Mộc Diệc Sinh thực tức giận.
Tuy rằng Đào Hoa cùng hai nam nhân mặc tây trang đạt thành nhận thức, hiển nhiên bọn họ cũng không nghĩ làm cho Mộc Diệc Sinh phát hiện thất trách của chính mình, bằng không kết cục bọn họ sẽ thực thảm.
Nhưng là, cho dù có dấu diếm, vẫn như cũ không có gì có thể tránh được đôi mắt của Mộc Diệc Sinh.
Bên cạnh Đào Hoa thay đổi hai người tây trang nam, khí thế càng hung ác, ánh mắt càng khôn khéo, chỉ là khi nhìn đến Mộc Diệc Sinh, sẽ co rúm lại một chút, đó là biểu hiện của sự sợ hãi.
Đào Hoa không có tâm tư đi quan tâm cảnh ngộ của hai người tây trang nam kia, bởi vì cô căn bản không rảnh cũng không có năng lực.
Đào Hoa bị Mộc Diệc Sinh cột vào trên giường, hung hăng mà làm một buổi tối, trên người không lành lặn.
Lúc hắn mở ra cà vạt đang cột lấy tay cô, Đào Hoa cảm thấy chính mình đã là một con cá chết, ngay cả cái đuôi đều vô lực mà vùng vẫy.
"Không cần đi câu dẫn nam nhân khác, tôi sẽ thực không cao hứng"
Lúc này Mộc Diệc Sinh bưng một chén cháo, dùng muỗng sứ múc, tiểu tâm mà thổi thổi, biểu tình ôn nhu mà đưa tới bên môi cô.
Đào Hoa há mồm đem cháo uống xong, từng ngụm, cháo rất ngon, cô vẫn như cũ mỗi lần mở mồm đều tác động đến vết thương trong khoang miệng, đau đến mình nhe răng trợn mắt.
Cô cảm thấy chính mình thật xui xẻo, gặp trúng sự việc làm người hết đường chối cãi.
Cô đã không có trang điểm hoa hòe lộng lẫy, thậm chí ngay cả một bên mắt cũng chưa cho Mai Thất một cái, như thế nào liền câu dẫn?
"Không cần bày ra bộ dáng vô tội, em lúc trước chính là như vậy câu dẫn tôi"
Ngón tay Mộc Diệc Sinh xoa hai mắt cô, ánh mắt âm u lập loè, động tác hắn tinh tế ôn tồn như lông chim, phảng phất cô là hi thế trân bảo.
Đào Hoa vô lực mà rũ xuống mắt, cảm thấy dị thường mỏi mệt.
Mộc Diệc Sinh chiếu cố Đào Hoa nghỉ ngơi sau liền đi rồi, hắn rất bận, lúc này đây nếu không phải xảy ra chuyện, hắn sẽ không ở chỗ này ngốc lâu như vậy.
Đào Hoa biết hắn là vì cảnh cáo mình, cảnh cáo làm gì đâu, chẳng lẽ cô còn chưa đủ sợ hắn sao?
Đào Hoa cười khổ một tiếng, ghé vào trên giường, nơi riêng tư nóng rát mà đau, da đều bị trầy xướt, thật tàn nhẫn.
Nam nhân kia thật nặng tay, xem ra hôm nay là không xuống giường được.
Một tuần sau, Đào Hoa lại gặp gỡ Mai Thất.
Làm cô ngoài ý muốn chính là, nam nhân này liền như vậy nghênh ngang mà xuất hiện ở trước mắt mình, ở hội sở tư nhân.
Spa chỉ phục vụ khách hàng nữ.
Trên người hắn ăn mặc đồng phục trắng toát của nhân viên mát xa, trên tay cầm một cái mâm đựng đủ loại chai tinh dầu.
"Khách nhân thỉnh cởϊ qυầи áo"
Hắn nói làm Đào Hoa ngược lại nắm chặt áo tắm dài trên người.
