Một ngày trôi qua, Đào Hoa như thường lệ rời giường rửa mặt chải đầu, xuống lầu dùng cơm.
Nhưng Nguyễn Tuyển Hi cho cô cảm giác cùng với ngày thường không giống nhau, cảm thấy hắn như đang trốn tránh mình, ánh mắt né tránh chạm nhau, đồng thời thoạt nhìn muốn nói lại thôi.
Làm sao vậy?
Chẳng lẽ là sợ mình ăn hắn không thành?
Thật là buồn cười, hiện tại cô biến thành nữ nhân dâʍ đãиɠ như lang tựa hổ, còn không phải nhờ hắn ban tặng.
Cho nên chốt lại, hắn rốt cuộc đã chán ngấy lạc thú cùng mình lăn giường?
Trong tòa lâu đài này, sau cái ngày Đào Hoa say rượu kia, trừ bỏ Nguyễn Tuyển Hi liền không thấy những người khác xuất hiện, nhưng ga trải giường mỗi ngày đều có người kịp thời thay mới, dọn dẹp nhà cửa có người làm.
Chỉ là trong nhất thời, người ở nơi này phảng phất đều giống như ẩn thân.
Bởi vậy, sau khi nghe có tiếng bước chân từ cầu thang phía sau truyền đến, Đào Hoa phá lệ kinh ngạc.
Có vị khách nào khac ở đây sao?
Ánh mắt nghi hoặc quay ra phía sau nhìn lại, sau đó nhìn thấy một người nam nhân hướng bên này chậm rãi đi tới.
Nhìn thấy hắn, Đào Hoa kinh ngạc mà trừng lớn hai mắt, khó có thể tin mà lập tức quay đầu lại nhìn về phía Nguyễn Tuyển Hi, tầm mắt ở giữa hai người đảo liên tục, khó có thể tin được.
Hai người trước mặt này, ngũ quan tương tự nhau, thậm chí có thể nói là giống nhau như đúc.
Bất quá bởi vì kiểu tóc cùng cách ăn mặc khác nhau, liền làm cho khí chất hoàn toàn bất đồng.
Tóc ngắn, tây trang, mắt kính kim loại đen.
Nam nhân đang đi tới toát ra khí chất trầm ổn nội tâm, giống như tinh anh trong xã hội thượng lưu, ánh mắt xuyên thấu mắt kính bắn ra khí chất cùng sự thông minh, phảng phất thế giới vạn vật đều có thể xưng hắn làm chúa tể, tự tin và ngạo mạn.
Sinh đôi sao?
Đào Hoa đang hoang mang, thì người giống "Nguyễn Tuyển Hi" mười phần kéo ra ghế dựa, ở bên người Đào Hoa ngồi xuống.
"Vị tiểu thư này, thực xin lỗi, em trai tôi nghĩ rằng tôi đã chết, cho nên đem cô mang đến nơi này và có những hành động trả thù vô cùng ấu trĩ.
Thật ra tất cả hoàn toàn là hiểu lầm, tôi thay mặt em trai đã gây ra thương tổn cho tiểu thư đây thành khẩn xin lỗi.
Nếu muốn bồi thường, tiểu thư có thể mở miệng."
Đào Hoa chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
Lời nói của người này, rành mạch mà thông qua lỗ tai truyền đến trong não, chẳng qua muốn tiêu hóa hoàn toàn, cô lại mất đến vài phút.
"Hiểu lầm?!"
Đào Hoa như bị sét đánh, từ trên ghế trong nháy mắt bắn lên, tiếp theo dùng một loại ánh mắt hung tàn như muốn ăn thịt người liếc Nguyễn Tuyển Hi, khóe miệngrun rẩy, bên ngoài cười nhưng bên trong lại lạnh lẽo.
"Anh vừa nói...!Anh chính là anh trai bị Mộc Diệc Sinh hại chết theo lời nói của cậu ta? Hắn bởi vì anh, cho nên muốn trả thù Mộc Diệc Sinh, bởi vậy mới tra tấn tôi.
Mà hiện tại anh lại êm đẹp mà xuất hiện ở chỗ này, nói với tôi đây là hiểu lầm, muốn thay hắn cầu xin tôi tha thứ, là ý tứ này hả?"
Đào Hoa đang run rẩy, cả người đều đang run rẩy, nhưng ý nghĩ lại vô cùng trật tự, rõ ràng vô cùng.
"Tiểu thư..."
Tựa hồ đối với phản ứng của cô sớm có chuẩn bị tâm lý, Nguyễn Tuyển Hi trên mặt tuy rằng có áy náy, nhưng ý thẹn kia rõ ràng chưa đạt đến đáy mắt.
"Vì cái gì hắn sẽ cho rằng Mộc Diệc Sinh gϊếŧ anh?" Đào Hoa lạnh lùng hỏi.
"Bởi vì tôi cùng Mộc Diệc Sinh có hiệp nghị ngầm, muốn thông qua lần giả chết này để rửa sạch gián điệp và thành phần tạo phản.
Chỉ là không đoán được Tuyển Hi đang ở nước ngoài sẽ biết được tin tức này, đột nhiên đem tiểu thư bắt cóc đi rồi."
"Ha...ha..."
Nghe Nguyễn Tuyển Lai vừa nói xong, trên mặt cô tuy rằng đang cười, nhưng trong thân thể lại giống như dung nham đang sôi trào, ngọn lửa phẫn nộ cơ hồ muốn đem cơ thể Đào Hoa thiêu đốt.
Nhưng cô rất rõ ràng, trong cơn giận dữ, bụng dưới lại bốc lên một ngọn lửa du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt, khát vọng nam nhân, Đào Hoa dùng móng tay moi vào trong lòng bàn tay, răng cắn chặt môi, trong miệng tràn ngập mùi máu tanh nồng..