Đào Hoa cảm thấy hai ngày hôm nay đại khái là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình.
Cô cùng Tô Thập Nguyên tựa như một đôi tình lữ bình thường.
Khi hắn đi học, cô giống như người vợ nhỏ ở trong phòng giặt quần áo, sửa sang lại căn phòng, cho dù ngủ nướng cũng cảm thấy thỏa mãn.
Chờ hắn trở về, hai người sẽ ăn cơm hoặc chỉ là nồi cháo trắng, rõ ràng là loại đồ ăn đơn giản nhất, nhưng bởi vì cô cùng hắn chia sẻ lẫn nhau, mà có vẻ phá lệ ngon miệng.
Lúc Tô Thập Nguyên ngồi ở trên bàn đọc sách, Đào Hoa liền sẽ ở một bên chống cằm nhìn góc nghiêng của hắn đến phát ngốc.
Nếu hắn quay đầu qua đây, chỉ cần giao nhau với ánh mắt ôn nhu đó, trong lòng cô liền cảm thấy ngọt ngào đến không chịu được.
Ban đêm, hai người sẽ ở trên cái giường nhỏ kia liều chết triền miên, trong anh có tôi, trong tôi có anh, thân mật quấn quýt si mê khó lòng chịu được, cuối cùng dùng một cái hôn nhẹ ôn nhu lưu luyến chúc ngủ ngon, ôm nhau đi vào giấc mộng.
Ở trong căn phòng đơn sơ này, cái gì cũng không có, Đào Hoa lại cảm thấy muốn nguyện ý sống như vậy cả đời.
Tuy rằng ban ngày cô kiệt lực bỏ qua nỗi lo lắng sợ hãi, ban đêm lại bị ác mộng ám ảnh trong giấc mơ, sau khi bị Tô Thập Nguyên đánh thức, Đào Hoa ướt đẫm lưng áo, liền vùi vào trong lòng ngực hắn, một câu cũng nói không nên lời, chỉ là gắt gao mà ôm lấy hắn, trong lòng bi thương mà yếu ớt, vô cùng sợ hãi những điều trong mơ sẽ biến thành hiện thực.
Đào Hoa là lén lút rời khỏi, giống như chuyện xưa của Nàng tiên ốc, không mang theo cho hắn bất cứ phiền toái nào, nhưng cô lại cố tình tham muốn, hy vọng ấm áp này có thể kéo dài một chút, đem hồi ức này ghi nhớ thật kĩ, kéo dài từng chút, lại kéo dài thêm chút nữa, để bản thân có đủ khả năng, đủ động lực tiếp tục đối mặt với khoảng thời gian u ám sau này.
Chỉ cần có nhau, dù có khổ sở cô cũng không hề than vãn.
Nhưng khi ác mộng gõ cửa, Đào Hoa đã biết việc mình làm đều vô nghĩa, nếu bản thân không si tâm vọng tưởng như vậy thì tốt rồi.
Dù sao cũng đã trải qua ba năm địa ngũ, chỉ có một chút ngọt ngào ấm áp lại khiến mình hy vọng đến như vậy.
Hiện thực lại hung hăng cắm một dao giữa ngực cô!
Hôm nay là cuối tuần, Tô Thập Nguyên không có tiết học, bên ngoài mưa rơi nặng hạt tí tách tí tách, cho nên hai người lười biếng mà ngốc tại trong ổ chăn ấm áp đọc sách.
Người mình thích ở bên cạnh, hô hấp có thể nghe rõ, Đào Hoa làm gì có tâm tư đọc sách, tay nhỏ rất nhanh liền không thành thật, với vào trong áo sơ mi trắng vuốt vuốt da thịt mềm mại của hắn, ghé vào trên người hắn chu môi hôn hôn.
Đang trong tuổi trưởng thành sức khỏe dồi dào tinh lực tràn trề, Tô Thập Nguyên nơi nào chịu được trêu chọc của cô, rất nhanh liền có phản ứng, nhìn qυầи ɭóŧ của hắn phồng lên lều trại nhỏ, Đào Hoa cười ngây ngô.
Trải qua mấy ngày nay, Tô Thập Nguyên không còn trúc trắc như xưa, một cái xoay người liền đem Đào Hoa đè ở dưới thân, chân dài duỗi ra, tách hai chân của cô ra, thọc sâu vào một cái, ra ra vào vào làm cho nha đầu sướng không thôi.
Điên loan đảo phượng một phen, hơn nửa buổi sáng đã qua đi.
Đào Hoa mềm mại nằm ở trong lòng ngực Tô Thập Nguyên, híp mắt đánh vào miệng, giống như con mèo lười biếng, chỉ thiếu cái đuôi đung đưa qua lại.
Vẫn là Tô Thập Nguyên sợ cô đói bụng đến khó chịu, đứng dậy đi nấu mì.
Đào Hoa lấy áo sơ mi trên giường của hắn mặc vào, cũng đi theo sau đuôi hắn vào phòng bếp nhỏ, từ phía sau vòng lấy eo, an tĩnh ngoan ngoãn mà vẫn không nhúc nhích.
Thật là một chút cũng không muốn tách ra.
Hận không thể cùng hắn hợp nhất, lúc nào cũng có thể dán ở bên nhau, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của hắn, ngửi được mùi hương của hắn.
Không khí trong phòng đang dịu dàng thắm thiết, đột nhiên cửa bị người từ bên ngoài cậy mạnh đá văng.
"Phanh" một âm thanh vang lên, trái tim cô nhảy dựng theo tiếng động đó, Đào Hoa quay đầu nhìn về hướng cửa, nhìn đến Mộc Diệc Sinh đứng ở cạnh cửa nhìn cô, hắn mặc một cái áo gió màu đen, quần cũng đen, nhìn mình bằng ánh mắt lạnh băng.
Trong nhất thời, Đào Hoa chỉ cảm thấy cả người rét run, môi phát run, căn phòng ấm áp tràn ngập không khí lạnh lẽo, cô chỉ có thể gắt gao ôm lấy Tô Thập Nguyên, ánh mắt đã để lộ ra hiu quạnh cùng tuyệt vọng.
Phía sau Mộc Diệc Sinh vọt lên mấy người mặc tây trang nam, không thèm giải thích đem Tô Thập Nguyên đánh ngã xuống đất, một trận tay đấm chân đá, Đào Hoa căn bản không kịp ngăn lại đã bị bàn tay thô bạo trói ra sau lưng.
.