"Anh như thế nào ở chỗ này? Tôi muốn đổi kĩ thuật viên, anh đi ra ngoài".
Đào Hoa bày ra một bộ dáng phu nhân ra mệnh lệnh.
Mai Thất cười cười, tựa hồ không chút nào ngoài ý muốn Đào Hoa sẽ bài xích.
"Nếu biết tôi tiếp cận em có bao nhiêu khó khăn, liền sẽ không đuổi tôi đi như vậy"
Hắn một tay bưng kín miệng chuẩn bị kêu cứu của Đào Hoa, đem cô đè ở trên giường mát xa, gian phòng này cách âm thật hiệu quả, nhưng hắn vẫn như cũ đè thấp tiếng nói.
"Hư, nói nhỏ chút, tôi chỉ là muốn cùng em nói chuyện".
Nói chuyện? Bọn họ có cái gì để nói?
"Tin tưởng tôi, tôi muốn làm thiên sứ của em, giúp em thực hiện nguyện vọng".
Mai Thất cười đến vẻ mặt thân thiết.
Thiên sứ? Lừa quỷ đi thôi! Làm như mình là thiếu nữ vô tri.
Đào Hoa cuối cùng thỏa hiệp, Mai Thất xem ra cũng là nhân vật khá khó chơi, cô cùng hắn an tĩnh đối diện.
"Tay anh đang làm gì?"
Đào Hoa trơ mắt nhìn Mai Thất đem dây lưng của áo tắm cởi bỏ, áo tắm dài rơi xuống làm cô không manh áo che thân, Đào Hoa đã đặt dịch vụ mát xa toàn thân.
"A, tên nam nhân này đủ hung ác, anh ta nên suy xét lại một chút vẫn là nhường tôi đi, tôi chính là thực thương hương tiếc ngọc"
Ngón tay thon dài của Mai Thất chuồn chuồn lướt nước như đàn dương cầm ở trên da thịt trần trụi của cô, dừng ở hai đùi, nhẹ nhàng bẻ ra, xem kỹ vết thương kia còn không có hoàn toàn khép lại.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào nơi riêng tư của cô, Đào Hoa muốn phản kháng, lại bị hắn nháy mắt dùng còng tay trụ ở đầu giường, phảng phất như sơn dương đợi làm thịt, hai chân vô lực mà nhúc nhích, khí lạnh thổi quét trên da, làm cô có chút run bần bật.
"Bộ dạng này thực tốt".
Mai Thất thưởng thức bộ dáng nhu nhược đáng thương của cô, ngón tay nhét vào trong miệng Đào Hoa, muốn lấy hết mật ngọt nơi đầu lưỡi.
"Biết tôi đang làm gì sao?"
Bởi vì tình thế trước mắt hai người chênh lệch quá lớn, Đào Hoa rõ ràng ở vào thế yếu, chỉ có thể lắc lắc đầu.
Mai Thất sau khi cẩn thận mà nghiên cứu, đem một lọ tinh dầu, đổ vài giọt ở trên tay, mùi thơm ngào ngạt quanh quẩn ở phòng trong, làm người như rong chơi ở trong biển hoa, hương huân kia làm người có chút lâng lâng, thần kinh căng chặt bất tri bất giác thả lỏng.
Lòng bàn tay ấm áp của hắn dán ở trên rốn, động vào trên da thịt Đào Hoa, nhiệt độ ấm áp cùng lực độ mát xa gãi đúng chỗ ngứa, Đào Hoa nhịn không được thoải mái mà ưm một tiếng.
"Đây là lần đầu tiên tôi phục vụ người sống như vậy, em hẳn là cảm thấy thực vinh hạnh".
Âm thanh trầm thấp như đàn cello dễ nghe của Mai Thất lúc này vang lên, lời nói tiềm tàng tin tức lại làm thần kinh của Đào Hoa vừa mới thư hoãn nhảy dựng.
"Lại lần nữa tự giới thiệu, tôi là một pháp y".