Từ lúc nhìn thấy Sở Phi mang đến thỏ Mashimaro đến trước mặt mình, Đào Hoa Yêu Yêu đã không nghi ngờ gì về chuyện Sở Phi đã âm thầm theo dõi cô suốt bốn năm cô bỏ đi
Nhưng cô vẫn không biết, ngoài Mashimaro và giúp đỡ cho Thỏa trí sáng tạo Sở Phi còn làm gì. Trực giác nói cho cô, chắc chắn không đơn giản chỉ là những thứ đó
Nhưng là Sở Phi chưa bao giờ nói, cô cũng hiểu nếu có hỏi thì cũng chẳng được gì, dần dần sẽ phai nhạt.
Lần thứ hai cô biết những việc khó có thể tưởng tượng mà Sở Phi làm cho mình trong suốt bốn năm là qua Liễu Tiệp
Lúc đó, những gì Sở Phi phải trả giá rất nhiều, cô biết, thì ra vẫn nghĩ rằng mình cô đơn, bị Sở Phi lãng quên nhưng thật ra bốn năm này chưa bao giờ cô thực sự cô đơn. Cũng như con thỏ Mashimaro kia sẽ thỉnh thoảng xuất hiện “đúng lúc”. Sở Phi giúp đỡ, Sở Phi để ý như một bàn tay vô hình, chưa từng có ngày ngơi nghỉ nhưng cô vẫn chỉ mơ hồ, rốt cuộc là sự trả giá gì khiến Liễu Tiệp đố kị đến thế.
Nhưng Sở Phi vẫn không chịu nói gì, lúc này, cô có lúc giả lả hỏi anh thì anh cũng chỉ thản nhiên nói câu: “Em sẽ cười” rồi xuề xòa cho qua
Cho tới bây giờ, Sở Phi thuật thành công, bọn họ không còn gì lo lắng, cuối cùng có thể an tâm chuẩn bị kết hôn. Anh vẫn chưa từng nhắc tới trong bốn năm đó anh đã làm gì vì cô
Mãi cho đến một ngày
Đó là một sáng chủ nhật đầu mùa hạ, không khí trong lành, hương hoa thơm ngát
Khó có được lúc rảnh rỗi, bọn họ hẹn mấy người bạn thân tụ tập, chuẩn bị mở tiệc barbecue
Lúc đó, cơ thể Sở Phi đã dần khỏe lên, tuy rằng bệnh tim không cho phép anh ăn đồ quá nhiều dầu mỡ nhưng ít ra qua quá trình điều trị, anh đã có thể thoải mái ở cùng mọi người. Những lúc bên nhau trong công viên cũng không cần lo lắng anh bỗng nhiên bị té xỉu, bỗng nhiên đau đầu muốn chết…
Hôm đó thời tiết rất đẹp, trời cao trong xanh, Đào Hoa Yêu Yêu dựa đầu vào vai Sở Phi, bọn họ lẳng lặng ngồi đó, hưởng thụ khoảnh khắc bên nhau, nghe tiếng tim đập. Cô không biết từ bao giờ đã hình thành thói quen, chỉ cần tới gần anh thì không nhịn được muốn nghe tiếng tim anh đập, dường như làm thế sẽ khiến cô an tâm hơn.
Giờ khắc này, cô bỗng nhiên lại nghĩ tới những chuyện trước kia mình không biết. Quá khứ, bốn năm qua của Sở Phi. Nhưng lúc này, tựa vào lòng Sở Phi, cô bỗng nhiên cảm thấy, những chuyện đó thực sự không hề quan trọng, cũng như cô từng nói với Liễu Tiệp: đó là Sở Phi tự nguyện, cam tâm tình nguyện vì cô. Anh làm gì, cô biết hay không cũng đâu có sao?
Đào Hoa Yêu Yêu chậm rãi nhắm mắt lại, cô khẽ mỉm cười, đúng vậy, thật giống như Sở Phi vĩnh viễn sẽ không biết bốn năm đó cô nhớ anh nhường nào, yêu anh sâu đến mức độ nào. Nếu Sở Phi chỉ lẳng lặng theo sau mình thì cũng có sao? Anh sẽ không biết, trong lòng cô nhớ anh đến mức độ nào…
Bên cửa sổ, Nguyễn Mạnh Đông bỗng nhiên cắt ngang suy nghĩ của Đào Hoa Yêu Yêu
Cô đứng lên, chậm rãi đi qua, khó hiểu nhìn Nguyễn Mạnh Đông:
– Làm gì?
Nguyễn Mạnh Đông chỉ thần bí nhìn cô một cái rồi chỉ về một căn phòng nói:
– Em tự xem thì hơn
Cô biết, đó là kho chứa đồ nhưng bình thường luôn khóa, cô từng hỏi Sở Phi nhưng anh chỉ giải thích qua loa rằng trong đó cũng chẳng có gì, cô vốn cũng không để ý. Chẳng lẽ bên trong có gì sao?
Cô nghi hoặc nhìn Nguyễn mạnh đông, Nguyễn Mạnh Đông chỉ vỗ vỗ vai cô nói:
– Em xem là biết
Đào Hoa Yêu Yêu do dự đi tới, trước khi đẩy cửa, tim cô bỗng nhiên như ngừng một nhịp, cô bỗng nhiên cảm thấy bất an nhưng Nguyễn Mạnh Đông ở phía sau khẽ đẩy rồi dùng ánh mắt cổ vũ nhìn cô, sau đó rời đi
Đào Hoa Yêu Yêu cắn chặt răng, hung hăng mở cửa
Trong nháy mắt, cô có một chút thất vọng. Quả thật đây chính là gian phòng để đồ bình thường, chỉ có điểm khác biệt duy nhất là ở góc tường có những hộp giấy xếp chỉnh tề, bên trong hình như có mấy đĩa CD cùng rất nhiều sách vở, giấy tờ gì đó.
Đào Hoa Yêu Yêu cảm thấy mình bị Nguyễn Mạnh Đông đùa giữa, cô tức giận đi ra ngoài, chuẩn bị tìm Nguyễn Mạnh Đông tính sổ thì không cẩn thận làm rơi một cái hộp xuống đất, một tấm ảnh rớt ra, gương mặt quen thuộc trên ảnh hấp dẫn cô. Cô bất giác cúi đầu, nhặt lên, lật những bức ảnh ra xem…
Nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống bức ảnh, Đào Hoa Yêu Yêu bỗng nhiên buông ảnh chụp trong tay, như phát cuồng mà tìm kiếm trong những chiếc hộp giấy
Nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, rơi xuống đĩa Cd, ảnh chụp, túi giấy tờ…
Tháng 3 năm 2003, Đào Hoa Yêu Yêu, sân bay Nam Phi
Tháng 5 năm 2004, Đào Hoa Yêu Yêu, Baviria, Đức
Tháng 6 năm 2004, Đào Hoa Yêu Yêu, Pháp
…
Đào Hoa Yêu Yêu, hợp đồng du lịch Việt Nam
2005, Đào Hoa Yêu Yêu, hợp đồng triển lãm đồ điện với công ty Mont
Đào Hoa Yêu Yêu, hợp đồng tổ chức sự kiện với công ty đầu tư Liszt
…
Đào Hoa Yêu Yêu, Đào Hoa Yêu Yêu, Đào Hoa Yêu Yêu…tất cả mọi thứ, mỗi văn kiện, mỗi CD đều có tên Đào Hoa Yêu Yêu.
Phía sau có tiếng bước chân khẽ truyền đến, giọng nói lành lạnh hơi quẫn bách:
– Yêu Yêu, em có định đi ra không
Đào Hoa Yêu Yêu ngồi chồm hỗm giữa căn phòng nhỏ bị cô lục tung, hồi lâu sau, cô hung hăng hít mũi, oa oa nói:
– Em không biết, thì ra em đã chạy khắp cả thế giới này…
– Em rất thích chạy loạn…Anh có chút ngượng ngùng cười nhẹ.
– Rất vất vả đúng không?
Vẫn luôn luôn lặng lẽ theo sát từng bước đường của cô, khó trách Liễu Tiệp kích động như vậy
Sở Phi cười nhẹ, thoải mài nói:
– Quen là tốt rồi.
Đào Hoa Yêu Yêu thở sâu, cô chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt Sở Phi, ánh mắt cô đã đỏ hồng lên như con thỏ, mũi hồng như bị rắc hạt tiêu mà hắt xì nhiều nhưng ánh mắt cô sáng bừng, ngập tràn tình cảm. Cô nhìn người đàn ông có hơi chật vật trước mặt, điều chỉnh hơi thở một hồi rồi mới khẽ nói:
– Trước kia em vẫn không muốn thừa nhận nhưng giờ không thể không nói, Liễu Tiệp nói ít nhất cũng đúng một câu, nếu em phản bội anh thì ông trời thật bất công.