Đao Kiếm Thần Hoàng

Có một vài người là bị đao kiếm chém chết, cũng có một vài thân thể bị nghiền nát, giống như bị dã thú xé nát. Trên mặt những người này vẫn duy trì sự kinh hoàng và bất ngờ không kịp đề phòng. Hiển nhiên bọn họ vô cùng đề phòng và chiến đấu với những kẻ tập kích do sương mù hóa thành, cuối cùng thực lực không đủ đã ngã xuống.

Tính sơ qua, có ít nhất hơn một trăm tử thi.

Đinh Hạo nhạy bén nhận thấy được, trong đó có khoảng chừng một phần mười tử thi, tình trạng chết kỳ lạ. Trái tim và óc bị móc sạch. Lượng nước bên trong thân thể đều mất hết, giống như cái xác khô nghìn năm, hoàn toàn giống với những thi thể hắn thấy được ở bên bờ cát cuối đoạn tây du Cổ Lộ thứ hai.

- Có người đang săn giết võ giả hai tộc. Sử dụng loại thủ đoạn tàn nhẫn này... rốt cuộc là vì cái gì?

Đinh Hạo mơ hồ cảm thấy, tay thợ săn trong bóng tối này, hẳn chính là cường giả cảnh giới Vũ Vương đỉnh cấp đã ám sát mình.

...

Theo thời gian trôi qua, trong lúc bất tri bất giác, Đinh Hạo đã ở trong thế giới sương mù này, tròn bốn ngày bốn đêm.

Cho tới bây giờ hắn đã hoàn toàn thích ứng loại tiết tấu chiến đấu bất kỳ lúc nào này.

Trong thời gian bốn ngày bốn đêm đi tới, không biết Đinh Hạo đã giết chết bao nhiêu sinh vật do sương mù sinh ra. Thần kinh hắn căng ra như một dây cung, chỉ cần có bất kỳ áp lực, có thể trong nháy mắt làm ra phản ứng chính xác nhất. Động tác của thân thể, có đôi khi thậm chí còn trước cả tư duy.


Giết!

Đinh Hạo sải bước đi tới.

Đao quang kiếm quang từ Tú Kiếm và Vấn Tình Đao trong tay hắn bắn ra, ánh ngọc sáng ngời. Trong nháy mắt, đã chém bốn năm con thú lớn dữ tợn, cao sáu bảy thước làm mấy đoạn.

Sương mù tan đi, con thú lớn biến mất.

Chỉ có điều trong nháy mắt tiếp theo, sương mù cuồn cuộn, nhất thời sẽ hóa thành bộ xương khô hoặc là chiến sĩ mới, giống như quỷ mỵ xông lên.

Thân hình Đinh Hạo tiêu sái, không để ý, dường như đã chìm vào trong sự suy nghĩ nào đó, đối với tất cả mọi thứ bên ngoài đều không để ý tới.

Nhưng đao kiếm trong tay hắn dường như có linh tính, hơi chĩa về phía mặt đất, phóng ra ngân quang hồng quang. Kiếm khí đao khí bắn ra, giống như từng đóa quang hoa bắn ra, có thể dễ dàng đánh tan quái vật sương mù này.

Hắn có thể trong nháy mắt hoàn thành các loại chiêu thức và phản ứng trôi chảy không gặp phải bất kỳ trở ngại nào. Trong mơ hồ, có một cảm giác cả người và đao kiếm hợp lại làm một.

Đinh Hạo đang củng cố tu vi huyền khí cho cảnh giới tam khiếu Đại Tông Sư của mình.

Mấy ngày nay, sau khi tới đây Đinh Hạo đã lĩnh ngộ, sử dụng ra được ít nhất một phần ba của hai trăm bộ chiến kỹ đao kiếm từ Đao Lâu tầng hai và Kiếm Lâu tầng hai. Nhiều loại đao pháp kiếm pháp chiến kỹ giống như dung nhập phân nửa vào trong thân thể linh hồn của Đinh Hạo. Hắn không chỉ lĩnh ngộ được tinh hoa chiêu thức, còn hoàn toàn nắm giữ phương pháp và thời cơ sử dụng những chiêu thức này. Mấy nghìn chiêu đao pháp và kiếm pháp, giữa chúng có thể tùy ý hóa giải nối tiếp, giống như linh dương bỏ sừng không thể tìm ra dấu vết.

Còn lại khoảng chừng hai phần ba số chiến kỹ của Đao Lâu và Kiếm lâu, hắn còn đang trong quá trình lĩnh ngộ.

- Tới thời điểm nên rời khỏi đây rồi. Ở đây sương mù hóa thành quái vật, tác dụng thúc đẩy đối với thực lực của ta đã có hạn, không còn mãnh liệt như lúc đầu. Mặc dù là sương mù hóa thành quái vật cường đại, cũng không thể uy hiếp được mình nữa!

Đinh Hạo suy nghĩ.

Ở trong bốn ngày này, hắn thật ra đã đi qua lối vào của đoạn Cổ Lộ thứ ba. Cánh cửa vòng xoáy màu tím kia không ngừng hiện ra. Trải qua mấy ngày này, cuối cùng Đinh Hạo đã phát hiện ra một vài mánh khóe của thế giới sương mù này.

Càng đến gần vị trí lối vào của cánh cửa vòng xoáy màu tím, thực lực của quái vật và kẻ tập kích do sương mù hóa thành lại càng cao hơn.

Cổ Lộ chung quy có hình dáng dài hẹp. Nói cách khác, càng đến gần điểm cuối của đoạn Cổ Lộ thứ ba, thực lực kẻ tập kích do sương mù hóa thành lại càng cao. Cứ như vậy, không cần dựa vào phương hướng, cũng có thể một đường xông về phía vị trí có bọn quái vật cường đại nhất do sương mù hóa thành, cuối cùng sẽ đến được cuối của đoạn Cổ Lộ thứ ba.


Khi Đinh Hạo lại một lần nữa đi tới cánh cửa vòng xoáy màu tím thời gian, hắn quyết định sử dụng biện pháp này rời khỏi hơi nước thế giới.

Thực tiễn chứng minh, đây là một biện pháp hoàn toàn chính xác.

Sau khoảng chừng nửa ngày, Đinh Hạo cuối cùng đi tới điểm cuối của thế giới sương mù. Sương mù mờ mịt cuối cùng biến mất. Hắn đi tới một mảnh sân cỏ rộng khoảng chừng hơn năm mươi thước. Khắp nơi đều là hoa cỏ xanh tươi khiến tinh thần người ta chấn động. Nhìn xuyên qua sương mù mờ mịt, cảnh tượng xanh non này cuối cùng đã khiến người ta cảm thấy vui mừng.

Không có gì bất ngờ xảy ra, ở khoảng không phía trên sân cỏ, có một cánh cửa vòng xoáy màu tím đang lơ lửng.

Đây là cánh cửa lớn đi thông tới đoạn tây du Cổ Lộ thứ tư.

Giống như ở bờ cát của đoạn tây du Cổ Lộ thứ hai, Đinh Hạo phát hiện ở trên sân cỏ có hai, ba mươi thi thể.

Những thi thể này đều là cường giả Nhân tộc và Yêu tộc.

Có người giãy dụa đi tới nơi này thì trọng thương mà chết. Cũng có người dường như tự giết lẫn nhau, công cụ trữ vật và vũ khí trên người mỗi người đều bị cắt. Một vài khuôn mặt võ giả nữ tính xinh đẹp, thậm chí không còn y phục võ giả, người trần truồng, hạ thể là một mảnh máu và thịt mơ hồ. Hiển nhiên đã xảy ra chuyện cực kỳ bi thảm.

Các cường giả Yêu tộc sau khi chết, trên cơ bản đều hiện ra nguyên hình, đều là một vài dã thú hiếm thấy. Không nghi ngờ gì, thân thể đều bị mở ra. Trong đó các vị trí trân quý của yêu tinh cùng với trái tim có thể tạo ra huyền khí bảo khí, đều bị móc xuống. Đây rõ ràng là do một ít võ giả Nhân tộc gây ra. Dù sao đối với Nhân tộc mà nói, tất cả trên dưới thân thể của Yêu tộc đều là bảo bối!

Đây là một thế giới cực kỳ tàn khốc.

Nhất là sau khi tiến vào tây du Cổ Lộ, bất luận là Yêu tộc hay Nhân tộc, đã sớm mất đi đạo đức căn bản. Ở đây chỉ còn lại có giết chóc trần trụi và quan hệ lợi ích. Cho dù là thi thể, cũng sẽ không nhận được tôn trọng.


Đinh Hạo thở dài một hơi, bước vào cửa đoạn tây du Cổ Lộ thứ tư.

...

...

Vấn Kiếm Tông.

Mùa hè ngắn ngủi trôi qua, trời đông giá rét lại từ từ đến.

Trận tuyết lớn đầu mùa đã sớm phủ xuống, hoàn toàn bao phủ phạm vi mấy trăm dặm vuông xung quanh Vấn Kiếm Sơn. Toàn thế giới đều trở thành một màu trắng. Tuyết Châu ở cực bắc của bắc vực. Một năm mùa đông nhất dài dằng dặc, gần như chiếm một phần hai thời gian. Ngàn dặm tuyết phủ, vạn dặm tuyết bay.

Lý Kiếm Ý lẳng lặng đứng ở đỉnh ngọn núi cao nhất, phóng tầm mắt nhìn về phía nam.

Đó là hướng Thanh Châu.

Ngày hôm nay còn cách thời gian các đệ tử xuất sắc nhất của các tông môn tiến vào chiến trường Bách Thánh, ước chừng hơn ba tháng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận