Đào Hoa



Vương Liên Hoa miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt: “Ngươi là muốn mặt trái xoan? Mặt tròn? Hay mặt đầy đặn? Mi là muốn nga mi (lông mi dài và thanh)? Viễn sơn mi? Lung yên mi? Mắt là muốn mắt hạnh? Hay mắt phượng? Theo tại hạ thấy, cô nương phong thái xuất trần, mặt thì nên gầy, cằm nên thu lại, trán đầy đặn chính là đại khí tương thích, mi mắt hợp nhất là mỏng dài —— tuy nói mắt hạnh đào so ra có xinh đẹp, nhưng tu mi mắt phượng tựa hồ càng thích hợp với cô nương……”

Thẩm Lãng cười khổ, chỉ cảm thấy nói không được.

Lâm Kính Hoa thản nhiên cười nói: “Thiếp thân nhiều năm trước ngẫu nhiên nhận được một bức tranh, tranh này tuy không phải là danh gia bút tích, ngay cả khoản bảo lưu ấn giám còn lại cũng không, chính là nữ tử trong tranh này khiến thiếp thân say mê, nguyện làm giai nhân trong tranh này.” Nàng lấy ra một cái trục cuốn tranh nho nhỏ, nhẹ nhàng mở ra.

Vừa thấy qua, Thẩm Lãng cùng Vương Liên Hoa thiếu chút nữa cùng nhau theo tòa thượng ngã xuống dưới.

May mắn hai người đều mang nhân bì diện cụ (mặt nạ da người), thần sắc tuy rằng đại biến, Lâm Kính Hoa cũng nhìn không ra.

Người trên bức tranh, rõ ràng chính là Vương Liên Hoa.

Không không, phải nói nếu Vương Liên Hoa có một tỷ muội song sinh, thì đây hẳn chính là như vậy.

Bởi vì người trên bức tranh dù rằng lộ ra mặt Vương Liên Hoa, nhưng lại là nữ tử, tóc mây cung trang, hoa trâm la quần, diện mạo hình dáng so với Vương Liên Hoa tất nhiên là phải nhu hòa hơn vài phần, thần thái cũng xinh đẹp quyến rũ.

Cách một lớp mặt nạ, Thẩm Lãng nhìn không thấy thần sắc trên mặt Vương Liên Hoa, chính là trong đôi mắt kia kinh ngạc cũng không che dấu được.

Vương Liên Hoa tướng mạo vốn có vài phần giống như Vân Mộng tiên tử, thân là nam tử cũng bị cho là xinh đẹp thanh nhã tuyệt trần, vốn đã từng bị Chu Thất Thất cường bắt phẫn thành nữ nhân, mê đảo Thắng Huyễn khi xưa, hiện giờ lại cùng với Thẩm Lãng một chỗ, càng kiêng kị người ta nói hắn giống nữ tử. Hiện giờ lại có người mang đến tặng hắn nữ trang đồ (tranh nữ nhân), sao không khiến hắn lửa giận bốc lên cao.

Thẩm Lãng tưởng tượng điểm này, sợ Vương Liên Hoa đập bàn, vội vàng hỏi Lâm Kính Hoa: “Lâm cô nương bức tranh này từ đâu mà có?”

Lâm Kính Hoa nguyên bản chính là bình yên ngồi, chờ Vương Liên Hoa nói, lại nghe được Thẩm Lãng hỏi ra một câu như vậy, cũng cảm thấy ngoài ý muốn, vẫn cười nói: “Bức tranh này chính là của một vị thiếu niên bán cho thiếp thân.”

Vương Liên Hoa đột nhiên mở miệng nói: “Thiếu niên kia bộ dạng trông ra sao?”

Lâm Kính Hoa nói: “Bất quá mười bốn – lăm tuổi, trông bộ dạng gầy teo nhỏ, diện mạo thật cũng bình thường, thiếp thân cũng không nhớ rõ, chính là đôi mắt thật sự linh hoạt, thần khí giảo hoạt(giảo quyệt).”

Thẩm Vương hai người nhìn nhau, trong lòng quả có ý ngạc nhiên, lại có loại biểu tình kinh ngạc.

Thiếu niên bán bức tranh kia, đoán chính xác là Tiểu Ngũ.

Mà bức họa này, chỉ sợ cũng xuất ra từ tay Khổng Cầm.

Phía sau tấm ngân phiếu kia chính là một đôi mắt, trong tranh này chính là một nữ tử.

Bức tranh chưa chắc là danh nghệ hạng nhất, chính là lại hình như có hồn họa sĩ.

Khổng Cầm khổ tâm tương tư, nếu nói tâm hắn hy vọng Vương Liên Hoa là thân nữ tử, cũng hợp tình lý.

Lại không biết Tiểu Ngũ vì sao lại đem tới nữ tử này mở bức tranh, mà nữ tử này, thế nhưng sao lại đi ôm tâm niệm muốn tìm đến như vậy?

Đến tột cùng là cơ duyên, hay là hiểm cục (tình thế hiểm độc)?

Lâm Kính Hoa thần sắc lạnh nhạt, nhìn cũng không ra chuyện gì. Chỉ nghe nàng nói: “Không biết công tử diệu thủ, khả có thể hướng thiếp thân thi vu thuật?”

Vương Liên Hoa đảo mắt cười nói: “Đương nhiên có thể.”

Lâm Kính Hoa nhãn trung (giữa tròng mắt) có sợ hãi lẫn vui mừng, lập tức thu lại.

Vương Liên Hoa nói: “Chính là nếu thi vu thuật, liền trở thành kết cục đã định, cô nương nếu muốn hối hận, cũng là không thể.”

Lâm Kính Hoa nhiên cười nói: “Thiếp thân dung mạo bình thường, vẻ đẹp người trong tranh, đã là hy vọng bình sinh xa vời, có gì lại hối đây?”

Vương Liên Hoa nói: “Tây Thi, Ngọc Hoàn đều là tuyệt đại giai nhân, khả Ngọc Hoàn nếu có thể kết hợp vẻ đẹp trên mặt Tây Thi, cũng chưa chắc là hạng nhất. Đạo lý này, cô nương hẳn là hiểu được.”

Lâm Kính Hoa sửng sốt, nói: “Vương công tử nói được là được. Khả như thế nào lại biết được có thích hợp hay không?”

Vương Liên Hoa cười nói: “Này cũng dễ dàng, tại hạ khả làm ra khuôn mẫu, thỉnh cô nương bảy ngày sau lại đến.”



Nhìn thấy Vương Liên Hoa sinh chuyện lạ một bên tự soi gương, một bên tay càng không ngừng làm cái khuôn mẫu kia, Thẩm Lãng không khỏi thở dài.

Duỗi thẳng tay khéo léo bắt lấy cằm kia, khiến cho hắn quay lại, tinh tế đoan trang.

Làm nam tử, hình dáng diện mạo đẹp như vậy thật sự là có chút quá phận. Chính là hắn khí chất thanh nhã, ngày thường lại luôn luôn có chút ngạo khí thần sắc khinh bạc giọng mỉa mai, liền cứng rắn đem tướng mạo trời sinh xinh đẹp tuyệt trần, hoàn toàn biến thành một dạng tuấn tú phong lưu ý.

Nhưng dưới ánh đèn, tóc dài rối tung, ánh mắt mê ly, đôi môi hé mở, một cái đơn bào trắng thuần, thật là mất hồn.

Thẩm Lãng thấy thần thái khuôn mặt hắn lúc này, tự nhiên liền nhớ tới tình hình đêm qua, chỉ cảm thấy gian ngực bụng một cỗ nhiệt lưu dâng lên, ngón tay nắm lấy cằm hắn không khỏi buông ra, chính là nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa đôi gò má như ngọc của hắn, sau đó đưa hắn ôm vào trong lòng ngực, một bàn tay liền tham lam tiến vào đơn y lý (thân áo mỏng) hắn.

Nếu là như mọi khi, Vương Liên Hoa liền hoan hỉ nhắm mắt lại, như hài tử ở trong lòng ngực y nhẹ nhàng đưa đẩy qua lại, thế nhưng hôm nay lại cực kỳ bất đồng. Chỉ thấy hắn đưa tay đẩy ra, nhất thời nhỏm dậy.

Thẩm Lãng bất đắc dĩ cười, bắt tay hắn, nói: “Vương công tử đây là vì sao?”

Vương Liên Hoa trừng mắt nói: “Hôm nay từ ta tới đi.”

Thẩm Lãng nghe hắn nói như vậy, liền biết hắn rất chú ý việc hôm nay, nhưng cũng không nói gì, chính là tựa tiếu phi tiếu (cười mà không cười) mi khiêu khích nhìn hắn: “Thật sự?”

Vương Liên Hoa có chút căm tức, thầm nghĩ bản công tử thời điểm ôm nữ nhân, chỉ sợ Thẩm Lãng ngươi khiên nữ nhân một chút đều phải đỏ mặt đi. Tưởng tượng đến điểm này, hận không thể đem lịch sử quang vinh nhất nhất phân trần. Nhưng lập tức suy lại việc vừa nghĩ, chỉ cảm thấy được tính không khỏi quá mức trẻ con, huống hồ chính mình trước kia lúc hai người hoan ái cũng chưa bao giờ đưa ra cái gì dị nghị, chỉ nói Thẩm Lãng một thân nam nhân cao lớn thô kệch như vậy, ôm ra có cái ý tứ gì?

Thầm nghĩ, liền lại đem những lời kia nuốt trở về, chỉ hận hận nói: “Đương nhiên là thật.”

Thẩm Lãng cũng không nói gì, chính là lười biếng hướng lên giường nằm, nói: “Hảo a.”

Thấy bộ dáng y như vậy, tâm tình Vương Liên Hoa càng thêm không tốt.

Chỉ vì thấy Thẩm Lãng như vậy, hắn liền muốn nhớ tới bộ dáng chính mình ở trong lòng ngực y, rõ ràng là đối lập, khiến cho Vương công tử tự tin da mặt dày đạt đến cảnh giới nhất định, cũng cảm giác có điểm sượng mặt.

Tuy rằng cảm thấy được đem phương thức ôm nữ nhân đi ôm Thẩm Lãng một thân nam nhân cao lớn tráng kiện như vậy thật sự là có điểm ngu ngốc, nhưng lời nói đã xuất, chính là phải luôn làm.

Vương Liên Hoa mắt liếc Thẩm Lãng một cái, hướng áp trên người y, Thẩm Lãng không khỏi thốt một tiếng: “Vương công tử lực thật lớn.”

Vương Liên Hoa hung tợn nói: “Mạc sảo (ý nói đừng có nháo).” Một bên liền cúi đầu hôn trụ miệng y, khiến cho y không thể tái sảo.

Thẩm Lãng tựa hồ thực là hợp tác mà tay vây quanh trụ thắt lưng y, khiến cho hôn này càng thêm sâu xa lâu dài. Y thực sự là ôm thật chặt, khiến cho thân thể hai người chạm nhau, cách một lớp y sam cũng có thể cảm nhận được da thịt nóng lên, bên tai là tiếng thở tinh mịn của nhau, càng thêm thúc giục nhân tình động.

Vương Liên Hoa không khỏi có chút ý loạn thần mê, còn chưa kịp phản xạ, đã bị Thẩm Lãng nghiêng người đem hắn đặt ở phía dưới, tay tham lam tiến thủ vào sam y, vỗ về chơi đùa bộ vị mẫn cảm của hắn, cảm thụ yếu mềm tê dại khiến cho hắn nhịn không được hơi nhỏm dậy, nhẹ nhàng rên rỉ ra tiếng. Hắn gọi thật sự rất dễ nghe, Thẩm Lãng nghe qua có điểm mê muội, tay đưa đi dò xét thân thể hắn.

Cảm giác đau khi ngón tay tiến vào khiến cho Vương Liên Hoa đột nhiên bừng tỉnh lại, muốn giãy dụa cũng đã là giãy không được, chỉ đành nhìn Thẩm Lãng trừng trừng hai mắt, lại nói không ra được lời nào.

Thẩm Lãng nhìn thấy hắn cư nhiên còn dám cười, biểu tình vô tội ra vẻ hồ đồ.

Vương Liên Hoa quả thực sẽ chửi ầm lên, Thẩm Lãng thế nhưng cũng không để cho hắn có cơ hội phản kháng, mạnh rút ngón tay ra, cảm giác đau đớn ma xát cùng nhiệt độ khiến cho hắn thiếu chút nữa liền phải kinh hãi nhảy dựng lên, Thẩm Lãng dùng sức đẩy, liền đem sự vật càng thêm thô to đâm vào bên trong thân thể hắn, liến khiến hắn một tiếng cứng rắn đã đến cửa hầu đành nuốt trở về, không khỏi dùng sức nắm chặt cánh tay Thẩm Lãng, một chút liền xuất họa(vẽ) ra vài đạo hồng ngân tinh tế.

Thẩm Lãng ăn đau, nhíu mày nói: “Vương công tử, ngươi khả ôn nhu chút.” Nhìn biểu tình phó nghiêm trang gọi hắn, trong lòng cả giận, đang muốn đưa tay đánh lui y, Thẩm Lãng lại ôm cổ tay hắn, buộc hắn không thể động đậy.

Đôi tay Vương Liên Hoa có thể sắc sảo điêu luyện, ngón tay thon dài, cổ tay tinh tế, tượng nhân(người tạc tượng) tối xảo, lương y tối giai (tốt nhất), cầm sư (nhạc công) tối hảo, đổ đồ (đánh cược) tối cường mới có được loại trí tuệ mẫn cảm này, đường cong sâu sắc, lúc này mặc dù ngay cả tư thái giãy dụa nhìn qua cũng rất là động lòng người.

Thẩm Lãng khẽ hôn ngón tay hắn, đem hai cổ tay hắn nằm gọn trong tay trái chính mình, tay phải gắt gao đỡ thắt lưng hắn, bắt đầu mãnh liệt xâm nhập. Y đối thân thể hắn dĩ nhiên quen thuộc, nắm giữ từng chỗ mẫn cảm, vừa lòng nhìn thấy hắn khẽ nhếch miệng vô thanh thở, trong con ngươi hình như có nước gợn lưu động, đang muốn nhìn cho rõ ràng, hắn lại cố ý gắt gao nhắm lại, không muốn xem. Thẩm Lãng bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ Vương công tử ngươi lúc này còn tội gì dỗi.

Trong lòng nghĩ như vậy, vì thế lại nhanh hơn vài phần, mỗi lần đều là thôn (nuốt, tiến) tới đỉnh, tái lui tới huyệt khẩu, tức thì được thỏa mãn mà sung huyết luân phiên mãnh liệt, khiến cho Vương Liên Hoa cả người đều bị một loại cảm giác tê dại thỏa mãn mềm mại sở cương lên, Vương Liên Hoa muốn thốt lên, lời đến đầu lưỡi, lại không có một tia khí lực, mỗi một lần tiến vào thân thể liền vô thanh mà co rút, mỗi lúc rút ra dường như còn thoải mái nức nở, mồ hôi tinh mịn che kín trên đôi gò má như ngọc, tóc đen ẩm ướt dính vào trán, hai tròng mắt khẽ nhếch, sóng mắt mềm mại đáng yêu cực hạn.

Thẩm Lãng nhìn chỉ cảm thấy hầu khẩu một trận phát nhanh, động tác càng sâu nhanh hơn, ký ngoan thả tuyệt (đã hung ác mà còn dứt khoát), người này càng lúc càng mãnh liệt đánh sâu vào, Vương Liên Hoa không khỏi sống chết muốn nhỏm dậy, thắt lưng lại bị cố định chặt chẽ trong tay y, chỉ phải cắn răng chịu đựng một chút lại một chút trọng kích, khoái hoạt cực độ cùng đau đớn ma xát chấn động hợp tại một chỗ, tránh cũng không có chỗ tránh, tiếng rên rỉ không tự chủ được mà theo kẻ răng trong lúc đó phát ra: “Chậm…… chậm một chút…… không được…… ở đó…” Thẩm Lãng nghe được thanh âm như vậy, lại làm sao kháng cự, rõ ràng là càng tăng thêm hấp dẫn.

