Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa


Khi Ninh Tri và Lục Tuyệt ra khỏi bệnh viện, đoạn đường phía trước đã bị tắc nghẽn.
"Cậu chủ Lục Tuyệt, phía trước có một vụ tai nạn giao thông, chúng ta cần phải đi đường vòng." Người vệ sĩ báo cáo.
Ninh Tri nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xe của giáo sư Viên cách đây không lâu, đụng phải một chiếc xe tải lớn, đầu xe bị móp.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Nhân viên xe cứu thương vừa tới hiện trường, có vẻ giáo sư Viên đang ở trong xe cứu hộ, chỉ thấy ông ta bê bết máu trên đầu, không biết là ngất xỉu hay đã chết.
Người kia chắc là tài xế xe tải, đầu trùm kín mũ, đang kích động nói cái gì đó.
Ninh Tri ngoảnh mặt đi, cô đã cứu được Phương Du Chúc rồi, về phần giáo sư Viên này, ông ta không nghe lời khuyên can, vẫn nhất quyết say rượu lái xe, bị như vậy cũng đáng đời thôi.
Khi trở về nhà họ Lục, mẹ Lục vội vàng chạy tới, bà nhận được tin báo từ vệ sĩ, còn đang chuẩn bị muốn đến bệnh viện xem con trai thế nào, không ngờ vừa ra cửa đã thấy con trai trở về.
Bà phải liên tục xác nhận với vệ sĩ rằng con trai mình chỉ bị thương nhẹ chứ không gặp vấn đề gì nghiêm trọng, sau đó mới bình tĩnh lại được.
Mẹ Lục lại hỏi vệ sĩ vài câu chi tiết hơn, Lục Tuyệt liền kéo Ninh Tri lên lầu.
Ninh Tri phát hiện, cách trang trí phòng của Lục Tuyệt hiện tại giống y đúc so với sau này.

Đặt mình ở đây, cô như quên mất là mình đang xuyên về.
Lục Tuyệt bây giờ có ngoại hình giống với Đại Tuyệt Tuyệt tương lai.

Đường nét sắc sảo, mặt mày tuấn tú, rồi cả đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn cô.
"Bẩn rồi." Lục Tuyệt cúi đầu nói nhỏ.
Sau đó Ninh Tri mới nhận ra mu bàn tay kia của Lục Tuyệt không biết từ lúc nào mà bị bẩn.
Cô nắm tay anh, dẫn anh vào phòng tắm.

Phía trước bồn rửa mặt được lắp một tấm gương lớn, phản chiếu toàn bộ phòng vệ sinh.
Trong gương, Ninh Tri và Lục Tuyệt đứng cùng nhau, trông xứng đôi vô cùng.
Ninh Tri tiêu tốn một mặt trời nhỏ, đổi lấy một phút để đụng vào vật thật, cô mở vòi nước lên.
"Có muốn em giúp anh rửa tay không?" Ninh Tri tươi cười hỏi anh.
Hai mắt Lục Tuyệt sáng lên, ngoan ngoãn gật đầu: "Muốn."
Ninh Tri nắm tay anh đặt ở dưới vòi nước, nhẹ nhàng xoa.
Bàn tay của Lục Tuyệt rất lớn, ngón tay dài, mảnh khảnh, xương ngón tay rõ ràng, rất đẹp.
Cô cố ý xoa xoa đầu ngón tay anh vài lần, khiến tay Lục Tuyệt vô thức siết chặt.
Đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt sáng ngời, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng nói trầm thấp mang theo chút vui thích: "Chị gái kỳ lạ hư."
Anh biết cô đang cố tình trêu chọc anh à?
Xem ra đã có tiến bộ rồi.
Lục Tuyệt nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Ninh Tri, mềm mại, trợn mịn, trắng như tuyết, anh cảm thấy bàn tay của chị gái lạ thật đẹp.
Vốn dĩ là Ninh Tri giúp Lục Tuyệt rửa tay, nhưng hiện giờ đã thay đổi.

Vẻ mặt Lục Tuyệt vừa nghiêm túc vừa chăm chú, nhẹ nhàng xoa tay Ninh Tri, thậm chí còn rửa sạch từng ngón một.
Rửa xong, anh còn lấy khăn giấy bên cạnh lau khô tay cho cô.
Ninh Tri rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của Lục Tuyệt, bây giờ anh đã có thể chăm sóc cho người khác rồi.
Ngay giây tiếp theo, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ninh Tri, Lục Tuyệt nắm tay Ninh Tri đưa lên chóp mũi, cúi đầu xuống nhẹ nhàng ngửi.
Ninh Tri sợ tới mức muốn rút tay về.

"Chị gái kỳ lạ, thật thơm." Lục Tuyệt mím khóe môi lại, ánh mắt có chút ngượng ngùng, môi đặt nhẹ lên đầu ngón tay màu hồng nhạt.
Ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp.
Ninh Tri trợn to hai mắt, trong lòng như có con dã thú bé nhỏ nhẹ nhàng gảy một cái, hơi ngứa ngáy, vừa mềm nhũn vừa tê dại.
Rõ ràng là làm một động tác vô cùng ái muội, nhưng Lục Tuyệt lại dùng đôi mắt trong sáng thuần khiết nhìn cô.

Đúng là đòi mạng cô mà!
Vừa thuần lại vừa dục, quá phạm quy rồi đấy.
Mà lúc này, Lục Tuyệt lại buông lỏng đầu ngón tay Ninh Tri, mặt trên còn lưu lại chút hơi ấm của anh: "Chị gái kỳ lạ, muốn hôn."
Lục Tuyệt không thỏa mãn với hành động hôn lên đầu ngón tay, ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi hồng hào của cô, càng muốn hôn lên môi nhỏ của ừm chị gái kỳ lạ.
"Muốn hôn, muốn hôn chị gái kỳ lạ, muốn hôn chị." Lục Tuyệt nhắc lại, anh vừa thành thật lại vừa thẳng thắn nắm tay Ninh Tri, nói với cô rằng anh muốn hôn cô.
Anh vẫn nhớ đến chị gái lạ mà anh đã hôn trên cáp treo nhiều năm về trước.
Mặt Ninh Tri nóng ran.

Cún con thỏ thẻ xin một nụ hôn, ai có thể từ chối được chứ?
Cô đặt hai tay lên vai Lục Tuyệt: "Anh cúi đầu xuống đi."
Lục Tuyệt rất nghe lời, ngoan ngoãn cúi đầu, đôi môi mỏng không tự chủ áp lên môi Ninh Tri.
Lâu lắm rồi không hôn, Lục Tuyệt trúc trắc lại ngây ngô, không có chút kỹ năng nào, vội vàng liếm khóe môi Ninh Tri, Ninh Tri vòng tay qua cổ anh, chậm rãi hướng anh đi.
Lục Tuyệt căng thẳng cả người, anh thích chị gái kỳ lạ hôn mình như thế.
Lục Tuyệt nếm được hương vị mềm mại và ngọt ngào, anh muốn nhiều hơn nữa.

Trong gương, bóng dáng cao lớn màu đỏ đè cô gái trước bồn rửa mặt, hai tay to ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô.
Một lúc sau, bóng dáng mảnh mai trong vòng tay anh biến mất.
Bờ môi mỏng Lục Tuyệt dính nước, không chạm được sự mềm mại nào nữa, cánh tay trống rỗng, mất đi hơi ấm.
Đôi mắt cụp xuống của anh run lên, hàng mi dài che khuất bóng tối trong mắt anh.
Căn phòng im ắng.
Ninh Tri trở mình, trong miệng dường như vẫn còn hơi thở trong trẻo của Lục Tuyệt, anh học quá nhanh, vừa rồi cô suýt chút nữa đã thở không ra hơi.
Môi của cô hơi sưng đau, lần đầu tiên cô phát hiện Lục Tuyệt nào phải cún con, mà chính là chó sói.
Anh dần bộc lộ bản tính như loài sói của mình.
Ngày hôm sau, Ninh Tri nhớ tới chuyện xuyên không, cô nhanh chóng đọc tin tức.
Lần này, nội dung tin tức trong bài báo mới đã thay đổi, người đã khuất chỉ có giáo sư Viên, không có Phương Du Chúc, hơn nữa còn không có ai bị thương.
Ninh Tri vốn đã biết chuyện rồi, nên khi xem tin tức cô không thấy có gì ngạc nhiên cả.
Biết được bạn gái của Ngụy Tinh quả thật chưa chết, trong lòng cô cảm thấy vui mừng khôn tả, giống như lúc trước cứu bà nội của Lục Tuyệt vậy.

Chỉ vì hành động nhỏ của cô mà cứu được mạng người, khiến cô cảm thấy vô cùng vui sướng từ tận đáy lòng.
Trong phòng thí nghiệm, mọi người có thể thấy hôm nay tâm trạng của Ngụy Tinh rất tốt.
"Cậu có chuyện vui gì à?" Có người không nhịn được hỏi Ngụy Tinh.
"Ngày mai sinh nhật bạn gái, tan sở tôi sẽ tổ chức chúc mừng cô ấy." Ngụy Tinh cười đến mức lộ ra hàm răng trắng, khiến ánh mặt trời cũng ngẩn ngơ.
"Tôi còn tưởng anh có chuyện vui gì lớn lắm cơ." Đồng nghiệp trêu chọc anh.
"Sinh nhật bạn gái đối với tôi là chính là chuyện vui cực kỳ lớn rồi.

Cảm ơn cô ấy được sinh ra." Ngụy Tinh sờ sờ đầu.


"Nhưng mà, quả thật tôi có chuyện quan trọng hơn nhiều, nếu thành công thì sẽ có một đám cưới."
Nam đồng nghiệp đã có gia đình ở bên cạnh hiểu ngay lập tức, vỗ vào người Ngụy Tinh: "Cậu đỉnh đấy, chuẩn bị ngỏ lời cầu hôn đấy à?"
Ngụy Tinh càng cười ngây ngô hơn, không hề phản bác lại lời của anh ta, như ngầm chấp nhận.
"Được rồi, chúc cậu thành công, chúng tôi đều chờ uống rượu tân hôn của cậu đấy."
"Anh Thành, anh đã nói vậy rồi thì nếu chuyện thành công, bữa trà chiều ngày mốt em sẽ mời."
"Đừng lo lắng, cậu nhất định có thể làm được."
Lục Tuyệt vểnh tai lên nghe, nhất là khi nghe thấy Ngụy Tinh sẽ tổ chức sinh nhật cho bạn gái mình, môi anh mím chặt, không biết sinh nhật Tri Tri là khi nào.
...
Sau khi tan sở, Lục Tuyệt xách ba lô màu đỏ đi thang máy xuống cùng với Ngụy Tinh.
Vừa bước tới cổng, một bóng người nhỏ nhắn đã lao tới ôm lấy Ngụy Tinh.
"Cuối cùng anh cũng tan làm rồi, vừa rồi em còn đang phân vân không biết có nên vào đại sảnh chờ anh không." Phương Du Chúc ôm eo Ngụy Tinh, có vài phần làm nũng.
Trên đường người đến người đi, Ngụy Tinh có chút xấu hổ, xoa xoa đầu bạn gái: "Em chờ anh chút nữa nhé, giờ anh chưa rời đi được."
"Được rồi." Phương Du Chúc rất thông cảm mà buông eo anh ta ra, đổi thành nắm tay.

Cô ấy thích nhất là đan chặt ngón tay của mình vào tay bạn trai.
Ở bên cạnh, khóe môi đang mím chặt của Lục Tuyệt buông ra ngay khi thấy chiếc xe màu đen đậu cách đó không xa.
Tri Tri đến đón anh rồi.
Cánh cửa mở ra, Phương Du Chúc nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc: "Chị Tri Tri."
Ninh Tri sững sờ một lúc, cô nhìn thấy Phương Du Chúc ngoài xe đang vô cùng nhiệt tình chào hỏi mình.
Phương Du Chúc lớn hơn Ninh Tri vài tuổi, nhưng bởi vì Ninh Tri đã cứu cô ấy, đã vậy trông Ninh Tri còn điềm tĩnh trầm ổn hơn cô ấy nữa, nên mỗi lần gặp mặt Phương Du Chúc đều không thể khống chế được mà kêu một tiếng "chị".
Ninh Tri nhìn khuôn mặt tươi cười của cô ấy, cười tít mắt: "Rất vui được gặp cô ở đây.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận