TẦM MANG NGHĨA TÌM KIẾM, XUYÊN CÓ Ý KIÊN TRINH.
Trong không khí nặng nề, cỏ thần hành không kìm nổi phải nhếch mép. Vừa cong môi đã sợ đế quân phát hiện, phải vờ nghiêm túc mím lại…
Đế quân đưa tay xoa nhẹ ấn đường, lúc cất tiếng đã lại điềm nhiên: “Phong Nghị đang ở đâu?”
Lư hương tinh vẫn luôn cúi đầu, nàng ta nhìn bóng mình dưới ánh nến trước mặt, hốt hoảng giây lát mới thưa: “Đạo tâm Phong Nghị không vững, nghiêng về tà đạo. Hai hôm trước đã giết một yêu tinh, cụ thể là yêu tinh nào thì tiểu yêu không biết. Chỉ biết Phong Nghị moi nội đan yêu tinh xong đã vội vàng dắt đá yêu bắt được trên núi đi mất, phỏng chừng là về sư môn tịnh hóa nội đan.”
Dứt lời, nàng khẽ thở dài, vương vẻ xót thương: “Nguyên Phong chân nhân chính trực, đích thân dạy dỗ toàn bộ đệ tử thủ hạ, chỉ mỗi gã đại đệ tử này tâm thuật bất chính, tu luyện bàng môn tà đạo. Tiểu yêu tuy đạo hạnh ngàn năm nhưng chỉ có sở trường là che giấu khí tức, pháp thuật không địch nổi Phong Nghị, không ngăn gã được.”
“Mưa to trấn Phong Nam mà thần quân đang chứng kiến, thực ra chính là tác phẩm của yêu tinh đã hóa thành lệ quỷ kia.” Nàng ta cúi đầu, trán chạm sàn, cung kính hành đại lễ.
Lư hương tinh tên là Dư Hương, cái tên này được Nguyên Phong chân nhân ban cho.
Nàng được Thính Hạ chân nhân – đấng khai tông lập phái của Cửu tông môn Lĩnh sơn điểm hóa, từ khi có linh thức, đã tu luyện trong tông môn. Sau này được Nguyên Phong chân nhân đánh thức, ban tên Dư Hương.
Cửu tông môn là đại tông tu tiên, một yêu tinh như nàng ta đương nhiên không thể đường hoàng sống ở đấy. Cho nên sau khi thức tỉnh, thuật pháp đầu tiên nàng ta lĩnh hội chính là che giấu hành tung, chỉ mỗi bản lĩnh này thôi… đã ngốn trăm năm.
Sau bị Phong Nghị uy hiếp bằng tính mạng và danh dự của chân nhân, nàng mới bất đắc dĩ làm việc xấu, tóm lại, nàng ta nôm na vẫn là một yêu tinh tốt, lại còn hơi ngốc.
Nàng tuôn một tràng, Tầm Xuyên chỉ nghe được mỗi một câu “sở trường là che giấu khí tức”, y khe khẽ nhịp bàn.
Theo lời lư hương tinh, nàng ta có thể theo đến tận khách điếm này nghĩa là họ đã bị nàng ta phát hiện ngay từ lúc cập bến, sau khi bám đuôi đã nhanh chóng ra tay.
Đáng ngạc nhiên là, nàng ta lại giỏi che giấu khí tức thật.
Nay thần thức của Tầm Xuyên phải gọi là bao la, không ai có thể dễ dàng tránh được sự tra xét của y. Nhưng đến tận khi lư hương tinh ra tay y mới phát giác, xem ra nàng ta dùng từ “sở trường” là vẫn còn khiêm nhường.
Đăm chiêu một lúc, y bỗng nảy ra một ý, hỏi: “Ngoài chính mình, ngươi có thể giúp người khác che giấu khí tức không?”
Dư Hương ngơ ngẩn, sau đó liền gật đầu: “Tiểu yêu tư chất ngu độn, nếu muốn che giấu khí tức cho người khác, phải không xa không rời người đó mới được.”
Nghe thế, Tầm Xuyên hơi thu ánh mắt, nhìn sang cỏ thần hành đứng bên góc: “Vậy sau này ngươi theo nó đi.”
Dư Hương nhìn theo ánh mắt của thần quân, thấy y ám chỉ cỏ thần hành vừa phun nước bọt vào mình, sắc mặt đại biến. Hiềm vì đối phương là thần quân, nàng ta không dám nhiều lời, chỉ nhíu đôi mày lá liễu, đau buồn nhìn cỏ thần hành: “Lệnh của thần quân, tiểu yêu không dám bất tuân. Có điều tiểu yêu vẫn lo lắng cho an nguy của chân nhân…”
Tầm Xuyên trầm ngâm một chốc: “Ta sẽ can thiệp chuyện này.”
Đá yêu lư hương tinh vừa nhắc phỏng chừng chính là Vụ Kính, Dao Hoan chuyến này tìm cô ta, nghe tin chỉ e ít hôm nữa sẽ khởi hành đến núi Lĩnh. Dù sao vẫn phải nhúng tay vào chuyện Cửu tông môn, nhận lời cũng chẳng hề gì.
Dư Hương vốn chỉ muốn xin thần quân châm chước, chờ mình tìm được chân nhân rồi về phụng sự y sau. Dù gì nàng ta đã làm hại long nữ trước, vốn cho rằng hôm nay khó thoát, đời yêu đến nay chấm dứt.
Ngờ đâu thần quân lại không định truy cứu, còn bằng lòng tìm giúp chân nhân, nàng tức khắc hàm ơn vô vàn, cảm kích rơi lệ.
Đến khi Tầm Xuyên mất kiên nhẫn phất tay, nàng ta mới chui về lư hương, im hơi lặng tiếng từ đó.
Sắp xếp xong, y không muốn nhiều lời, khép áo nằm xuống giường.
Vừa nằm xuống, chiếc gáy Dao Hoan nhỡ chạm phải trong lúc thô lỗ cởi áo ngoài của y, bấy giờ như vẫn vương hơi ấm, nóng bỏng dịu dàng.
Hôm phá phong ấn thoát ra, toàn bộ khí tức của y hỗn loạn, vết thương ngoài da sau lưng đã lành, sẹo ngang dọc nom cực kỳ nanh ác. Với y, vết thương ngoài da chỉ như muỗi đốt, không đáng ngại.
Điều thực sự khiến y trăn trở cả đêm chính là thần lực phản phệ sau khi phá phong ấn, hằng đêm tựa từng nhát đao cứa vào vết thương đã lành từ lâu như lăng trì.
Y lắng tai nghe tiếng mưa rơi xuống mái hiên ngoài cửa sổ, chầm chậm khép mắt.
***
Y chiêm bao một giấc.
Đạo hạnh của bản thân trong mộng chỉ ngót nghét ngàn năm, thần lực trời sinh giúp y tu hành nhanh hơn các chi còn lại trong long tộc, thế nên vỏn vẹn ngàn năm đã trở thành người đứng đầu long tộc, nhậm chức Tứ Hải đế quân thống lĩnh tứ hải.
Y hiếm khi tuần sát hải vực, chỉ cần tỏa thần thức, bất kỳ động tĩnh gì trong bốn biển đều không thoát nổi mắt y.
Khi ấy tam giới chưa phân chia rõ ràng, đại chiến thần ma, trời đất một phen hỗn loạn.
Y tu tiên đạo, gần sắp phi thăng, chốc chốc lại có thần tộc bị thương đến nhờ che chở.
Chẳng hay có phải vì thế mà y làm Tứ Hải đế quân chưa mấy lâu đã được Sáng thế thần thượng cổ điểm hóa, nhận làm đệ tử, theo thượng thần đông chinh tây chiến.
Khi ấy y đã là thần, nhưng chưa từng lịch thiên kiếp, chưa đạt viên mãn.
Trước trận đại chiến thần ma cuối cùng, y bị vương gia ma tộc tập kích, trọng thương dưới chân núi Côn Lôn.
Núi Côn Lôn chính là đệ nhất trọng thiên của thiên giới, nằm tận cùng phía Nam. Trên núi Côn Lôn có tiên cảnh đẹp nhất tam giới, tên gọi Dao trì.
Tỉnh dậy sau nhiều ngày mê man, y đã có mặt ở Dao trì.
Đấy là lần đầu tiên y gặp Dao Hoan.
Y theo thượng thần chinh chiến hằng bao năm tháng, gặp khá nhiều nữ tử mỹ mạo của thần tộc và không ít ma vật chí yêu chí mị của ma tộc, nhưng chưa thấy tinh linh thuần khiết từ trong ra ngoài như nàng bao giờ.
Nàng là tinh linh hóa thân từ Dao trì, là sự tồn tại nằm ngoài tam giới.
Nàng đi từ giữa hồ đến, áo mỏng khẽ bước, tóc đen bay bay, tựa Dao trì mỹ cảnh, đẹp đến độ siêu thực.
Nàng đứng giữa mặt hồ biếc xanh, cả người như khoác sa mỏng, sương lạnh thấm qua. Đôi mắt ấy nhuốm màu lam của bầu trời cực Nam, trong veo thuần khiết.
Nàng nhìn y nằm bên bờ rất lâu, vốc nước Dao trì lên mặt y, từng hạt nước như pha lê trải đầy sàn long cung, long lanh thấu suốt.
Xuyên qua sương mù, y như nghe nàng hỏi mình điều gì đấy.
Song gió vừa dấy, không rõ là ảo giác hay thiếu nữ trước mặt đây đã thực sự buông lời hỏi mình, y ngập ngừng hồi lâu, trầm khàn cất giọng: “Tên ta là Tầm Xuyên.”
Tầm mang nghĩa tìm kiếm, Xuyên có ý kiên trinh.
Nhưng khi ấy y không ngờ được rằng từ bấy về sau, mình lại vì kiếm tìm nàng mà kiên trì muôn trùng sông núi.
***
Hôm sau.
Dao Hoan hãy còn ngủ nướng, Tầm Xuyên sai cỏ thần hành sang gọi nàng.
Lệnh của đế quân, cỏ thần hành vẫn phải tuân theo. Nó bưng lư hương tinh sang phòng kế bên, đẩy cửa vào thấy Dao Hoan đang ôm đuôi ngủ đến là say giấc, sắc mặt đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Nó dẩu môi, nghĩ đến tinh linh trong lòng đế quân như ánh trăng khó đặng khinh nhờn, còn con rồng khờ này trời sinh đất dưỡng sắp thành đồ nhà quê đến nơi, so với tinh linh Dao trì trong mộng của đế quân, nàng ta… đâu chỉ một trời một vực…
Làm gì có nửa phần khí chất của tiên nữ Dao trì?
Nó lầu bầu tới gần, bò lên mép giường bằng cả tay và chân, vừa ngồi xuống đã bị đuôi rồng khờ đang say ngủ quét đến, nó chưa kịp luống cuống tránh đã vô tình rớt đất.
Hai chiếc lá trên đầu cỏ thần hành suýt thì dựng thẳng, nó nhịn, lần này không lên giường nữa, đứng kế bên phẫn nộ ngoạm đuôi rồng.
Thường ngày Dao Hoan cưng đuôi mình nhất, chóp đuôi vừa nhói, nàng đã mở bừng mắt dậy.
Thấy rõ cỏ thần hành tức giận đứng bên giường rồi, nàng hung ác nghiến răng: “Mi cắn ta làm gì, mi tuổi chó hả?”
Cỏ thần hành xoay đi không thèm nhìn, nó đặt lư hương xuống bàn, sau đó giơ cái tay nung núc lên vỗ nhẹ nắp lư hương: “Cô ra đây đi.”
Dư Hương hơi sợ Dao Hoan, chần chừ một lúc mới chui ra. Vẫn là bộ đồ xám tro hôm qua, có điều mấy chỗ cỏ thần hành làm thủng đã được chắp vá, đường may tỉ mỉ, xem ra lư hương tinh đã tự khâu thâu đêm.
Nàng ta quỳ xuống định hành lễ với Dao Hoan, vừa uốn gối đã thấy long nữ trên giường trợn tròn mắt, rõ vẻ không tài nào tin nổi: “Ngươi ngươi ngươi ngươi chui từ đâu ra vậy?”
Dư Hương bị hỏi đến mụ mị đầu óc, động tác hành lễ khựng lại, ngoái đầu liếc cái lư nương thân của mình, khẽ gật đầu: “Tiểu yêu chui từ lư hương ra.”
Dao Hoan kinh ngạc, cuống cuồng nhảy xuống giường, hai tay cầm lư hương nhỏ rồi nhìn vào trong, lại thò một ngón tay vào sờ…
Sau đó thán phục ngoái đầu, áng chừng cơ thể Dư Hương: “Ngươi hóa bé được bằng này á?”
Thấy nét sùng bái toát lên từ vẻ mặt của Dao Hoan, Dư Hương ngơ ngẩn, bỗng nhận ra vị long nữ này không khó chung sống như mình tưởng.
Nàng ta không khỏi cong nhẹ khóe môi, biến lại thành một làn khói xanh chui về lư hương: “Tiểu yêu trú trong lư, đương nhiên phải hóa nhỏ hơn lư một chút.”
Dao Hoan nhìn đến là say mê…
Chân thân của nàng là một con rồng xanh, nếu bay ở tầng trời thấp, thì để lại cái bóng khá to dưới đất. Huống hồ nàng bây giờ vẫn chưa lớn hẳn, đến lúc trưởng thành, nàng sẽ ngày càng khổng lồ, điều này chẳng khác nào sét giữa trời quang đối với người yêu cái đẹp như Dao Hoan.
Dư Hương lại chui ra khỏi lư hương, Dao Hoan ngưỡng mộ tới mức mải gặm móng tay.
Cỏ thần hành thầm khinh thường mấy bận, nó tằng hắng, đạo mạo cất giọng trầm trong hình hài ba tuổi: “Bàn chính sự thôi.”
Dao Hoan lườm nó, thầm mắng: “Thằng nhóc xấu xa.”
Cỏ thần hành nguýt lại.
Dao Hoan trừng tiếp: “Hừ!”
Dư Hương bị kẹt giữa hai người, ngó họ giao tiếp bằng ánh mắt như đang ở chốn không người, nàng ta cân nhắc một chút, hắng giọng ngắt ngang: “Tiểu yêu tên là Dư Hương, sau này quấy quả đồng hành cùng long nữ, mong ngài bỏ quá cho.”
Dao Hoan thình lình nghe danh “long nữ”, ngó xung quanh một hồi, ngoái đầu thấy Dư Hương nhìn mình mà nói, mới chõ mũi mình: “Ngươi bảo ta à?”
Dư Hương gật đầu, thấy nàng trời sinh ngây thơ, khóe môi dâng nét cười vui vẻ.
“Ta là Dao Hoan.” Nàng vẫy đuôi, cười tít mắt với nàng ta: “Mai này đã đi cùng…”
Lời chưa dứt, nụ cười bên môi nàng đã mất, đuôi cũng ngừng vẫy.
Nàng chăm chăm nhìn Dư Hương đang cười điềm nhiên, bỗng nhớ đến vẻ nói cười “Nàng ấy xuất hiện rồi” của đế quân đêm qua, hồi tưởng rõ lại, dường như lúc ấy y đang soi xét lư hương.
Thấu tỏ điều này, vẩy rồng trên đuôi Dao Hoan dợn lên, tất thảy dựng thẳng.
Đuôi nàng đánh từng nhịp xuống đất, cơ hồ vẫn không giảm được cơn bực tức đột ngột này.
Nàng hung tợn liếc Dư Hương, hừ lạnh một tiếng, tung cửa sổ đầu không ngoảnh lại, thoắt cái đã biến mất.
Cỏ thần hành mờ mịt…
Rồng khờ đau lòng rồi?