Đào Hoa

Editor: Lệ Cung Chủ

Beta: Vườn Độc Thoại

Đoán trước các trường hợp cũng không đoán được phát sinh. Hai người kia lên xe, sau đó xe ngựa lên đường. Duy nhất chỉ có âm thanh tiếng bánh xe lăn lộc cộc.

Đôi tay Vương Liên Hoa, bởi vì dùng sức xiết chặt mà trở nên tái nhợt, rốt cục lại thả lỏng, hạ xuống. Trầm Lãng không ở trong xe, vậy ở nơi nào? Cũng không thể kịp nghĩ nhiều, bởi vì hắn có chuyện trọng yếu hơn phải làm. Chỉ đợi vừa đi qua khúc cong, liền theo trong xe thả người mà ra, lướt nhè nhẹ hạ xuống con đường đi ở bên cạnh vách núi. Tư thế tuyệt đẹp như con bướm màu đỏ. Xe ngựa ở trong tầm nhìn dần xa.

Rốt cục thở phào một hơi, quay người lại, đột nhiên liền thấy gương mặt anh tuấn hé ra một nụ cười.

“Trầm Lãng!” Bởi vì giật mình quá độ, Vương Liên Hoa thiếu chút nữa hét ầm lên.

“Đương nhiên là ta.” Trầm Lãng thực đáng giận mà cười nói, “Nếu không phải ta, chỉ sợ ngươi đã chết mười lần.”

Vương Liên Hoa cười lạnh nói: “Nếu không phải ngươi, thật đúng là có rất ít người có thể làm cho ta chết một lần.”

Trầm Lãng nhìn hắn bộ dáng có chút tức giận lúc này, rốt cục nén nhịn cười, thực nghiêm túc mà nói: “Ta vừa rồi trong chốc lát trốn ở dưới xe.”

Vương Liên Hoa đột nhiên cảm nhận được bộ dáng của y hiện tại còn đáng ghét hơn hồi nãy. Vẫn là không để ý đến y, mủi chân một chút, liền bay vút đi. Trầm Lãng gọi lại: “Ngươi đi đâu vậy?”

Xa xa truyền đến một tiếng cười lạnh: “Là nơi ngươi muốn đi.”

Trầm Lãng cúi đầu sờ sờ cái mũi, kìm lòng không được lại cười mỉm.

Mặt trời lặn, bốn người trông chừng ba cái quan tài, ngồi xổm bên cạnh xác của mấy con ngựa cùng hài cốt, thật sự là một chuyện thê thảm.

Ít tuổi nhất là Tiểu Ngũ đã muốn bắt đầu oán giận: “Tam sư huynh, chúng ta chờ ở chỗ này trông chừng, không ăn không uống, còn phải nhìn mấy con ngựa chết, cũng không phải là biện pháp tốt.” Hắn chính là đồ đệ do Minh Hư đạo nhân thu nhận cách đây ba năm trước, tuổi bất quá mười lăm mười sáu, vốn là lưu lạc cô nhi, đến nay vẫn không đổi được bản tính lém lỉnh.

Tam đồ đệ của Minh Hư – Không Minh là người duy nhất đã nhập đạo môn, tuy rằng đứng hàng thứ đệ tam, nhưng tuổi lại lớn nhất, đã ba mươi lăm, đối nhân xử thế cũng ra vẻ chững chạc hơn, nghe Tiểu Ngũ vừa nói như thế, liền khởi lên cao ngạo giáo huấn: “Sư phụ bảo chúng ta đợi hơn ba ngày, cũng phải đợi. Huống hồ sư thúc, sư huynh di chuyển thi hài như vậy chính là đại sự, không thể tha thứ cho ngươi nói chuyện vô lễ như vậy.”

Tiểu Ngũ nghe Không Minh nói như thế, liền không dám tái oán giận, chỉ một đôi mắt nhanh như chớp quay đi. Chỉ còn lại hai đệ tử, đứng hàng lục tên là Từ Hành Chi, người còn lại là cửu đồ Vu Viễn Đình, đều là thiếu niên, cũng nhịn không được nói: “Tam sư huynh, lời tuy như thế, nhưng tính toán lộ trình từ nơi này cho đến Lan Châu, hôm nay sư phụ cùng sư huynh chưa chắc đã quay lại. Qua một canh giờ nữa mặt trời đã muốn xuống núi, chúng ta cũng nên suy nghĩ một chút mới tốt, ngồi mãi ven đường, cũng không phải là cách.”

Tiểu Ngũ vừa nghe hai sư huynh nói như vậy, liền đi tới, thốt lên: “Chính là như vậy, nói không chừng vùng gần đây sẽ có nông gia (gia đình nông dân), chúng ta tá túc một đêm cũng tốt.”

Không Minh mắng: “Tiểu tử không đầu óc, chúng ta trông coi quan tài này, nếu có thì người ta cũng sẽ không cho chúng ta vào nhà.” Lời này vừa nói ra, đột nhiên phát hiện mình cũng nói lỡ, gương mặt vội vàng đoan chính nói: “Chúng ta thêm một lát nữa rồi đi tìm chút cái ăn, cố nhịn một đêm cũng vậy thôi.”

Bốn người lại đợi ước chừng nửa canh giờ, tiểu Ngũ bảo: ” Bụng ta vừa rồi kêu chính là một tiếng to vang, các ngươi có nghe thấy không?”

Vu Viễn Đình không kiên nhẫn nói: “Lại không chỉ một mình ngươi đói.”

Không Minh chính mình cũng hiểu được trong bụng đói khát, ngày lúc xuất phát, cũng không có mang lương khô, giữa trưa đã muốn đói bụng một chút, tới lúc này, thực sự cố nhịn không được. Nhân tiện nói: “Chúng ta để lại hai người ở đây trông coi, hai người đi tìm thức ăn.”

Tiểu Ngũ lập tức hoan hô nói: “Chính ta sẽ đi tìm thức ăn!” Hắn từ nhỏ đã là cô nhi, tất nhiên hiểu được rất nhiều phương pháp săn mồi nơi hoang dã. Chỉ thấy hắn liếm liếm môi nói: “Tam sư huynh ngươi có thể mang theo đồ đánh lửa, ta nếu bắt được chút thú rừng, liền ở trên núi tìm chút củi lửa nướng rồi mang đến cho các huynh ăn.”

Các sư huynh thấy bộ dáng hắn nước miếng cũng muốn tích đến trên mặt đất, mỗi người trong lòng nghĩ: “Nếu là bảo Tiểu Ngũ đi chuẩn bị thức ăn, tám chín mười phần là hắn sẽ ở nơi nào đó ăn no rồi mới tái quay về, đâu thèm quan tâm bọn họ ở đây đói bụng đến hoa mắt. Không Minh khụ một tiếng nói: “Tiểu Ngũ. Ngươi cùng Viễn Đình ở lại trông coi, ta đi cùng với Hành Chi.”

Tiểu Ngũ vừa nghe lời này, môi cong lên đến nửa ngày, nói cũng không nên lời, Vu Viễn Đình tuy rằng cũng có chút bất mãn, chung quy vẫn lớn tuổi hơn mình nên cũng không biểu lộ, chỉ nói: “Tam sư huynh, Lục sư huynh, đi sớm về sớm.”

Không Minh cùng Từ Hành Chi đứng dậy rời đi. Vu Viễn Đình thấy bọn họ đi rồi, liền oán hận nói: “Bọn họ ngay cả bắt con thỏ cũng chưa chắc được, ỷ là sư huynh nên ra vẻ ta đây, không cam lòng để đồ ăn đến miệng chúng ta trước.” Nói vừa xong, nghĩ Tiểu Ngũ chắc chắn ứng hoà (đồng ý), nhưng chẳng ai để ý. Vừa quay đầu nhìn đến Tiểu Ngũ đã chạy đi, không khỏi cả giận nói: “Tiểu tử, ngươi cũng muốn tách ra, bảo ta một mình ở đây chịu đói sao?” Nói xong liền đuổi theo tiến đến bắt lấy cánh tay của hắn.

Tiểu Ngũ cười mỉa nói: “Cửu sư huynh, ta chỉ là muốn đi ngoài.” Liền giãy giãy trong tay Vu Viễn Đình. Vu Viễn Đình nghĩ tiểu tử này nhất định là muốn chuồn mất, liền bắt lấy không chịu thả. Chính ngay lúc kéo lại, từ trong lòng ngực của Tiểu Ngũ rơi ra một vật gì đó.

Vu Viễn Đình vừa thấy liền kêu lên: “Tiểu tử, ngươi gạt các sư huynh cất giấu thứ này!”

Kỳ thật cũng không phải thứ gì nghiêm trọng, bất quá chỉ là một túi giấy dầu đựng bánh bao. Tiểu Ngũ vội vã chạy đi, nhất định là muốn ăn vụng.

Tiểu Ngũ vẻ mặt đau khổ nói: “Các huynh buổi sáng còn thừa, ta gói lại để ăn trên đường cũng không được a?”

Vu Viễn Đình nói to: “Đi! Có sư huynh của ngươi ở đây thì nhất định phải hiếu kính với sư huynh trước.” Nhanh tay lẹ mắt liền đem cái bánh bao kia nhặt lên, vội vàng cắn một hơi, hắc hắc cười nói: “Ngươi hiện tại cũng không cần cởi thủ ( đi vệ sinh ), ngoan ngoãn trông chừng đi.”

Tiểu Ngũ chỉ ồn ào: “Đói chết mất! Đói chết mất!”

Vu Viễn Đình tâm tính thiếu niên, còn cố ý một hơi miệng chậm rãi cắn, cười nói: “Ta là sư huynh của ngươi còn chưa đói, ngươi đói cái gì.” Hắn đột nhiên biến sắc, “Trong bánh bao của ngươi có cái gì kì quái?”

Tiểu Ngũ tức giận nói: “Kì quái cái gì, chính là hương thơm ngào ngạt của sợi măng cùng đậu xanh a!” Vừa quay đầu lại thấy Vu Viễn Đình sắc mặt bất thường, cũng hoảng sợ: “Cửu sư huynh, huynh làm sao vậy?”

Vu Viễn Đình ôm bụng nói: “Ta… đau bụng.”

Tiểu Ngũ tỉnh ngộ nói: “Sư huynh bụng không tốt? Hay chẳng lẽ bánh bao ở trong lồng ngực ta một ngày đã thiu?”

Vu Viễn Đình sắc mặt xanh mét, xoay người bỏ chạy. Tiểu Ngũ còn thẳng đuổi theo nói: “Cửu sư huynh, ngươi đi đâu vậy?” Vu Viễn Đình làm sao còn có thể nói ra, bị Tiểu Ngũ đuổi theo thật xa, mới nghẹn ra một câu: “Ta muốn cởi thủ, ngươi không được đi theo ta!”

Nhưng Tiểu Ngũ vẫn tiếp tục đuổi theo kêu lên: “Sư huynh, không nên đến trong bụi cỏ để cởi thủ, cẩn thận có xà (rắn)!”

Vu Viễn Đình chỉ có thể đáp lại một từ “Hảo”, rốt cuộc nhịn không được, nhắm thẳng đỉnh núi chạy, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ bí mật, lập tức ngồi xổm xuống, chỉ còn tiếng động hừ hừ ha ha.(miễn tưởng tượng =A= )

Tiểu Ngũ lẩm bẩm nói: “Ta đây đi về trước trông giữ.” Nói xong liền xoay người trở về, còn gọi nói: “Sư huynh, ngươi trở về mau một chút a!”

Làm gì còn có người nào để ý đến hắn. Tiểu Ngũ lại đột nhiên nhấc chân chạy cực nhanh. Trốn tránh cư nhiên cũng không phải chuyện xấu gì. Không xấu, chính là muốn che đi cái nông nỗi đáng xấu hổ kia.

Chỉ thấy hắn ở phía xa xa chạy nhanh như bay, sau đó xem chừng chung quanh một phen, rồi đi đến bên cạnh một khối quan tài. Lại thật cẩn thận đẩy nắp quan tài ra.

Từ trên thi thể người nằm trong quan tài lấy ra một tờ giấy, đang định để vào lại đột nhiên trong lòng ngực cảm thấy được bất thường, vội vàng ngẩng đầu lên. Trước mắt đã xuất hiện hai người.

Một thanh sam, một hồng y. Thanh sam chính là tiêu sái, hồng y chính là phong lưu.

Rõ ràng đều là nhân vật xuất chúng giống nhau, Tiểu Ngũ lại chỉ ngơ ngác nhìn một trong hai người. Liền thất thanh thốt lên: “Ngươi là… Đào Hoa?”

Chỉ thấy tờ giấy kia trên tay hắn, rõ ràng là một tấm ngân phiếu. Chỗ bảo lưu dấu gốc của ấn triện ( chỗ đóng con dấu chống giả mạo ), có một đóa hoa đào mặc cọ (mực mài màu đen ngày xưa) nở rộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui