Đào Hoa đứng trước cửa trường đại học nhìn đám đông rộn ràng nhốn nháo chen chúc nhau, trụ sở danh giá xúng tầm với thanh danh bấy lâu của, tản ra mùi tri thức cùng nhân văn có bề dày lịch sử ấp ủ lắng đọng suốt trăm năm.
Không sai, cô chạy trốn.
Dọc theo đường đi vô cùng thuận theo mà phối hợp Nguyễn Tuyển Lai đến sân bay, sau đó, cô lấy cớ vào toilet, lợi dụng hắn đang lơ là, tìm thời cơ liền cướp đường chạy như điên, một đầu chui vào trong đám người chen chúc, ẩn nấp thân mình.
Nguyễn Tuyển Lai căn bản không dự đoán được cô sẽ đào tẩu, cho nên không hề phòng bị.
Rốt cuộc, Đào Hoa không xu dính túi, một chút hành lý tùy thân đều không có.
Thử nghĩ một cô gái rơi vào hoàn cảnh một thân một mình lưu lạc dị quốc tha hương như vậy, ngôn ngữ lại không thông thạo, người bình thường sao có thể có dũng khí như thế đâu?
Nhưng hắn lại không hiểu kiểu sinh hoạt như vậy từ trước đến nay đối với Đào Hoa mà nói không khác nhau, cô thật vất vả từ trong khống chế của Mộc Diệc Sinh thoát đi, sao lại có thể chui đầu vô lưới, bỏ qua thời cơ rất tốt như thế.
Cho nên, cho dù con đường phía trước mờ mịt, cô vẫn như cũ không chút do dự lựa chọn chạy trốn.
Đứng ở bên ngoài sân bay, nhìn xe đón đưa tới tới lui lui, Đào Hoa lại không biết nên đi nơi nào.
Nơi này là nước Pháp, một đất nước đối với cô mà nói hoàn toàn xa lạ.
Bỗng nhiên, một bóng hình tự nhiên hiện lên ở trong đầu, người mà Đào Hoa dùng rất nhiều rất nhiều thời gian để quên đi.
Ngày tháng ở bên người Mộc Diệc Sinh, ban đầu, chỉ cần nghĩ đến hắn, trong lòng liền chua xót, ủy khuất chịu không được.
Cho nên cô cưỡng ép mình quên đi, vô số lần tự nhủ bản thân đã không có khả năng quay trở lại quá khứ.
Cô đã học cách giả vờ, giả vờ quên đi.
Nhưng giờ này phút này, người kia liền hiện ra ở trong đầu đang trống rỗng.
Thì ra, không phải cô đã quên, cuộc sống sinh hoạt bên ngoài hoa lệ nội tâm lại vỡ nát, một phần chất phác ấm áp có vẻ càng thêm trân quý, cô lựa chọn trân quý, lựa chọn ký ức thanh xuân chỉ thuộc về mình mà thôi.
Vận may của Đào Hoa thật tốt, không bao lâu liền gọi được một chiếc xe cho mình đi nhờ.
Khoa tay múa chân một hồi, người đàn ông tóc vàng mắt xanh cuối cùng cũng đưa cô đến trước cổng trường, đồng thời để lại một cái hôn gió, dùng giọng điệu mang theo dày đặc tiếng Pháp nói một tràng tiếng Anh chúc cô may mắn.
Ha hả, đàn ông nước Pháp thật lãng mạn nha.
Đào Hoa cảm thấy chính mình đã có chút thích đất nước này, nơi mà người kia một lòng hướng tới.
Cô đã từng trộm lên mạng tra cứu, biết hắn đã đạt được ước mơ, thành công xin đến nơi đây du học, một giây kia, thật sự so với mình thi đậu đại học còn vui vẻ hơn.
Đúng vậy, nếu không phải Mộc Diệc Sinh, giờ phút này cô cũng nên giống sinh viên nơi đây, vừa mới tan học, ôm sách vở, có khả năng sẽ đi nhà ăn, cũng có khả năng đi dạo phố, cùng bạn bè vừa đi vừa trò chuyện, vui cười đùa giỡn, trải qua cuộc sống đại học vừa vui sướng lại đơn thuần, sinh hoạt dưới ánh mặt trời.
.