Lại thấy Vương Liên Hoa tinh tế thở dốc, thân mình đã là mất đi nửa phần khí lực, đang muốn tiến vào hắn, Thẩm Lãng lại dừng động tác, nhẹ nhàng ghé vào tai hắn nói: “Ngươi chính là mệt mỏi?”

Vương Liên Hoa đột ngột cảm giác được hạ thân trống, thân mình cũng là một trận thấm mệt đến mỏi nhừ, lại chỉ cảm thấy dục vọng ăn đủ cương lên, nhưng bị xiết trong tay Thẩm Lãng, một chút không thể phát tiết, Thẩm Lãng lại cười meo meo nhìn hắn nói: “Vương công tử ngươi vừa rồi mới nói cái gì, có phải hay không là muốn từ ngươi tới?”

Vương Liên Hoa toàn thân trên dưới, nửa phần khí lực cũng làm sao còn, cáu giận muốn trừng hai mắt liếc y, chính là lúc này ngay cả việc trừng mắt cũng làm không giống, tái trợn to mắt, bất quá trong mắt cũng giống như là một mảnh ôn nhu hứng thú, Thẩm Lãng chính là nhìn ra được hắn cáu giận, nhưng vẫn tiếp tục mỉm cười nói: “Vương công tử, ngươi sao không nói lời nào, ngươi nếu không tới, đành phải từ ta tiếp tục tới đây.” (anh Lãng hảo =]]z)

Vương Liên Hoa rõ ràng nhắm mắt không nhìn y. Nhìn cũng là thêm tức giận, chi bằng không xem. (em dỗi rồi =]]z)

Thẩm Lãng ghé vào tai hắn thấp giọng cười: “Liên Hoa, Liên Hoa, mở mắt ra đi, ta yêu nhất nhìn ánh mắt của ngươi lúc này……”

Vương Liên Hoa đương nhiên càng thêm không để ý tới y. Thẩm Lãng cũng không nói nữa, chính là dùng đầu lưỡi khẽ liếm vành tai hắn, cảm thụ tê tê ngứa khiến hắn nhịn không được liền muốn rên rỉ, Thẩm Lãng lại nhẹ nhàng đưa thân hắn trở mình qua sau, từ vành tai tinh tế, cổ thon dài, thẳng đến bờ vai ôn nhuận như ngọc, một đường hôn đi xuống, Vương Liên Hoa trong tâm còn có chút khí lực, chỉ cắn cái gối đầu, cố gắng không gọi ra, nhưng môi Thẩm Lãng lại một chút hướng dịch chuyển xuống dưới, cuối cùng rồi tham nhập hai chân hắn, khiêu khích bí chỗ, đầu lưỡi linh hoạt chạy, mỗi lượt đến chỗ nào liền như châm lửa vào chỗ đó, khiến cho hai chân hắn nguyên bản đóng chặt lại nhịn không được tách ra, mới vừa rồi bộ vị đã bị mãnh liệt kích thích lại giống như trở về y cũ nẩy lên cảm thụ vui thích, hơi hơi khép mở như yêu thỉnh, thân mình cũng hơi nhỏm dậy, chờ đón nhận lại một cái trùng kích (đánh sâu vào). Thẩm Lãng chính là ở huyệt của hắn nhạt khinh (nhẹ) ma xát, khiến cho hắn càng thêm khó nhịn, cũng là lại không có động tác gì.

Vương Liên Hoa oán hận cắn cái gối đầu, Thẩm Lãng lúc này lại tiến vào thân thể hắn mà không hề báo trước, động tác cũng nhu hòa, chia đều chia đều, một tấc lại một tấc, khả bắt người không chỗ trốn. Cực kỳ nóng rực, lại cực kỳ thong dong, giống như phải bức ra toàn bộ khí lực còn sót lại trong thân thể hắn, đến làm một trận thiêu đốt tận tình cuối cùng.

