Đao Kiếm Thần Hoàng

Trên bầu trời tia chớp giăng đầy, mây tím cuồn cuộn như thần nộ, cực kỳ tức giận.

Đinh Hạo cũng giận.

Keng một tiếng, Đinh Hạo rút thanh kiếm rỉ sét ra, huyền khí dao động toàn thân hắn.

Đinh Hạo chỉ lên trời quát to:

- Ta không thẹn với lòng lấy gì nhận tội? Nếu ngươi là thần linh tại sao không phân thị phi? Làm sao xứng chúng sinh tín ngưỡng? Muốn ta nhận tội hãy hỏi thanh kiếm rỉ sét trong tay ta đã!

Một tiếng quát giống như phật rống, giống như công án bỗng vang bên tai Đinh Hạo:

- Hãy cho câu hỏi thanh kiếm rỉ sét trong tay!

Đinh Hạo ngẩn người, cuộn tranh trước mắt xé rách.

Đinh Hạo nhìn chằm chằm thấy thần linh áo tím, tia chớp đầy trời, mây tím mịt mù không còn, bao gồm bậc thang Vấn Tâm Thiên Thê dài dặc cũng biến mất. Trước mắt Đinh Hạo là ánh sáng dễ chịu, mặt đất nham thạch đen dưới chân hoa văn tự nhiên, bên cạnh là từng cột trụ đá đen đường kính bảy, tám thước dựng thẳng chống khung đỉnh cổ kính tang thương.

Bất giác Đinh Hạo đã đi xong Vấn Tâm Thiên Thê dài dặc đến cửa lớn chủ điện Vấn Hình Đường.

Tiếng rống vừa rồi thức tỉnh Đinh Hạo khỏi ảo cảnh, là Nam Cung Chính một trong hập nhị chưởng hình sử mặc áo vàng hét lên.


Nam Cung Chính thân thiết, khen ngợi nhìn Đinh Hạo. Nam Cung Chính xoay người, môi mấp máy, truyền âm nhập mật báo cáo với ai sâu trong Vấn Hình Đường.

Đinh Hạo đánh rùng mình, tỉnh táo lại.

Đinh Hạo thế mới phát hiện chẳng biết từ bao giờ người hắn ướt đẫm mồ hôi, nắm chặt thanh kiếm rỉ sét đỏ rực như máu, trạng thái gặp đại địch. Đinh Hạo quay đầu nhìn xuống, mây mù mông lung, áng mây lượn lờ, bậc thang đen như con rồng uốn lượn kéo xuống dưới biến mất trong mây.

Vấn Tâm Thiên Thê ảnh hưởng lý trí, khống chế ký ức con người?

Đinh Hạo hết hồn.

Nam Cung Chính lên tiếng:

- Đi.

Nam Cung Chính đi đằng trước, Đinh Hạo theo sát.

Cước chân đặc biệt vang dội trong đại điện trống trải. Đinh Hạo tò mò đánh giá xung quanh.

Khác với phong cảnh non xanh nước biếc xinh đẹp bên ngoài, trong đại điện ánh sáng hơi ấm u. Từng ngọn đèn trường minh kêu tí tách trên các cột đá. Nham thạch đen toát ra mùi máu, mơ hồ nghe tiếng rít gào khóc thét của người chết.

Đi ngang qua như đang đi trong thế giới người chết âm u.

Vấn Hình Đường đúng là nơi thi hành hình phạt tông môn Vấn Kiếm tông, ạnh lẽo âm trầm tích lũy đã lâu.

Nam Cung Chính, Đinh Hạo đi ba nén nhang mới vào sâu trong Vấn Hình Đường.

Khí thế cường đại dâng trào, va chạm tại đây, như có thần linh cao cao tại thượng, uy nghiêm và lực lượng vô tận. Thật khó thể tưởng tượng trên đời tồn tại lực lượng này.

Nam Cung Chính nói nhỏ bên tai Đinh Hạo rồi xoay người đi.

Thân phận một trong hập nhị chưởng hình sử của Nam Cung Chính không đủ tham gia lục điện hội thẩm.

Đinh Hạo hít sâu một hơi, cất bước tiến vào đại điện.

Trong đại điện âm u, hai mươi mây người đứng thẳng, hoặc già hoặc trẻ, hoặc nam hoặc nữ, quần áo khác nhau, điểm giống nhau là khí thế mạnh mẽ như vực sâu biển cả, như cột trời như rồng. Tuy chỉ vô tình lộ ra chứ không phải cố ý nhưng cường đại đến cảnh giới Đinh Hạo không thể suy đoán.

Hai mươi mấy người đứng đây như hai mươi mấy mắt biển, không khí bên cạnh bọn họ biến thành vòng xoáy đáng sợ, hình thành sức hút kỳ dị thay đổi quy luật vật lý trong đại điện. Ngọn đèn trường minh phát ra ánh sáng khi đến bên đám người này thì vặn vẹo.


Đi sâu vào Vấn Hình Đường, trên không trung trôi nổi bảy đoàn sáng rực rỡ màu sắc khác nhau, ánh sáng thu gọn không lộ ra hơi thở gì. Khi hai mươi mấy người trong Vấn Hình Đường nhìn hướng bảy đoàn sáng thì biểu lộ ra tôn sùng, kính sợ, không dám thở mạnh, vô cùng cung kính.

Thanh âm cực kỳ quen thuộc phát ra từ đoàn sáng bạc chính giữa:

- Đinh Hạo, ngươi đến rồi.

Đinh Hạo ngẩn người.

Là giọng của chưởng môn Lý Kiếm Ý.

Nói vậy là bảy đoàn sáng bềnh bồng trong hư không địa biểu cho bảy nhân vật hiển hách nhất, được tôn sùng nhất Vấn Kiếm tông. Bởi vì ngang hàng với chưởng môn thì tất nhiên nắm quyền lực lớn trong Vấn Kiếm tông.

Lần hội thẩm này nếu đã bị gọi là lục điện hội thẩm thì tên như ý nghĩa, chính là lục đại đường Vấn Kiếm tông cộng đồng thẩm vấn phạm nhân, trừ đoàn sáng bạc đại biểu chưởng môn Lý Kiếm Ý ra sáu đoàn sáng khác chắc đại biểu sáu chưởng tọa đại đường Vấn Hình Đường, Tàng Kiếm Đường, Chú Kiếm Đường, Linh Thảo Đường.

Lục điện hội thẩm quan trọng như vậy nhưng chưởng môn Lý Kiếm Ý không lộ mặt chứng minh người trong Vấn Kiếm tông muốn gặp gã rất khó khăn. Đinh Hạo bỗng cảm thấy hai lần được chưởng môn Lý Kiếm Ý đón tiếp là chuyện khó tin biết mấy.

Trong vài giây Đinh Hạo suy nghĩ rất nhiều.

Đinh Hạo bình thản hành lễ:

- Đệ tử Đinh Hạo kính chào chưởng môn, các tiền bối tông môn.

Một thanh âm vang lên:

- Hừ! Tù đồ chịu tội mà dám càn rỡ như vậy? Sao không quỳ xuống?

Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn. Trong hai mươi người có một thanh niên hai mươi bốn, lăm tuổi lạnh lùng nhìn Đinh Hạo. Thanh niên mặt mũi tuấn tú, môi mỏng, mắt hẹp dài, lông mày ít, đen nhạt. Mắt thanh niên lóe tia sáng lạnh, cực kỳ nghiêm khắc.


Người có mặt trong lục điện hội thẩm hôm nay có thân phận hết sức quan trọng trong Vấn Kiếm tông, nhưng Đinh Hạo chưa từng gặp thanh niên này, không quen biết, mới gặp nhau đã ra oai phủ đầu hắn. Không lẽ Đinh Hạo từng đắc tội gã sao?

Đinh Hạo thầm so đo, chẳng hề sợ hãi, không kiêu ngạo không nịnh hót nói:

- Tiền bối cũng cho rằng đệ tử là chịu tội, chịu tội tức là chưa định tội, có thể là vô tội, tại sao phải quỳ?

Thanh niên đó ngẩn người, không ngờ đệ tử ký danh nho nhỏ dám chống đối gã. Thanh niên thấy mất mặt, biểu tình tức giận.

Thanh niên hừ lạnh một tiếng:

- Hừ! Miệng lưỡi bén nhọn, nhìn là biết không phải thứ tốt.

Đinh Hạo cười nhạt.

Đinh Hạo không hiểu nổi tại sao thanh niên chống đối với hắn.

Trong đám người có một kẻ lắc đầu cười nói:

- Trầm Khổ sư đệ cần gì so đo với đệ tử ký danh nho nhỏ lòng dạ không ngay thẳng? Hôm nay thủ tọa lục đại điện đông đủ là vì chỉnh đốn hình phạt tông môn, là thịnh hội lunạ phẩm tông môn chín môn phái Tuyết Châu. Việc nhỏ sớm có định luận chờ sau này nói tiếp.

Người đó mặc áo gấm, bề ngoài khoảng hai mươi lăm, sáu tuổi, sinh mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, thắt lưng treo ngọc tơ vàng, trường kiếm vỏ bằng ngọc, chuôi kiếm cột gọc trụy tơ đỏ, trán cột tơ vàng khảm mỹ ngọc, đỉnh đầu cài trâm bạch ngọc chạm gỗ long bạch ngọc. Điểm phá hủy duy nhất là mặt mày kiêu ngạo làm người ta nhìn chỉ muốn tránh xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận