Đao Kiếm Thần Hoàng

Cái này thử thách ánh mắt, khống chế lực lượng. Chớp mắt khống chế băng tinh đóng đinh gần trăm bóng đen quỹ tích bay khó dò, nếu không khống chế lực lượng đến cảnh giới không bỏ sót thứ gì, chỉ dựa vào sức mạnh thì tuyệt đối không làm được.

- Thứ gì đây?

Thiên Xu đại gia xấu xa đến gần quan sát bóng đen bị đóng đinh trên tường băng.

Những bóng đen là quái vật to cỡ ngón tay, trông như ong độc nhưng thân hình nho nhỏ có đôi cánh, toàn thân đen như mực. Bên ngoài cơ thể chúng rậm rạp vảy, đầu to cỡ một phần hai thân thể, không có mắt, vảy to phủ lên.

Khi những cái vảy mở ra lộ răng đen nhọn rậm rạp dưới mỗi cái vảy, âm u, dữ tợn, vô cùng khủng bố.

Các quái trùng bị đóng đinh trên tường băng có một số chưa chết, chúng vùng vẫy, phát ra tiếng rít chói tai.

- Răng thật lợi hại.

Thiên Xu đại gia xấu xa iơ một chủy thủ huyền khí đến gần một con quái vật chưa chết. Cái miệng dưới vẫy táp nhanh như chớp, nửa mũi kiếm biến mất.

Giống như quái vật ăn đậu hủ.

Nhỏ mà có võ.

Đinh Hạo giật nảy mình.

Đây là một chủy thủ huyền khí cỡ bách luyện tinh cương vậy mà chớp mắt đã bị cắn nát, nếu cắn trúng người thì cơ thể cường giả đẳng cấp Võ Hoàng cảnh cũng sẽ bị ăn.

Lòng Đinh Hạo máy động, nhặt một con quái trùng đã chết từ dưới đất lên, bóp mạnh. Đinh Hạo cảm giác như bóp một khối tinh cương, hắn dùng ba phần sức mạnh mới bóp méo nó.

Độ mạnh cơ thể quái trùng siêu khủng, sánh bằng cực phẩm huyền khí.


- Đây là quái vật gì?

Đinh Hạo cảm thấy thật khủng khiếp, chúng nó như con kiến ăn thịt người. Nếu có ngàn vạn quái trùng nhỏ xíu màu đen tổ hợp thành đại quân thì ngay cả cường giả đẳng cấp Võ Thánh cảnh cũng phải nhức đầu.

Quan trọng nhất là quái trùng nhỏ xíu màu đen tránh được thần thức của Đinh Hạo điều tra, lặng lẽ công kích, thật khó tin.

Đang lúc Đinh Hạo suy nghĩ thì thấy Thiên Xu đại gia xấu xa hớn hở lấy hết đám quái trùng nhỏ xíu màu đen bị đóng đinh trên tường bỏ vào nồi đen của mình.

Đinh Hạo lấy làm lạ hỏi:

- Lão làm gì?

Thiên Xu đại gia xấu xa cười toe nói:

- Hì hì, ta cảm thấy mấy con này nấu lên sẽ rất ngon.

Đinh Hạo, đại ma vương mèo mập Tà Nguyệt nôn khan.

Cái thứ như phẩn giòi này mà... ăn được?

Không lẽ lão già này cái gì cũng ăn sao?

Đoàn người Đinh Hạo, Thiên Xu đại gia xấu xa, đại ma vương mèo mập Tà Nguyệt tiếp tục đi tới.

Phía trước có tiếng chém giết.

Khi đoàn người Đinh Hạo, Thiên Xu đại gia xấu xa, đại ma vương mèo mập Tà Nguyệt tới gần thì chiến đấu đã phân ra thắng bại.

Mặt đất để lại một ít tay chân cụt dính máu, trong không khí còn sót yêu khí chưa tán đi. