Đao Kiếm Thần Hoàng

Đinh Hạo đi thêm nửa ngày, đột nhiên thần sắc trở nên ngẩn ngơ. Sau đó hắn chỉ có thể dừng ở tại chỗ.

Bởi vì... Hắn phát hiện mình lại…. lạc đường.

Là một kẻ mù đường, điều này thật sự là quá bi ai.

Thế giới sương mù và thế giới sa mạc trước đó đã đặc biệt thử thách cảm giác phương hướng của Đinh Hạo. Chỉ có điều cuối cùng hắn đánh bậy đánh bạ mà đi ra được. Nhưng hiện tại, thiên địa này một mảnh trắng xoá, trên cơ bản cũng không có vật gì để tham chiếu. Đinh Hạo phát hiện mình rất nhanh đã không phân biệt rõ phương hướng.

Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn lên. Bông tuyết lớn như lông ngỗng đang che kín bầu trời, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

- Thời điểm mới tiến vào đây, gió thổi tới trước mặt. Nói cách khác, nếu như vẫn luôn ngược gió, ta có thể sẽ đi tới điểm cuối của đoạn Cổ Lộ này...

Đinh Hạo chỉ có thể thử những biện pháp khác.

Nhưng thật đáng tiếc lúc này đây hắn đã thử thất bại.

Sau khi đi hơn hai canh giờ, hắn phát hiện mình trở lại chỗ cũ.

Trong không gian tây du Cổ Lộ, bắt đầu từ đoạn thứ ba thế giới sương mù đã tồn tại một loại áp lực vô hình, có thể khiến bất kỳ kẻ nào cũng khó có thể bay trên không trung với một thời gian dài. Điều hạn chế này không thể nghi ngờ gì, càng tạo ra khó khăn lớn hơn cho kẻ mù đường như Đinh Hạo.

- Phải làm thế nào bây giờ?


Đinh Hạo có chút bực tức.

Ở kiếp trước, mình vốn chính là một kẻ mù đường. Không nghĩ tới sau khi chuyển kiếp kế thừa thân thể này, trình độ mù đường của chủ nhân trước đó cũng không thua kém gì mình. Ký ức của hai kẻ mù đường kết hợp lại cùng một chỗ, hiển nhiên không chỉ đơn giản là một thêm một. Đinh Hạo cảm thấy mình ở phương diện thiên phú nhận thức đường này, nếu có được một phần vạn như tu luyện đao pháp và kiếm pháp, mỗi lần cũng sẽ không gặp phải loại chuyện xấu hổ như thế này.

Nếu tiếp tục như vậy nữa, mình sẽ càng xa với đám người Tống Khuyết. Chỗ tốt đều bị những gia hỏa kia chia hết.

- A? Meo meo ngửi thấy được một mùi máu tươi? Có chút chảy nước miếng. Là mùi máu tươi và thịt tươi...

Mèo mập vẫn đang lạnh run nằm trên vai Đinh Hạo, mắt nó đột nhiên trợn tròn, mũi co lại hít vài cái, sau đó trở nên hưng phấn:

- Ha ha, nhất định là có chiến đấu với di chủng hồng hoang trên băng nguyên... Meo meo đói bụng. Ha ha, chúng ta lên đường đi, không tìm được đường cũng không cần lo lắng. Trước hết cứ tìm chút gì ăn đã!

- Ha ha ha!

Manh Manh cũng vui sướng vẫy đuôi.

Trên trán Đinh Hạo chợt xuất hiện vài vạch đen.

Cuối cùng hắn vẫn quyết định đi theo mùi máu tươi xem thử.

Nếu như có thể bắt được một hai con di chủng hồng hoang có trí khôn, nói không chừng có thể dựa vào chúng để tìm được phương hướng.

Được rồi. Từ trước tới nay Đinh Hạo chưa từng căm giận về thói xấu mù đường của mình như bây giờ!

...

...

Phía sau núi Vấn Kiếm Tông.

Khu rác rưởi dốc đá.

- Cái gì? Phía dưới đều huyền tinh quặng? Huyền tinh quặng cực phẩm sao?

Đám người Lý Kiếm Ý bị chấn động mạnh trước tin tức này. Mặc dù bản thân là chưởng môn nhân, tâm cảnh cũng sớm rèn luyện tu vi đến mức nước lửa không sợ, nhưng hiện tại trên mặt Lý Kiếm Ý vẫn lộ vẻ vui mừng, vội vàng hỏi:

- Có bao nhiêu?


Người trở về mặt đất báo tin tức là một vị trưởng lão tông môn. Người này không không phải nổi danh trong đám trưởng lão nắm thực quyền, nhưng tính cách cẩn thận lão thành, tên là Vương Tĩnh. Thực lực ở cảnh giới Đại Tông Sư, tuổi tác đã không nhỏ. Bộ dạng râu tóc bạc trắng.

Lúc này hắn vẫn kích động khó có thể kìm chế được bản thân, hưng phấn đáp lại:

- Tổng cộng phát hiện mười đường huyền tinh thạch, từ trên xuống dưới chí ít cũng có khoảng ngàn mét. Trên vách đều là huyền tinh thạch ngưng kết. Phẩm chất rất cao, chiều sâu không lường được. Tính sơ qua, chí ít cũng có tới một vạn dặm vuông!

Đáp án này khiến tất cả mọi người xung quanh cảm thấy đầu óc cháng váng.

Từng tiếng kêu kinh ngạc vang lên như sấm dậy.

Tuy rằng rất nhiều người trước đó đã ôm hy vọng cực lớn, nhưng trăm triệu lần thật sự không ngờ được lại có nhiều quặng huyền tinh thạch như vậy.

Một dặm vuông quặng huyền tinh thạch có thể khai thác ra chí ít hơn năm ngàn miếng huyền tinh thạch tiêu chuẩn. Một vạn phương, chính là đủ năm nghìn vạn huyền tinh thạch cực phẩm. Số lượng như vậy, trong lịch sử phát hiện quặng huyền tinh thạch ở Tuyết Châu trước kia, quả thực chính là nghe cũng chưa từng nghe thấy. Vấn Kiếm Tông từ khi lập tông tới nay, đã tích lũy vô số năm cũng không có khả năng có nhiều tài phú như vậy!

Có người đã không nhịn được bắt đầu hoan hô.

Đây quả thực là một tòa bảo khố từ trên trời rơi xuống, cũng đủ cho Vấn Kiếm Tông trên dưới mấy vạn người tiêu tiền như nước tùy tiện sử dụng hơn mười vạn năm. Hơn nữa đây vẫn chỉ mới tính sơ qua mà thôi. Nói không chừng sẽ có càng nhiều hơn.

Đám người Lý Kiếm Ý, Đường Phật Lệ và Khí Thanh Sam liếc mắt nhìn nhau, thần sắc cũng trở nên lo lắng.

Có khác thường tức là yêu.

Tình hình dưới dốc đá này thế nào, trong lòng mấy người bọn họ hiểu rõ ràng nhất. Chỉ có điều, phía dưới vốn chỉ là một địa huyệt mê cung bình thường, hoang phế ngàn vạn năm. Trong đó gió gào thét, quỷ sương cuồn cuộn. Tuyệt đối là một nơi cùng hung cực ác. Trước ngày hôm nay, ở đây vẫn không có chút dấu hiệu nào của huyền tinh thạch mỏ xuất hiện. Vì sao trong một đêm long khí màu tím phóng lên cao, lại xuất hiện một quặng huyền tinh thạch cực phẩm với số lượng kinh người như vậy?

Phía sau chuyện này rốt cuộc ẩn dấu điều gì?

- Long khí màu tím này rốt cuộc là từ đâu đến?


Lý Kiếm Ý nghĩ tới điều gì đó, tiếp tục hỏi.

- Khởi bẩm chưởng môn nhân, ta và đám người Thiên Phong sư huynh tối đa chỉ có thể tiến vào đường tinh khoáng ngàn mét, đã bị long khí màu tím từ trong đường hầm dâng lên ngăn cản, không cách nào tiến thêm một bước để dò xét...

Trưởng lão Vương Tĩnh miêu tả cặn kẽ tình cảnh phía dưới.

Vẻ buồn bã càng hiện rõ trên mặt đám người Lý Kiếm Ý.

Mỏ huyền tinh thạch xuất hiện, nhất định có liên quan đến long khí màu tím. Rốt cuộc mê cung ở trong vực sâu dưới lòng đất kia đã xảy ra chuyện gì? Trong một đêm, mê cung bình thường này đã biến thành mỏ huyền tinh thạch? Loại chuyện kỳ quái như vậy quả thực chính là thần tích. Sức người cũng không có thể làm được.

- Ta tự mình đi xem!

Lão quái vật Khí Thanh Sam thần sắc nghiêm túc, thân hình hóa thành một đạo lưu quang, trực tiếp tiến vào dốc đá phía dưới.

Tất cả mọi người lẳng lặng chờ đợi, tâm tình mỗi người khác nhau.

Đại khái sau thời gian một nén nhang, Khí Thanh Sam dẫn theo mười vị cao thủ tông môn khác trở lại.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, mặt hắn không thay đổi, ghé vào bên tai Lý Kiếm Ý nói mấy câu gì đó. Sau đó, mấ vị nắm giữ Vấn Kiếm Tông trong tay phóng ra lực lượng, ngăn cách âm thanh. Sau khi thương nghị sơ qua một hồi, chưởng môn nhân Lý Kiếm Ý trực tiếp đưa ra quyết định - Phong núi!

Chân tướng của chuyện thế nào chỉ có hơn mười vị nắm giữ quyền lực trong tông môn mới biết được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận