Những ngày tháng bình yên sau đó tiếp tục trôi qua.
Khi trời tối, Thẩm Nhược Y vừa mới trở về Tịnh Lăng Viên thì thấy Hàn Mặc Quân đã đứng dưới tán hoa đào chờ nàng từ bao giờ.
Như một thói quen, Thẩm Nhược Y vui vẻ chạy tới trước mặt Hàn Mặc Quân hỏi: "Mặc Quân, ngươi chờ ta sao?"
Thẩm Nhược Y vừa dứt lời thì đột nhiên nghe thấy tiếng pháo hoa, nàng vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.
Nàng vô thức hỏi: "Sao hôm nay lại có pháo hoa?"
"Hôm nay là thất tịch ạ." Hàn Mặc Quân đáp.
Buồn bã ngồi xuống dưới gốc cây, Thẩm Nhược Y yên lặng không nói gì.
Hàn Mặc Quân như nhìn thấu được tâm sự của Thẩm Nhược Y, hắn cũng ngồi xuống bên cạnh nàng.
Hắn nhẹ hỏi: "Sư tôn không thích ngắm pháo hoa sao?"
Thẩm Nhược Y nhẹ lắc đầu, nàng không vui nói: "Trước đây đều là cha và nương cùng ta đón thất tịch, nhưng mà sau khi họ không còn nữa...!Ta chỉ còn một mình..."
Lại nhớ về chuyện của nhiều năm trước, Thẩm Nhược Y có chút
không kìm được nước mắt.
Hàn Mặc Quân cười vui vẻ với Thẩm Nhược Y, hắn nói: "Chẳng phải ta nói là người không phải một mình sao?"
Thẩm Nhược Y bất ngờ nhìn Hàn Mặc Quân, không hiểu hắn muốn nói gì.
Chỉ tay lên trời, Hàn Mặc Quân nói tiếp: "Sư tôn là ngôi sao sáng nhất kia, còn ta là ánh trăng, người còn có ta mà!"
"Tiểu Hàn...?" Thẩm Nhược Y kinh ngạc nhìn hắn.
Hàn Mặc Quân cũng ngạc nhiên hỏi lại: "Người vẫn nhớ ta sao?"
Không đáp trả Hàn Mặc Quân, Thẩm Nhược Y vội vàng vạch cổ áo của hắn làm lộ ra một vết sẹo trước ngực phải hình chữ "Y".
Hắn giật mình giữ lấy tay nàng, cẩn thận kéo áo lên, không dám nhìn nàng.
Thẩm Nhược Y biết mình vừa làm gì đó không đúng liền lập tức thả tay ra.
Năm đó nhìn vết sẹo trên người Hàn Mặc Quân nàng đã cảm thấy rất quen rồi, mãi sau này nhớ lại lời mà nương đã kể cùng với vài mảnh kí ức vụn vặn hồi năm tuổi mà nàng đã miễn cưỡng nhớ ra đây là ai.
Chính vì vậy mà Thẩm Nhược Y muốn xác định lại lần nữa.
"Hàn Mặc Quân là con của Hàn Lăng Xuyên a dì sao?" Thẩm Nhược Y ngờ vực hỏi.
Hàn Mặc Quân lần này lại càng bất ngờ hơn, hắn hỏi lại: "Sao người biết?"
"Ta tên Thẩm Nhược Y." Thẩm Nhược Y vừa nói xong thì hắn cũng hiểu mọi chuyện là như thế nào rồi.
Hàn Mặc Quân kể lại với Thẩm Nhược Y chuyện năm xưa, từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện thì Hàn Lăng Xuyên đã nói cho hắn nghe về chuyện năm đó, hắn đều khắc ghi trong đầu.
Tới năm tám tuổi, Hàn Mặc Quân bị một đám người bắt đi rồi bán tới Lục gia.
Không lâu sau thì gặp được Thẩm Nhược Y ở miếu, nhưng mà trở về Lục gia thì bị mấy tên công tử Lục gia giành mất ngọc bội mà nàng đưa.
Hàn Mặc Quân cùng bọn họ đánh nhau một trận, làm một vị công tử bị thương nên bị đuổi ra khỏi Lục phủ.
Sau đó cứ vừa đi lang thang vừa xin ăn, gần mười ngày sau hắn mới về tới nhà, lúc này mới phát hiện ra Hàn Lăng Xuyên đã chết từ bao giờ rồi.
Nghe Hàn Mặc Quân nói xong, Thẩm Nhược Y cực kì thương hắn.
Thời điểm xảy ra chuyện hắn còn nhỏ tuổi hơn nàng nữa, nàng ít ra cũng có được mười ba năm sống hạnh phúc bên cha nương, còn hắn...
Thấy vẻ mặt ỉu xìu của Thẩm Nhược Y, Hàn Mặc Quân cười, hắn nói: "Mẫu thân nói ta phải đi tìm sư tôn, may là ta tìm được rồi."
Như nhớ ra gì đó, Thẩm Nhược Y lấy Kí Hồn Châu đưa cho hắn rồi nói: "Đây là Kí Hồn Châu, sư tôn nói ta nhất định phải đưa thứ này cho đồ đệ thân truyền trước ngày bế quan."
Sau đó, Thẩm Nhược Y lấy cho Hàn Mặc Quân cuốn Nguyệt Quang mà Lý Tử Lạc để lại cho mình, nàng nói: "Trong đây có rất nhiều thứ quan trọng, cách tu luyện, đều cho ngươi.
Tại vì sắp tới ta bế quan không có thời gian dạy Mặc Quân tu luyện nên ngươi đọc thử nha?"
Hàn Mặc Quân gật đầu, ngoan ngoãn cầm lấy.
Nhìn tiêu đề sách, hắn hỏi: "Nguyệt Quang...!Là ánh trăng ạ? Có môn chiêu thức gì liên quan tới ánh trăng ạ?"
Thẩm Nhược Y triệu ra Nguyệt Quang kiếm, cười nói: "Kiếm này cũng tên là Nguyệt Quang, ta đều đặt tên hai thứ là Nguyệt Quang...!Bởi vì ta thích ánh trăng."
Bởi vì ta thích ánh trăng.
Câu nói này của Thẩm Nhược Y làm Hàn Mặc Quân chợt ngẩn người, hắn cảm nhận được một chút ấm áp từ nàng.
Hắn nhìn Thẩm Nhược Y, trong lòng chứa đầy nghi hoặc.
Có phải...!Sư tôn vẫn luôn nhớ tới đêm mưa năm đó không?
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, hắn hỏi: "Ngày mai sư tôn sẽ bế quan mười ngày đúng không ạ? Sao đột nhiên lại bế quan lâu vậy ạ?"
Thẩm Nhược Y bỗng nhìn vào khoảng không vô định, giọng không buồn không vui, nàng nói: "Sư tôn của ta đã nói rằng số mệnh của ta đặc biệt, vào năm mười chín tuổi sẽ gặp đại hạn."
Hàn Mặc Quân không cần một giây suy nghĩ, hắn lập tức đáp: "Ta sẽ bảo vệ sư tôn."
Thẩm Nhược Y cười cười nhìn hắn, nàng nói: "Trong cuốn sách này nói rất rõ, chỉ có người cùng mệnh với ta mới có thể giúp ta vượt qua chuyện này...!Nên là Mặc Quân không cần gặp nguy hiểm vì ta, vậy mới tốt."
"Ta có thể bảo vệ người, nương ta nói Hàn Mặc Quân sinh ra chính là để bảo vệ Thẩm Nhược Y." Hắn kiên định đáp.
...
Sáng hôm sau.
Thẩm Nhược Y đã dậy từ sớm để đợi Hàn Mặc Quân, nàng biết hắn vẫn luôn đúng giờ mão dậy để luyện kiếm.
Vừa mở cửa ra Thẩm Nhược Y nhìn thấy Hàn Mặc Quân cũng đã đứng trước cửa phòng mình.
Nàng vui vẻ nói: "Đợi ta xuất quan, sau khi xuất quan ta sẽ tìm Lục Thần lấy lại ngọc bội đưa cho Mặc Quân."
...
Sau đó Thẩm Nhược Y ở hiện tại cảm nhận được kí ức của mình thay đổi, dường như những thứ mà nàng nhìn thấy không phải chỉ là kí ức của mình nàng mà còn có Hàn Mặc Quân.
...
Từ sau ngày hôm đó Hàn Mặc Quân chờ từng ngày từng khắc Thẩm Nhược Y xuất quan.
Hắn vẫn luôn nghĩ về buổi tối hôm đó, đã rất lâu rồi từ ngày mà mẫu thân mất hắn mới có thể cười vui vẻ một lần.
Từ khi Hàn Mặc Quân còn nhỏ, Hàn Lăng Xuyên đã luôn kể về gia đình của Thẩm Nhược Y.
Bà nói rằng hắn nhất định phải đền đáp Thẩm gia, bảo vệ Thẩm Nhược Y, điều này giống như đã ăn sâu vào trong tâm trí của hắn.
Vốn dĩ hai mẹ con họ định rằng khi cuộc sống ổn hơn sẽ đi tìm Thẩm gia theo chút tin tức mà Liễu Nhược Yên thỉnh thoảng gửi thư tới.
Chỉ là ai cũng không ngờ đột nhiên Hàn Mặc Quân lại bị bắt cóc mất, Hàn Lăng Xuyên đau khổ tới Thương phủ tìm con rồi bị Thương phu nhân giết chết.
Đấy là sau khi mẫu thân chết Hàn Mặc Quân mới được người
dân xung quanh kể lại, chứ trước đó hắn không hề biết gì về chuyện Thương phủ.
Sau khi đem mẫu thân đi chôn cất, Hàn Mặc Quân tới Thanh Lăng môn tìm Thẩm Nhược Y.
Chỉ là Thanh Lăng môn lại lập môn quy không nhận đệ tử cho tới ngày Thánh Quân xuất quan nên Hàn Mặc Quân đành xuống núi.
Ở trấn Thoại Yên nơi gần với Thanh Lăng môn nhất, hắn một mình làm việc sống qua ngày.
Sau này khi gặp Thẩm Nhược Y ở Thanh Lăng môn hắn vốn không thể nhận ra nàng, mẫu thân hắn miêu tả là Thẩm Nhược Y năm năm tuổi, còn khi hắn gặp lại là Thẩm Nhược Y năm mười tám tuổi.
Mặc dù không tìm được người tên Thẩm Nhược Y mà mẫu thân đã nói nhưng hắn lại tìm được vị tỷ tỷ đã từng cứu mình trong miếu năm đó, cũng là người mà hắn muốn bảo vệ.
Cuối cùng Hàn Mặc Quân nhận ra một điều rằng, từ những ngày chưa từng gặp Thẩm Nhược Y hắn đã biết mình cần bảo vệ nàng rồi.
Sau đó lại có duyên phận gặp nhau một lần trong đêm mưa đó, hắn lại một lần nữa muốn bảo vệ vị tỷ tỷ đã che chở cho hắn.
Hàn Mặc Quân ngồi suy nghĩ thật lâu, đêm nay là đêm cuối cùng rồi, hắn không rõ là chút nữa Thẩm Nhược Y sẽ xuất quan hay là rạng sáng mai mới xuất quan nên đã ngồi dưới gốc hoa đào đợi sẵn.
Nghĩ nghĩ về những chuyện đã qua, trong lòng Hàn Mặc Quân cực kỳ vui vẻ.
Nhìn lên bầu trời bầy sao, trong ánh mắt hắn cũng chứa cả dài ngân hà.
"Thật tốt, lần nào cũng là Thẩm Nhược Y."
Hàn Mặc Quân còn đang nghĩ lung tung thì bên phía Hàn Tuyết động phát ra một chấn động nhỏ.
Sư tôn xuất quan rồi!
- ------------------------
Thẩm Nhược Y vừa xuất quan ra đã nhìn thấy một bóng người, nàng nghĩ chắc chắn rằng Hàn Mặc Quân đang đứng chờ mình nên chạy thật nhanh tới.
Bóng tối khiến Thẩm Nhược Y khó nhìn, khi tới gần rồi nàng mới nhìn rõ.
Kinh ngạc nhìn người trước mặt, nàng hỏi: "Bạch Ân tỷ...?"
Người mặc hồng y kia nhìn Thẩm Nhược Y, nhẹ giọng nói: "Vẫn nhận ra ta sao?"
Bạch Ân bước từng bước tới gần, nói tiếp: "Những năm qua muội ở cùng sư tôn sống không tồi nhỉ, còn ta ở Ma Giới sống thực sự không tốt chút nào."
Thẩm Nhược Y lo lắng hỏi lại: "Sao tỷ lại ở Ma Giới, xảy ra
chuyện gì? Sao tỷ không tới tìm ta?"
"Ta sao dám tìm Thánh Quân?" Bạch Ân không vui đáp.
"Bạch Ân, tỷ nói gì vậy? Thánh Quân gì chứ..." Thẩm Nhược Y không hiểu ý hỏi lại.
Cảm giác xa lạ này khiến nàng suýt nữa không nhận ra Bạch Ân sư tỷ bên mình lúc nhỏ.
Bạch Ân tức giận quát: "Ngươi phủ nhận cái gì? Chẳng phải cũng vì thân phận Thánh Quân này mà sư tôn mới chưa từng đối xử tệ với ngươi sao? Rõ ràng ta mới là người tới trước, sao sư tôn lại đối xử tệ bạc với ta như vậy?!"
Thẩm Nhược Y nhẹ nắm lấy tay của Bạch Ân, kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: "Những năm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sư tôn vẫn luôn nhớ mong tỷ..."
Bạch Ân lập tức hất tay Thẩm Nhược Y ra, gằn giọng: "Nhớ mong ta? Nhớ mong ta mà để ta một mình chờ người mấy ngày mấy đêm, ta bị ma tu bắt đi cũng không đi cứu ta? Những năm qua ở Ma Giới các ngươi có biết ta phải chịu những đau khổ thế nào không? Trong lúc ta vẫn bị nhốt dưới Ma Giới thì sư tôn lại phi thăng?!"
"Chuyện phi thăng không như tỷ nghĩ, ta cũng không để ý tới vị trí Thánh Quân này..." Nàng bất lực nói.
Đột nhiên Bạch Ân thay đổi sắc mặt, nàng ta nhẹ giọng: "Vậy sao? Ta trách nhầm muội rồi."
Bạch Ân tới ôm lấy Thẩm Nhược Y, nàng cũng vui vẻ vòng tay ôm lấy Bạch Ân, nếu như giải quyết được hiểu lầm thì tốt rồi, nàng không phải là chỉ còn một mình nữa.
Ngay sau đó Thẩm Nhược Y đột nhiên cảm thấy có một linh lực đau đớn truyền vào người mình, nàng không còn cử động được nữa.
Bạch Ân ở bên tai Thẩm Nhược Y nói nhỏ: "Điểm yếu của ngươi chính là tình cảm đấy."
Thẩm Nhược Y dần dần mất sức lực, nàng cứ thế ngã xuống.
Bạch Ân cười nhếch mép, lạnh giọng: "Chẳng phải ngươi cứ luôn miệng nói rằng không thích vị trí Thánh Quân này sao? Vậy thì để tỷ tỷ làm thay ngươi."
Vừa dứt lời Bạch Ân triệu ra một bảo vật, một lực hung hãn cùng lúc đó đánh tới người Thẩm Nhược Y.
"Sư tôn!!!!"
Hàn Mặc Quân vừa chạy tới liền nhìn thấy một màn kinh khủng này, sau đó hắn cũng bị Bạch Ân dùng một chưởng đánh bay.
Mắt Thẩm Nhược Y dần trĩu xuống, khoảnh khắc cuối cùng mà nàng nhìn thấy là Hàn Mặc Quân mặc dù bị trọng thương vẫn
luôn miệng gọi sư tôn.
Nguyên thần của Thẩm Nhược Y bị đánh nát, tan thành từng mảnh nhỏ.
...
Sau đó từng mảnh kí ức lại như thay đổi góc nhìn, Thẩm Nhược Y cảm thấy mình giống như đang ở trong cơ thể Hàn Mặc Quân.
Quả nhiên vừa rồi nàng đoán không sai, những gì mà nàng thấy được bao gồm kí ức của mình và cả kí ức của hắn.
...
Nguyên thần của Thẩm Nhược Y bị đánh tới hồn phi phách tán, giống như những đốm sáng đang lơ lửng bay lên.
Sau đó là giọng Hàn Mặc Quân khó khăn nói: "Sư tôn...!Ngươi trả sư tôn cho ta..."
Không rõ Bạch Ân đang làm gì, chỉ là một lúc sau thần hồn của nàng ta nhập vào bên trong thân thể của Thẩm Nhược Y còn thân thể của Bạch Ân thì đột ngột ngã xuống.
Bạch Ân trong thân xác của Thẩm Nhược Y từ từ đứng dậy đi về phía Hàn Mặc Quân đang nằm bò đau đớn dưới đất.
Nhìn hắn, nàng ta cười khinh bỉ nói: "Đồ đệ của Thẩm Nhược Y sao? Tình sư đồ cũng sâu nặng thật đấy, hay là ngươi chết cùng
muội ấy đi?"
Bạch Ân giơ tay ra đánh tới phía Hàn Mặc Quân thì đột nhiên Kí Hồn Châu ở trong ngực áo của hắn phát sáng, một luồng sức mạnh tỏa ra đánh bật nàng ta ngã về phía sau.
Hàn Mặc Quân như nghĩ ra gì đó, vội vàng lấy Kí Hồn Châu ra, cố gắng nhớ lại những gì mà mình đã đọc trong cuốn sách mà Thẩm Nhược Y đã đưa.
Hắn hiểu lúc đó nàng muốn nói gì, phải là người được Kí Hồn Châu chọn mới có thể cứu nàng, nhưng mà hắn...!Nhất định phải thử một lần.
Vì Thẩm Nhược Y, Hàn Mặc Quân có thể liều mạng.
Theo như những gì trong sách đã viết, hắn cố gắng đưa Kí Hồn Châu vào bên trong nguyên đan của mình để nguyên đan dung hợp với nó.
Khi Kí Hồn Châu bắt đầu đi vào thì nguyên đan giống như bị nứt ra, cơn đau từ tim truyền ra khắp người Hàn Mặc Quân, khiến hắn không thể thở nổi nữa.
Nỗi đau chiếm lấy tâm trí Hàn Mặc Quân, hắn cố gắng chịu đựng để Kí Hồn Châu dung hợp với nguyên đan.
Thật sự đau quá.
Tim đau quá.
Hàn Mặc Quân không thể chịu được nữa, nước mắt chảy không ngừng.
Tim hắn rất đau nhưng lại không phải vì nguyên đan...!Mà là vì không cứu được Thẩm Nhược Y.
Hắn khổ sở nói: "Sư tôn...!Tới tư cách được chết thay người mà ta cũng không có ư...".