Vương Liên Hoa bị loại khoái cảm cùng thống khổ tra tấn này dục điên cuồng, nhưng không cách nào phát tiết, thoạt nhìn khuôn mặt nam tử luôn hé ra vẻ tươi cười thập phần chính khí, lúc này lại giống như quỷ mà thường ghé vào tai hắn cười nhẹ: “Liên Hoa, Liên Hoa, ngươi chính là muốn ta mau chút?”

Vương Liên Hoa rất muốn kéo dài cốt khí của hắn, nhưng trong cổ họng phát ra chính là tiếng rên rỉ trầm thấp lại bán đứng hắn, ngay tại thời điểm hắn sắp cam chịu, động tác Thẩm Lãng lại mạnh nhanh hơn, mới vừa rồi chính là trống rỗng cùng không đủ trong nháy mắt lại bị lấp đầy, khoái cảm nặng nề bao vây trụ lại trong thân thể, chỉ phát ra âm thanh hơi thở gấp gáp, ý thức hoàn toàn bị dục vọng chiếm lấy.

“Mau chút, mau chút nữa…… ở đó…” Thẩm Lãng chính là nhẹ buông tay, dục vọng Vương Liên Hoa liền trong nháy mắt đều phun đi ra, cả người cũng bởi vì dục vọng được phóng thích mà nhẹ nhàng chấn động hơi nhỏm dậy, thấy thần thái hắn như vậy, Thẩm Lãng rốt cuộc chịu không được, nhanh đến đồn bộ (mông =]]z) của hắn, lại dùng lực tiến lên vài cái, chất lỏng nóng bỏng tràn vào trong cơ thể Vương Liên Hoa, thân thể cực độ mẫn cảm tái chịu không nổi trùng kích(đánh sâu vào) như vậy, khiến cho Vương Liên Hoa khống chế không được mà lần thứ hai run rẩy nhỏm lên, chỉ cảm thấy một trận lại một trận thoải mái ở chỗ sâu trong thân thể run rẩy tuôn ra, không thể ngăn chặn.

Thẩm Lãng nhẹ nhàng đem thân hắn trở lại, ôm vào trong ngực, vui thích cực độ lúc sau có chút rét run chính là được da thịt ôm ấp bao hạ ấm áp, một loại thỏa mãn gần như hư thoát. Vương Liên Hoa mở mắt ra, ánh mắt rã rời, một nữa cao trào rút đi chính là thể lực cạn kiệt mỏi mệt mê man mị hoặc.

“Muốn chết.” Nói xong câu đó hắn liền nhắm mắt thở ra chính là đã ngủ, thần thái yêu mị phát ra lúc hoan ái vừa rồi chính là như thủy triều dần rút đi, chỉ để lại gương mặt ngây thơ của hài tử hé ra lúc ngủ, xinh đẹp mà tinh thuần (thuần khiết).

Thẩm Lãng đang muốn nằm xuống, đột nhiên nghe được một trận động tĩnh cực nhỏ. Trong phút chốc y khoác lại áo nhỏm dậy, thổi tắt cây đèn, nhanh chóng mở cửa ra.

Chung quanh một mảnh yên tĩnh, duy còn sót lại chính là tiếng Vương Liên Hoa nhẹ nhàng hít thở.

Ánh trăng lẳng lặng sái (rơi vãi) vào phòng, ánh lên gương mặt Vương Liên Hoa khi ngủ càng thêm bình thản điềm tĩnh, cũng ánh về phía bàn trang điểm kia hé ra khuôn mẫu mặt Vương Liên Hoa vẫn chưa hoàn thành trông rất sống động, đúng là đẹp quá lại có chút yêu dị (yêu quái mê hoặc lòng người).

Thẩm Lãng không khỏi thở dài một tiếng.

Việc lần này chỉ sợ không thể thiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui