cho ta." Hàn Mặc Quân nghiêm túc nói.
Cái gì?!
Gả cho ta?!

Thẩm Nhược Y thực sự không ngờ Hàn Mặc Quân lại nói tới chuyện này, lại còn là trong lúc nàng chưa kịp chuẩn bị tinh thần gì cả.
Đứng lặng người một lúc, Thẩm Nhược Y thấy Hàn Mặc Quân vẫn đang chờ mình trả lời liền ngại ngùng quay mặt đi.
"Trở về...!Trở về rồi trả lời ngươi." Nàng ấp úng nói.
"Nhưng..."
"Bởi vì ta nhất định sẽ trở về." Thẩm Nhược Y cười.
Hàn Mặc Quân cũng cười.
Nghe được lời khẳng định này của nàng, trong lòng hắn yên tâm hơn nhiều.

Dù nàng có muốn về hay không thì hắn cũng nhất định mang nàng bình an trở về.
...
Thẩm Nhược Y nằm trên giường rất lâu rồi mà chẳng thể nào ngủ được.

Mặc dù đã quá nửa đêm nhưng nàng vẫn quyết định không ngủ nữa, đi ra ngoài cho khuây khỏa.

Vừa bước ra ngoài đã thấy ở phòng đối diện, Hàn Mặc Quân đang ngồi trước cửa phòng nhìn về phía mình.

Có lẽ Hàn Mặc Quân cũng không ngờ đột nhiên Thẩm Nhược Y thức dậy, vì vậy bốn mắt chạm nhau, hắn cũng giật mình đứng lên.
"Nhược Y..."
Thẩm Nhược Y nhìn vẻ mệt mỏi của Hàn Mặc Quân mà đau lòng, rõ ràng đã hứa sẽ không bao giờ để hắn phải lo lắng nữa
mà nàng lại không làm được.

Bước về phía cửa phòng Hàn Mặc Quân, nàng kéo hắn cùng ngồi xuống, bàn tay hai người đan vào nhau.
Cứ như vậy ở bên cạnh nhau, không cần nói gì cả.

Cả hai đều biết tâm trạng đối phương cũng đang giống mình, trong lòng có nhau là đủ rồi.
Khoảng một canh giờ sau.
Thẩm Nhược Y dựa vào vai Hàn Mặc Quân lơ mơ ngủ.

Vì vậy Hàn Mặc Quân bế nàng về phòng, đặt nàng lên giường còn bản thân thì ngồi bên cạnh.

Hắn không muốn ngủ, không muốn khoảnh khắc bình yên này trôi qua quá nhanh.
Nhìn Thẩm Nhược Y bằng đôi mắt sủng nịnh, tay ôn nhu xoa đầu nàng, giọng hắn trầm ấm.
"Nhược Y, ngủ ngon."
Thẩm Nhược Y mơ mơ màng màng với lấy tay Hàn Mặc Quân mà ôm lấy, nàng nhỏ giọng đáp lại.
"Mặc Quân, ngủ ngon."
- ---------------------
Giờ ngọ hôm sau.
Đúng như kế hoạch đã định, tất cả đi tới thôn Dã Vi.

Thẩm Nhược Y đưa mọi người tới nơi lần trước mình gặp đám người kia.

Khi ai cũng chuẩn bị sẵn tinh thần đi vào rồi thì tất cả đều đụng phải một kết giới vô hình, đột ngột bị đánh bật về đằng sau.
Người duy nhất bước được vào kết giới chỉ có một mình Thẩm Nhược Y.
"Sư tôn!" / "Nhược Y!"
Thấy Thẩm Nhược Y đang bị nhốt trong kết giới, tất cả lo lắng đồng thanh gọi.
Lúc này Thẩm Nhược Y cũng giật mình nhận ra vừa rồi cái kết giới này giống như kéo nàng vào.

Ở bên trong nhìn mọi người, nàng cố gắng nén nỗi lo sợ trong lòng xuống.
Thẩm Nhược Y nói: "Không sao, chờ ta."
"Thời gian một khắc, một khắc sau muội chưa ra ngoài thì chúng ta sẽ phá nơi này." Dương Thừa Tử đáp.
Thẩm Nhược Y gật đầu, sau đó tới khi nàng bắt đầu xoay người đi rồi Hàn Mặc Quân mới đột ngột lên tiếng.
"Sư tôn, ta chờ người."
Vẫn không quay đầu lại, Thẩm Nhược Y lẳng lặng gật đầu.

Nàng
sợ phải nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Hàn Mặc Quân, ánh mắt lo sợ của hắn làm nàng không đủ dũng khí bước tiếp.
Thẩm Nhược Y cứ thế bước thêm vài bước, từ bên ngoài kết giới không ai nhìn thấy bóng dáng của nàng nữa.
Ở trong kết giới, Thẩm Nhược Y đi thêm một đoạn.
Vẫn tại nơi trước đó, nàng bắt đầu nhìn thấy Liễu Nhược Yên cùng Thẩm Cố Phong đang từ xa tiến về phía mình.
Sau đó nàng nghe thấy hai người họ lên tiếng: "Nhược Y, con chịu về rồi sao?
Liễu Nhược Yên nắm lấy tay nàng, Thẩm Cố Phong cũng vậy.

Thẩm Nhược Y trong vô thức không đẩy họ ra, cũng không biết cái cảm giác thân quen này xuất phát từ đâu, giống như đây thực sự chính là cha mẹ nàng.
...
Gần một khắc sau.

Kết giới tan biến, tất cả mọi người từ nãy tới giờ cũng chỉ mong chờ khoảnh khắc này.

Ai nấy đều vui mừng vội vàng chạy vào bên trong, không ngờ lại bắt gặp bóng dáng quen thuộc của Thẩm Nhược Y cũng đang chạy ra ngoài.
"Sư tôn!" Cùng với Hàn Mặc Quân là tiếng gọi của những người khác nữa.
Nhìn từ trên xuống dưới thấy Thẩm Nhược Y bình an vô sự rồi Dương Thừa Tử mới bình tĩnh hỏi: "Sao rồi?"
Sau khi Thẩm Nhược Y nói xong mọi chuyện thì tất cả mới rõ ràng ngọn ngành của việc này.
Hóa ra nguyên chủ của thân xác này cũng tên là Thẩm Nhược Y, người mà nàng gặp cũng là cha mẹ của nguyên chủ.
Sau khi gặp lại con gái thì mọi người cũng rời đi rồi, từ bây giờ thôn Vĩnh Ly cũng không cần phải lo lắng nữa.

Lúc trước ai cũng lo lắng là do Ma Giới hay Yêu Giới giở trò, hóa ra đều là nghĩ nhiều rồi.
Cả một chặng đường đều là tiếng cười nói rộn ràng của tất cả mọi người, chỉ có mình Hàn Mặc Quân từ đầu tới cuối vẫn chưa nói gì.
Thẩm Nhược Y nãy giờ đều nhìn Hàn Mặc Quân, thấy hắn có vẻ không được thoải mái liền hỏi: "Hàn Mặc Quân, sao ngươi không nói gì? Không vui sao?"
Lúc này Hàn Mặc Quân mới xoa đầu nàng rồi cười, hắn nói: "Sao có thể chứ? Mặc Quân mừng sư tôn trở về."
- ----------------------
Phong Yên Cung.
Trời đã tối muộn, cả ngày hôm nay Hàn Mặc Quân và Thẩm Nhược Y đều ở lại Thanh Lăng môn, ngoài việc bàn chính sự thì Dương Thừa Tử muốn nhân chuyện vui sáng nay mà tổ chức tiệc rượu.
Hàn Mặc Quân để ý vừa rồi nàng rất nhiệt tình tiếp rượu mọi người nên cảm thấy không yên tâm, nấu canh giải rượu mang tới cho nàng.
Gõ cửa phòng rồi trực tiếp mở cửa đi vào, hắn đặt bát canh xuống bàn.
Dịu dàng nói: "Hôm nay người uống nhiều rượu quá."
Nhìn bát canh giải rượu rồi lại nhìn Hàn Mặc Quân, Thẩm Nhược Y đáp: "Chút rượu này đối với ta không vấn đề gì."
Hàn Mặc Quân nhìn thấy thần sắc của Thẩm Nhược Y đúng là không hề giống say một chút nào nên cũng không ép nữa.

"Nốt ruồi của người..." Hắn ngạc nhiên nhìn nàng.
Hàn Mặc Quân chưa kịp nói xong thì Thẩm Nhược Y đã ngắt lời: "À, ta sợ sẽ lộ ra việc mình đoạt xá thân thể của cô nương này nên dùng linh lực che đi rồi."
Hắn ngờ vực gật đầu, sau đó lại phát hiện trên đầu Thẩm Nhược Y không còn cây trâm mà mình tặng liền cảm thấy kì quái, rõ
ràng sáng nay nàng vẫn luôn cài nó, còn rất hiếm khi tháo ra.
Hàn Mặc Quân khó hiểu hỏi: "Sao không thấy trâm trên tóc người?"
Thẩm Nhược Y sờ sờ lên tóc, như nhớ đến chuyện gì đó nàng vội vàng đứng lên ôm Hàn Mặc Quân, giọng điệu hối lỗi nói: "Sáng nay ta làm rơi ở thôn Dã Vi rồi...!Cũng chỉ là một chiếc trâm, Mặc Quân sẽ không giận ta chứ?"
Cũng chỉ là một chiếc trâm thôi sao?
Hàn Mặc Quân ngây người mất một lúc.
Mặc dù có chút thất vọng nhưng hắn đương nhiên sẽ không vì cây trâm này mà làm to chuyện với Thẩm Nhược Y.

Người trở về bình an là tốt rồi, sao hắn nỡ giận nàng được chứ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận