Đao Kiếm Thần Hoàng

Lấy bức tường thành cao tới trăm mét dưới chân này làm ranh giới, bên ngoài này là vô số công trình kiến trúc, thoạt nhìn dường như rộng lớn dày đặc, cũng từng khiến đám người Đinh Hạo cảm thán. Nhưng bây giờ so với những nhà cao tầng được xếp ngay ngắn dày đặc như mây bên trong này, quả thực không đủ nhìn.

- Vậy... phải đi như thế nào, mới có thể tìm được tế đàn thần hỏa?

Bản thân Đinh Hạo là kẻ mù đường nhất, nhất thời cảm thấy da đầu tê dại.

- Nhiều phòng và cao ốc như vậy, meo, tới lúc nào mới có khả năng tìm ra tòa bảo tháp?

Tà Nguyệt rầu rĩ. Nó còn đang mộng đẹp tìm bảo.

- Không bằng chúng ta tìm một chỗ, nghỉ ngơi ăn một bữa thật ngon. Dù sao thêm mười mấy ngày nữa, chiến trường Bách Thánh đóng lại. Cần gì chạy đến nơi đây tự tìm khổ ăn. Nếu chẳng may lạc đường bị nhốt ở bên trong, vậy có thể không dễ chơi...

Nhâm Tiêu Diêu yếu ớt kiến nghị. Hắn bị nhốt ở trong vườn thuốc các thần nửa năm, thật sự có chút sợ hãi.

Đinh Hạo chậm rãi lắc đầu.

- Đi!

Hắn cõng Kỷ Anh Khởi trên lưng, thả người nhảy một cái, liền tiến vào trong thành lớn chằng chịt giống như mê cung này.

Nhâm Tiêu Diêu chỉ có thể lộ vẻ đau khổ đuổi theo. Hiện tại bất luận là Yêu tộc vẫn Nhân tộc, vô số người đều theo dõi hắn. Quỷ mới tin, hắn ở trong vườn thuốc thần linh đợi nửa năm, trước đó không mò được đồ gì tốt. Trên người tất nhiên phải cất giấu vô số thần tài bảo dược trân hiếm. Chỉ cần bắt được tên mập mạp này, sau này có thể phát tài, được một khoản lớn khiến ngay cả tông môn siêu cấp tại Bắc Vực cũng đỏ mắt.

Nếu như không đi theo bên cạnh Đinh Hạo, chỉ sợ trong thời gian chưa đầy nửa khắc, hắn thật sự sẽ bị bắt lại, đưa vào lò luyện thuốc.

Ầm ầm!


Đinh Hạo rơi xuống mặt đất, kích phát ra một trận gió mạnh.

Hắn cẩn thận quan sát các công trình kiến trúc xung quanh, có một cảm giác giống như một con kiến đi vào rừng rậm nguyên thủy.

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ có thể nhìn thấy từng mảng trời bị những kiến trúc chung quanh chia cách. So với những tòa kiến trúc màu vàng nhạt, điều càng làm hắn cảm thấy ngạc nhiên hơn chính là những công trình kiến trúc này được sắp xếp ngay ngắn, có một cảm giác giống như những tòa cao ốc chọc trời ở kiếp trước. Một tầng lại nối một tầng, có thang lầu và vách ngăn. Hai bên con đường dưới chân thực sự còn có lối cho người đi bộ, có từng nắp giếng hình tròn. Phía dưới nối liền với cống thoát nước...

- Tại sao lại có cảm giác giống như đi tới một đô thị hiện đại hóa vậy?

Trong lòng Đinh Hạo luôn cảm thấy là lạ.

Đột nhiên…

Ầm ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên. Sau đó chợt nghe Nhâm Tiêu Diêu kêu cha gọi mẹ hét lên, lập tức bò tới gần.

- Có quái vật, quái vật lớn...

Tiểu mập bị dọa. Lời hắn nói còn chưa dứt, đã thấy một người thân cao bốn năm thước, từ phía sau một tòa công trình kiến trúc bên cạnh đi tới.

Quái vật này chỉ có một mắt màu đỏ tươi như máu. Toàn thân vẫn do nham thạch màu vàng nhạt tạo thành, giống như một vị pho tượng nham thạch di chuyển. Trên thân thể nó không ngừng có những mảnh vụn nham thạch rớt xuống. Phần vị trí đốt ngón tay còn đầy bụi và hạt cát, dường như vừa thức tỉnh. Một tay nó cầm lá chắn, một tay cầm kiếm đá, đi từng bước tiến tới.

- Đây là... khôi lỗi chiến ngẫu minh văn? Không đúng, là khôi lỗi chiến ngẫu văn tự Ngụy Thần!

Đinh Hạo thấy trên người khôi lỗi cự nhân nham thạch này, tại vị trí trên ngực lóe lên một văn tự hình xoáy tròn kỳ dị, giống như những dòng máu đang lưu chuyển, mơ hồ phát sáng. Có thể cảm giác được rõ ràng, toàn bộ động lực trên thân thể khôi lỗi nham thạch to lớn này, đều do vòng xoáy văn tự Ngụy Thần cung cấp.

Thấy được đám người Đinh Hạo, cự nhân khôi lỗi nham thạch phát ra một tiếng gầm gừ khó hiểu tối nghĩa, sau đó sải bước chạy tới.

Những đốm sáng màu đỏ chói mắt lóe lên ở trong con mắt độc nhất của nó.

- Cẩn thận.

Đinh Hạo đẩy Nhâm Tiêu Diêu qua một bên, bản thân cũng nhanh chóng tránh.

Trong nháy mắt tiếp theo…

Ầm!

Một đạo quang kiếm màu đỏ từ trong con mắt độc nhất của khôi lỗi thạch nhân nhanh chóng bắn ra, mang theo khí tức giống như hủy diệt, đánh vào vị trí mấy người vừa đứng trước đó.

- Lực phá hủy thật quá cường đại!


Đinh Hạo kinh hãi. Đạo kiếm quang màu đỏ này tương đương với một đòn toàn lực của cường giả Vũ Vương đỉnh cấp.

Vèo!

Thanh kiếm đá trong tay khôi lỗi thạch nhân chém xuống một kiếm.

Lúc này đây Đinh Hạo không tránh nữa. Hắn cố tình thử xem chiến lực mạnh nhất của thạch nhân này thế nào. Hắn đánh ra một quyền, đập vào phía trên thanh kiếm đá.

Ầm ầm!

Một tiếng động lớn vang lên giống như tiếng sấm.

Thạch nhân khôi lỗi bị chấn động tới mức liên tục lui ra ngoài, va vào một công trình kiến trúc phía sau, khiến vô số bụi bay lên.

Thanh kiếm đá trong tay nó cũng bị thủng một lỗ.

Đinh Hạo cũng bị chấn động tới mức lui về phía sau từng bước. Trên nắm tay xuất hiện một vết thương. Máu tươi chảy xuống từng giọt.

Một quyền này, hắn đã xuất ra tám phần lực lượng, không ngờ chỉ đẩy lùi được khôi lỗi thạch nhân, bản thân mình vẫn bị thương. Sức chiến đấu của khôi lỗi thạch nhân này chỉ sợ hoàn toàn không thua kém gì Vũ Vương đỉnh phong. Nhưng thân thể nó đều là do loại nham thạch màu vàng nhạt vô cùng cứng rắn màu vàng nhạt nham thạch kia tạo thành. Cho dù là vũ khí cấp bảo khí cũng khó lấy tạo thành tổn thương quá lớn.

Thạch nhân này nếu so với những khôi lỗi chiến ngẫu ở ngoài thành lớn Cửu Trọng Thiên, không biết cường hãn hơn bao nhiêu lần.

Lẽ nào nó là người bảo vệ tòa cổ thành này?

Trong lòng Đinh Hạo suy đoán, và lại một lần nữa nhào tới chiến đấu cùng khôi lỗi thạch nhân.

Hơn mười giây sau, khôi lỗi thạch nhân này cuối cùng đã biến thành đá vụn.

Với thực lực của Đinh Hạo, đánh bại loại thạch nhân cấp này, còn chưa quá khó khăn.


- Đáng tiếc khôi lỗi thạch nhân này không có trí khôn, chỉ biết chém giết, chẳng phân biệt được đâu là địch, đâu là ta. Bằng không thu phục nó, trở thành hộ vệ trấn thủ Vấn Kiếm Tông, cũng là một lựa chọn tốt.

Đinh Hạo dẫn theo đám người Kỷ Anh Khởi tiếp tục đi về phía trước, trong lòng có chút tiếc nuối.

- Ngươi muốn thu phục bọn chúng cũng không phải là khó. Chỉ cần phá giải văn tự Ngụy Thần, sửa chữa một chút là có thể thu phục khôi lỗi thạch nhân cho mình.

Đao Tổ đột nhiên nói.

- Ách... Đao tỷ không nói sớm.

Sau khi nghe nói vậy, Đinh Hạo hối hận không thôi. Hắn quay đầu nhìn lại. Thạch nhân khôi lỗi đã bị mình đánh thành đá vụn, cũng khó khôi phục.

- Sợ cái gì. Tòa thành thị Ngụy Thần này lớn như vậy, bên trong tuyệt đối không chỉ có một người bảo vệ. Rất nhanh ngươi sẽ gặp được đám khôi lỗi thạch nhân khác còn lợi hại hơn, cao cường hơn nữa...

Đao Tổ bỉu môi nói.

Sự thực chứng minh, Đao Tổ cũng có tiềm chất miệng quạ đen.

Nàng vừa dứt lời…

Ầm ầm!

Trong một con đường bên cạnh, lại truyền tới tiếng chạy thình thịch.Sau đó một khôi lỗi thạch nhân tương tự với thạch nhân lúc trước, trong tay cầm kiếm đá tấm lá chắn chạy đến, phát ra âm thanh tối nghĩa khó hiểu nào đó, rồi nhanh chóng lao qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận