Tối ngày hôm sau.
Tiểu Thanh cùng những người khác tới dọn thức ăn đi, Hàn Mặc Quân lại hỏi: "Thẩm Nhược Y hôm nay vẫn không tới làm phiền bổn tôn?"
"Không ạ." Nàng nhỏ nhẹ đáp.
"Gọi Thẩm Nhược Y tới đây ngay lập tức!"
Hàn Mặc Quân tức giận khiến ai nấy đều sợ hãi, chính vì thế những người khác thì nhanh chóng lui ra còn Tiểu Thanh thì vội chạy tới phòng Thẩm Nhược Y.
Nghe thấy tiếng gõ cửa Thẩm Nhược Y lập tức chạy ra, nhìn thấy Tiểu Thanh liền vui vẻ hỏi: "Tôn chủ rảnh rồi sao?"
Tiểu Thanh gật đầu, nàng nói: "Cô nương nhớ uống viên đan đó nhé, chắc chắn ngày mai Tôn chủ sẽ rất vui!"
Thẩm Nhược Y gật đầu, cảm ơn Tiểu Thanh rối rít rồi đóng cửa lại.
Lấy viên đan trong lọ đã để sẵn trên bàn ra, nàng hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần biến thành thỏ.
Chuẩn bị uống rồi thì Thẩm Nhược Y chợt dừng tay lại, đột nhiên biến thành thỏ như vậy nàng hơi sợ.
Cứ đắn đo một hồi nghĩ đủ lí do trên trời dưới bể, cuối cùng vẫn
đổ viên đan dược ra lòng bàn tay.
Vì có thể trở về gặp Hàn Mặc Quân, nàng nhịn!
Uống.
Chỉ khoảng một lát sau Thẩm Nhược Y cảm thấy thân thể rất nóng, sau đó là cảm giác mệt mỏi, chóng mặt như sắp ngất đi.
Cố gắng gượng thêm một chút, ngay sau đó tầm mắt của Thẩm Nhược Y bỗng nhiên chỉ còn nhìn thấy mặt đất.
Biến thành thỏ rồi?
Nhìn chân mình, nhìn lông mình, Thẩm Nhược Y cảm thấy hơi đáng sợ.
Nếu không thể biến về thì làm sao?
Sau đó lại tự trấn an mình bình tĩnh, nàng thử bước vài bước bằng cả chân trước và chân sau.
Sau đó chạy nhảy mấy vòng quanh phòng.
Ha ha, không có vấn đề gì!
Nàng cũng có tố chất làm thỏ lắm, đảm bảo không bị phát hiện!
Nhìn một lúc Thẩm Nhược Y mới nhận ra không có y phục trên đất.
Thế mà y phục không bị rơi ra như trong phim sao?
Không nghĩ nhiều nữa, Thẩm Nhược Y chạy tới phòng của Hàn Mặc Quân ngay tức khắc.
Sau đó tới cửa phòng rồi lại không biết làm cách nào để mở cửa, Thẩm Nhược Y đành phải cào cào vào cánh cửa.
Hàn Mặc Quân bên trong phòng từ nãy giờ vẫn luôn chờ Thẩm Nhược Y tới sốt ruột, đột nhiên nghe thấy tiếng động nhỏ ngoài cửa, không cần biết có phải Thẩm Nhược Y hay không nhưng vẫn lập tức ra mở.
Xung quanh đương nhiên không có ai, hắn vừa định đóng cửa lại thì đột nhiên cảm thấy dưới chân ấm ấm, nhìn xuống mới thấy một con thỏ trắng đang bám vào chân mình.
Hàn Mặc Quân có chút tức giận, cầm con thỏ lên, hắn nói: "Ngươi không biết bổn tôn cấm..."
Đột nhiên nhận ra gì đó, Hàn Mặc Quân cười cười.
Chậm rãi đóng cửa lại, hắn ôm thỏ con vào lòng rồi tiến tới ghế ngồi.
Vui vẻ đặt thỏ lên bàn, hắn chỉ tay vào nghiên mực, xấu xa nói: "Thỏ ngốc, mài mực cho bổn tôn."
Thẩm Nhược Y miễn cưỡng nghe theo, cố gắng gặm vào thanh mài rồi bắt đầu mài mài, mài tới tận một canh giờ sau Hàn Mặc Quân mới cho nàng dừng lại.
Nhìn thỏ trắng mắt long lanh muốn khóc khiến Hàn Mặc Quân cảm thấy buồn cười, hắn lấy ra một tờ giấy chuẩn bị viết tiếp thì Thẩm Nhược Y liền chấm một chân trước vào mực rồi ấn lên giấy của Hàn Mặc Quân.
Hàn Mặc Quân cười vui vẻ, hắn mặc kệ tùy ý nàng, xoa xoa đầu rồi nhẹ nhàng vuốt lông thỏ.
Thẩm Nhược Y tức giận cào tay hắn, chỉ là lỡ cào mạnh quá nên vết xước chợt rỉ máu.
Nàng còn nghĩ mình sắp bị ném đi rồi thì lại thấy Hàn Mặc Quân cầm vào chiếc chân nàng vừa cào, giúp nàng lau máu ở trên móng vuốt, sau đó lại nhẹ nhàng lau vết mực dính ở dưới bàn chân của nàng.
Thẩm Nhược Y không nghĩ hắn lại cư xử như vậy, rón rén đưa tay ra muốn xoa tay hắn tạ lỗi thì Hàn Mặc Quân lập tức rụt tay lại.
Thấy Hàn Mặc Quân đứng dậy lấy một chiếc khăn lau máu đi, Thẩm Nhược Y cảm thấy vô cùng có lỗi, nàng nghĩ rằng có lẽ hắn giận rồi nên mới không để mình chạm vào nữa.
Vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ muốn tạ lỗi với Hàn Mặc Quân thì đột nhiên hắn bế nàng lên, ôm vào trong lòng rồi dịu dàng vuốt lông.
Hàn Mặc Quân cười, xoa đầu nàng, hắn nói: "Lau sạch máu rồi sẽ không dính vào người ngươi nữa."
Thẩm Nhược Y bị sự ôn nhu này của hắn làm tim mềm xuống.
Hàn Mặc Quân...!
Xin lỗi.
Hàn Mặc Quân nhẹ nhàng đặt thỏ trắng lên giường, cởi bỏ phát quan trên đầu, cởi bỏ cả y phục bên ngoài sau đó từ từ lên giường, ôm thỏ trong vòng tay, kéo chăn lên.
Thẩm Nhược Y đẩy đẩy, muốn thoát khỏi vòng tay của Hàn Mặc Quân thì hắn ngược lại càng ôm chặt.
"Đừng làm loạn, ta mệt quá..."
Giọng Hàn Mặc Quân mệt mỏi thì thầm bên tai khiến Thẩm Nhược Y đỏ mặt, hơi thở ấm áp của hắn làm nàng không cử động nổi nữa.
Nghĩ lại bàn tay vừa bị chảy máu của Hàn Mặc Quân, Thẩm Nhược Y liền nằm im.
Dù sao hiện giờ ta cũng chỉ là một con thỏ, đâu có gì đáng ngại.
Tới tối mai mới tròn mười canh giờ, sáng mai tỉnh dậy lập tức trốn về phòng là được!
Hơi thở của Hàn Mặc Quân đều đều, hắn đã ngủ say rồi.
Nhưng mà tay ôm thỏ vẫn không hề nới lỏng, Thẩm Nhược Y phải nhích mãi mới lòi đầu lên được.
Nàng đưa chân trước ra nhẹ chạm vào nơi tim của hắn.
Đúng là không có nhịp đập.
Lạnh nữa.
Rõ ràng chỉ là con rối do người khác điều khiển nhưng những gì mà hắn làm, suy nghĩ của hắn, sự dịu dàng của hắn đều khiến Thẩm Nhược Y cảm thấy hắn rất giống Hàn Mặc Quân.
Không ngủ được nên Thẩm Nhược Y lại ngọ nguậy, Hàn Mặc Quân vì cử động mạnh của nàng mà bả vai khẽ run lên.
Qua khe áo của hắn, nàng thấy vết thương ở vai đang băng bó bị thấm máu ra vải.
Có phải vì xử lí chuyện của Yêu Giới không?
Hôm đó ở bên ngoài nghe giọng của Hàn Mặc Quân thì Thẩm Nhược Y đã thấy kì lạ rồi.
Hắn nhất định không chịu gặp nàng, ngữ khí lúc trả lời còn vô cùng yếu ớt.
Chắc chắn hôm đó hắn bị thương rồi...
Tự mình trị thương kiểu bảy ngày bảy đêm chưa khỏi thế này còn đòi làm Ma Tôn gì nữa?
Có tin ta một nhát giết ngươi luôn không?
Hàn Mặc Quân ngươi khi là người thật ngốc, khi là con rối cũng ngốc, không biết lo cho bản thân!
Thẩm Nhược Y cũng chẳng biết vì sao mình phải tức giận, không muốn nói nữa, nàng nhắm mắt đi ngủ.
- -----------------------
Sáng hôm sau.
Hàn Mặc Quân thức dậy trước, mở mắt ra hắn nhìn thấy không phải là con thỏ trắng đêm hôm qua mà là Thẩm Nhược Y đang nằm ngủ.
Vì thế mà hắn vội vàng bật dậy khỏi giường.
Sao đột nhiên biến lại rồi?!
Thẩm Nhược Y!
Ngươi bị ngốc hay gì? Biến lại lúc nào cũng không biết?!
Nếu ngươi ở trên giường người khác thì sao hả?!
Vừa nghĩ đến việc Thẩm Nhược Y biến thành thỏ rồi chạy sang phòng người nào đó giống như tối qua đã khiến Hàn Mặc Quân tức giận.
Hắn xuống giường mặc y phục rồi kéo chăn mà Thẩm Nhược Y đang ôm lấy.
"Thẩm Nhược Y!" Hàn Mặc Quân nén giận gọi.
Thẩm Nhược Y vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mơ kéo kéo lại chăn
từ tay Hàn Mặc Quân, giọng điệu hết sức buông thả.
"Hôm nay ta vẫn là một con thỏ trắng mà, ta muốn ngủ..."
Nói xong nàng còn quơ tay bắt lấy tay của Hàn Mặc Quân kéo xuống gần mũi mình, dụi dụi.
Hàn Mặc Quân nhìn nàng, nhịn cười.
Làm thỏ một hôm liền nghĩ mình là con thỏ rồi?
Thật đáng yêu.
"..."
Không.
Không thể đáng yêu.
Bổn tôn không hề thấy ngươi đáng yêu, đáng ghét.
"Ngươi muốn ngủ, hay là muốn ngủ cùng bổn tôn?" Hàn Mặc Quân cao hứng hỏi.
Bổn tôn...!Bổn tôn...
Hai từ này khiến Thẩm Nhược Y lập tức tỉnh giấc, nhìn Hàn Mặc Quân đang đứng trước mặt mình rồi lại nhìn tay mình đang cầm tay hắn, nàng giật mình buông ra.
Sau đó lại nhìn cơ thể mình...!Tay chân có đủ...
???
Chuyện này...
"Ngươi, ta..." Thẩm Nhược Y ấp úng, hết chỉ Hàn Mặc Quân rồi lại chỉ vào mình, nói tiếp "Đêm qua..."
Còn chưa để Hàn Mặc Quân trả lời, Thẩm Nhược Y mặt nóng bừng ngay lập tức chạy một mạch đi luôn.
Chỉ còn Hàn Mặc Quân ngây ngốc ở trong phòng đứng nhìn theo bóng dáng của Thẩm Nhược Y biến mất.
Khóe miệng bất chợt cong lên, hắn vui vẻ nói: "Thật ngốc."
Rầm!
Vừa vào phòng đã đóng sầm cửa lại, Thẩm Nhược Y ôm mặt ngồi sụp xuống.
Bổn cô nương giữ thân như ngọc vì Hàn Mặc Quân mà tên Ma Tôn ngươi lại dám...
Không sao, không sao, không sao!
Hắn cũng chỉ là một con rối thôi, có gì đáng nói? Cùng lắm thì là nằm bên cạnh một khúc gỗ.
Hơn nữa có thể là sau khi Hàn Mặc Quân xuống giường rồi ta mới biến trở về thì sao?
...Rõ ràng Tiểu Thanh đã nói là mười canh giờ, sao mới năm canh giờ đã biến trở lại rồi?
Thẩm Nhược Y cứ nghĩ tới đêm hôm qua lại không tự chủ được mà đỏ mặt, rõ ràng có nhiều chuyện cần hỏi lắm nhưng trong đầu lại không tập trung được.
Cuối cùng khi trời đã tối muộn Thẩm Nhược Y mới lấy lại bình tĩnh, quyết định đi hỏi Hàn Mặc Quân.
Không thể để phí công cả một ngày hôm qua mài mực cho hắn được!
...
Thẩm Nhược Y lại tới trước cửa phòng Hàn Mặc Quân.
Đứng một lúc đang do dự có nên gõ cửa không thì Thẩm Nhược Y nghe thấy tiếng hắn ho liên tục trong phòng, không kịp nghĩ gì nữa nàng trực tiếp mở cửa luôn.
"Hàn Mặc Quân!"
"Không được..." Hàn Mặc Quân chưa kịp nói xong đã thấy Thẩm Nhược Y vào phòng rồi.
"Ngươi...!Ngươi có chuyện gì?" Thẩm Nhược Y thấy Hàn Mặc Quân ngồi trên giường hơi thở khó khăn liền tới ngay bên cạnh hắn.
Hàn Mặc Quân chưa bao giờ thấy bộ dạng quan tâm này của Thẩm Nhược Y nên có chút bất ngờ, sau đó hắn lại cười dịu dàng, xoa đầu nàng.
"Không sao...!Ta không hợp với lông thỏ."
Thẩm Nhược Y bị cách xoa đầu giống Hàn Mặc Quân này của hắn làm tim rung động, sau đó nàng lại phải tự dặn lòng rằng Ma Tôn không phải Hàn Mặc Quân.
Né tránh khỏi bàn tay của hắn, nàng nói: "Sao hôm qua ngươi còn mang vào phòng? Trực tiếp đóng cửa là được rồi."
"Chẳng phải vì bổn tôn biết con thỏ đó là ngươi sao?" Hàn Mặc Quân cười đáp.
Thẩm Nhược Y nhìn hắn, không biết những gì mình đang nghĩ trong đầu có đúng hay không.
Biết là nàng nên mới mang nàng vào phòng? Mặc kệ bản thân dị ứng lông thỏ? Hắn chẳng phải rất ghét nàng sao? Còn định giết nàng.
Sao đột nhiên lại...
Thẩm Nhược Y gạt bỏ mấy suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, nàng giả vờ tức giận nói: "Ngay từ đầu ngươi đã biết là ta? Vậy là ngươi lừa ta?"
Nhắc tới chuyện Hàn Mặc Quân lừa nàng cả tối qua mài mực cho hắn cũng khiến nàng bực mình.
Nhưng mà, nàng không thèm chấp với một con rối bị bệnh!
Thấy Hàn Mặc Quân không đáp, Thẩm Nhược Y hỏi: "Sao ngươi biết là ta?"
Hàn Mặc Quân chỉ vào chiếc vòng trên cổ tay của Thẩm Nhược Y, hắn nói: "Cái vòng tay này ta đã hạ cấm chú, đeo rồi không tháo ra được đâu."
Thẩm Nhược Y còn chưa kịp mắng Hàn Mặc Quân thì hắn lại nói tiếp: "Còn nữa, nơi này..."
Hắn chạm tay vào đuôi mắt nàng, ôn nhu nói: "Nốt ruồi đỏ này là ta dùng máu mình khắc cho ngươi, cũng không thể xóa bỏ."
Thẩm Nhược Y khó hiểu nhìn hắn, nàng hỏi: "Ngươi...!Khắc cho ta?"
"Từ hai năm trước rồi, khi đó Bạch Ân cứ thỉnh thoảng lại biến thành ngươi để lừa ta nên ta phải làm cho ai cũng không giả mạo được ngươi nữa...!Khụ..."
Thẩm Nhược Y giúp Hàn Mặc Quân vuốt vuốt lưng để cơn ho đi xuống.
Nàng đoán không sai, quả thật là Bạch Ân.
Rõ ràng tên Ma Tôn này cái gì cũng biết, nhưng tại sao phải giấu nàng?
Đợi một lúc để Hàn Mặc Quân ổn định rồi Thẩm Nhược Y mới hỏi tiếp: "Ngươi với Bạch Ân có quan hệ gì? Cơ thể này của ta..."
Không để Thẩm Nhược Y nói hết, Hàn Mặc Quân khó chịu ngắt lời: "Hỏi thế đủ rồi, lần sau làm bổn tôn vui thì lại trả lời ngươi.".