"Không! Không!! Không cần!! Không cần đánh anh ấy!!!"
Đào Hoa nghiễm nhiên đã cả kinh hồn vía lên mây, hận không thể nhào lên bị đánh thay Tô Thập Nguyên, nhưng sức lực của cô so với đám người đó, cơ bản chính là kiến đu cổ thụ vậy, bé nhỏ không đáng kể, chỉ có thể giãy giụa vặn vẹo không ngừng thất thanh thét chói tai.
"Cầu xin anh, không cần đánh anh ấy không cần đánh anh ấy!! Là tôi sai! Là tôi hạ tiện, là tôi chủ động câu dẫn anh ấy!! Cầu xin anh không cần đánh anh ấy!!!" Mặc kệ Đào Hoa nói như thế nào, khóc thút thít xin tha ra sao, những người mang tây trang vẫn xuống tay không lưu tình, rất nhanh trên người Tô Thập Nguyên liền đổ máu, quỳ rạp trên mặt đất, cũng không biết thương tích của hắn như thế nào, nhưng bọn họ tay đấm chân đá lại càng thêm hung hãn, tư thế kia là muốn đánh người đến gần chết mới thôi.
"Anh gϊếŧ tôi đi, gϊếŧ tôi đi!!!"
Đôi mắt Đào Hoa đỏ như máu, dùng hết sức điên cuồng gào rống về phía Mộc Diệc Sinh.
Cuối cùng hắn đã giơ tay lên, đám người kia cũng dừng tay, sau đó đi ra ngoài.
Trước khi bọn họ rời đi còn dùng dây thừng trói chặt Tô Thập Nguyên lại, ném ở trong góc giống như rác rưởi, sau đó đóng cửa chính đã bị đạp hư, để lại không gian trong phòng cho ba người.
Đào Hoa muốn tiến lên đỡ Tô Thập Nguyên
Vừa tới lại bị Mộc Diệc Sinh bắt lấy.
"Buông tôi ra! Buông tôi ra!! Anh buông tôi ra!!"
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm gần chết của Tô Thập Nguyên, trong lòng Đào Hoa như đang đổ máu, ánh mắt hướng về phía Mộc Diệc Sinh, bên trong là ý hận khắc cốt ghi tâm không chút nào che giấu.
Cô đúng là có xúc động muốn gϊếŧ người, hận không thể moi xương róc thịt hắn, đem xương máu của hắn gặm cắn xé nát từng ngụm.
Nhưng mặc kệ Đào Hoa có giãy giụa như thế nào, tay lại bị trói chặt sau lưng, vòng eo bị cánh tay hắn lạnh lùng chế trụ.
Mộc Diệc Sinh bộ dạng phẫn hận rồi lại vô lực giãy giụa của cô, sau đó quay qua nhìn Tô Thập Nguyên đã bị đánh cho thê thảm, môi mỏng gợi lên một trận cười trào phúng.
Hắn bắt lấy Đào Hoa, xách trực tiếp tới trước mặt Tô Thập Nguyên, nhéo cằm, ép cô nhìn vào Tô Thập Nguyên nằm trên mặt đất, lại dùng sức bóp chặt bắt cô ngẩng mặt.
Lòng bàn tay của hắn ở trên mặt cô nhẹ nhàng vuốt ve, thay cô chà lau nước mắt trên mặt đang không ngừng chảy xuống.
Tiếp theo, hắn lại lấy chân đá đá người đang nằm dưới đất, Tô Thập Nguyên gian nan mà miễn cưỡng nâng mặt.
Sau khi nhìn kĩ gương mặt cùng vết thương chồng chất của Tô Thập Nguyên, hắn bỗng nhiên nguy hiểm mà nheo hai mắt.
Điều mà Đào Hoa cùng Tô Thập Nguyên cũng không biết chính là thật ra Mộc Diệc Sinh nhận ra được Tô Thập Nguyên, nhớ rõ gương mặt này của hắn.
Ba năm trước đây, hắn có theo dõi cô trong một khoảng thời gian.
Hắn tránh ở chỗ tối, giấu ở trong một góc quan sát nhất cử nhất động của Đào Hoa, nhìn theo từng bước chân cử chỉ điệu bộ, thời gian trôi qua, sâu trong lòng hắn càng chất chứa dục niệm muốn chiếm hữu cô, mãnh liệt đến mức hắn cảm thấy người phụ nữ này chính là thuộc về hắn, hắn nhất định phải có được!
Nhưng thứ thúc đẩy hắn hành động chính là bởi vì hắn đã nhìn thấy hình ảnh hai người ở bên nhau.
Một ngày kia, thiếu nữ đang ôm eo chàng trai, ngồi ở yên sau xe đạp, trong chiều hoàng hôn, khuôn mặt của người con gái tắm táp trong nắng chiều, nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Không khí tràn ngập ngọt ngào của hai người dường như đang ngăn cách với bên ngoài, thế giới của bọn họ chỉ có lẫn nhau.
Tan học, hai người lại không có về nhà mà là đi công viên.
Trong rừng cây, người con gái ôm eo cậu thiếu niên kia, nhón chân, chủ động hôn môi, hai người môi răng giao triền, hết sức triền miên, hôn đến khó tách rời nhau.
Một giây kia, Mộc Diệc Sinh cảm thấy giống như bị người hung hăng thọc một dao từ phía sau, hận không thể lập tức xông lên tách ra hai người kia ra.
Một cây gậy đánh bay đôi uyên ương, từ ba năm trước, hắn liền muốn làm như vậy.
.