43.
Quyết định
Đào Hoa sau khi bị Mộc Diệc Sinh đè ở trên bàn làm xong, toàn thân cương cứng lạnh như băng, thiếu chút nữa đã từ trên bàn trượt xuống, bị hắn nhéo cổ áo mới không bị tê liệt ngã xuống đất.
Hắn cởϊ áσ gió trùm lên đầu của cô, sau đó kẹp lên mang đi.
Trong suốt quá trình Đào Hoa giống như một cái xác không hồn, không có một tia chống cự, thậm chí ngay cả ý thức chủ động đều bị đánh mất hoàn toàn.
Lông vũ bay đầy trời trong không trung, lông vũ bện thành võng, tẩm ướt da thịt lạnh lẽo, tẩm đến trong xương cốt toàn là hàn ý*.
*Mình nghĩ nguyên câu này chỉ việc "đánh bay đôi uyên ương" nên sẽ có xuất hiện lông vũ í.
Tuy rằng cô được hắn bao lấy bên trong áo gió, được hắn ôm chặt ở trong ngực, Đào Hoa vẫn cuộn tròn như cũ, bị lạnh lẽo làm cho run bần bật, mặt trắng như tờ giấy, môi trắng bệch không có chút tia máu.
Nhìn thấy bộ dáng nửa sống nửa chết của cô, môi mỏng của hắn banh thành một đường thẳng tắp, ánh mắt như vực thẳm âm u, tối mù, sâu không thấy đáy.
Môi mỏng dán lên bên tai cô nặng nề nói.
"Nếu không hy vọng hắn chết không toàn thây, em trở lại thành bộ dạng con người cho tôi.
"
Lại là giọng điệu uy hiếp quen thuộc, nhưng không hiểu sao từng câu chữ không thể tiến vào trong tiềm thức của cô, biểu tình Đào Hoa cứng đờ, chết lặng, chỉ có lông mi nhẹ nhàng run rẩy theo cơ thể.
Lên đến phi cơ, Mộc Diệc Sinh nhét một viên thuốc vào miệng cô, sau đó mạnh mẽ ép cô uống nước ấm.
Không bao lâu sau Đào Hoa đã lăn ra ngủ, bởi vì máy sưởi trong phi cơ đủ ấm, trên khuôn mặt nhỏ trắng bệch cuối cùng có chút màu đỏ.
Mộc Diệc Sinh nhìn người nằm trong lòng ngực, lúc ngủ cô giống như một đứa trẻ cần sự bảo bọc che chở, làm cho lòng người mềm mại tan chảy.
Nhìn Đào Hoa đang ngủ mơ, biểu tình lạnh băng vẫn luôn ở trên mặt Mộc Diệc Sinh rốt cuộc đã động đậy, hắn cúi đầu, đặt môi mình lên môi cô, hôn hôn.
Nhưng ngay cả dưới tác dụng của thuốc, Đào Hoa vẫn ngủ thật sự không an ổn như cũ, nhíu mày lại, khi hắn đã chạm vào môi mình, cô lại không thoải mái nghiêng mặt đi, tránh né hắn tới gần.
Ngay cả ở trong mơ đều không chấp nhận hắn sao?
Nhớ tới Tô Thập Nguyên, cô ấy thà rằng bản thân chết cũng muốn che chở tên kia, đôi mắt Mộc Diệc Sinh lại rơi vào vực thẳm sâu không thấy đáy, dưới vực thẳm phảng phất như có một con thú đang ngủ đông, ẩn nhẫn kiềm chế du͙ƈ vọиɠ có thể xé nát tất cả.
Đào Hoa một lần nữa về lại nhà giam mà hắn bố trí cho mình, hình như đang sợ cô lại nhất thời nghĩ quẩn, hoặc là giống như lần trước, tự mình hại mình, đồ vật bén nhọn trong phòng đều bị thu hồi, ngay cả bàn chải đánh răng đã bị đổi thành chạy bằng điện.
Đối với sự bố trí canh phòng nghiêm ngặt của Mộc Diệc Sinh, Đào Hoa không khỏi cười trào phúng, thật là, nếu cô một lòng muốn chết, ngay cả hắn bắt ghế ngồi đó nhìn chằm chằm mình, cô cũng có thể tìm được chỗ trống.
Khoảng mấy ngày sau, Đào Hoa giống như đã hoàn toàn khôi phục lại trạng thái bình thường, mỗi ngày cứ theo lẽ thường rời giường, ăn cơm, đi ngủ.
Nhưng mà Mộc Diệc Sinh mỗi ngày đều sẽ lại đây.
Hai người tựa như một đôi vợ chồng ân ái, buổi sáng cùng nhau ăn bữa sáng, sau đó trước khi hắn ra ngoài sẽ cho cô một cái hôn sâu.
Chờ đến buổi tối hắn sẽ trở về, sau khi dùng bữa tối bọn họ sẽ tắm gội cùng nhau, Mộc Diệc Sinh sẽ dùng sức thao cô ở dưới vòi hoa sen, giống như muốn điên cuồng ép cô nhập vào bên trong cơ thể hắn, sau đó đem cô đè ở trên tường, hung hãn làm cô từ phía sau giống như ngày hôm đó.
Lực của vòi hoa sen đủ mạnh để tưới nước xối xả, ngay cả khi Đào Hoa không ướt cũng không cảm thấy đau, thậm chí bởi vì tìиɦ ɖu͙ƈ quá độ, du͙ƈ vọиɠ dễ dàng bị đánh thức, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu kháng cự, cơ thể lại rất dễ dàng đạt được kɦoáı ƈảʍ vô biên.
Từng đợt từng đợt tình triều mãnh liệt như muốn đem cô bao phủ, cắn nuốt.
Đào Hoa sẽ không áp lực chính mình, ở dưới tiếng nước xôn xao, cô sẽ lên tiếng kêu to, rêи ɾỉ, theo động tác phập phồng nhộn nhạo của hắn tạo ra độ cung mê người.
Lúc này Mộc Diệc Sinh đã phá lệ làm lâu hơn, cho dù đã xong cũng không rời khỏi cơ thể của cô mà là khóa chặt ở trong ngực.
Thân thể hai người giống như bụi cây quấn chặt vào nhau, nước ấm chảy xuống nương theo cơ thể, tưới xối trên người bọn họ.
Đào Hoa nhắm hai mắt, ổn định lại thân thể mệt mỏi sau khi cao trào, lúc này giọng nói của Mộc Diệc Sinh vang lên bên tai, môi mỏng hắn để lại nụ hôn nhẹ trên sườn mặt của cô, động tác ôn nhu chưa từng có.
"Chúng ta sinh con đi.
"
Tuy rằng giọng điệu hòa hoãn, lại không phải là thương lượng mà là muốn thông báo cho cô hắn đã quyết định xong rồi.
.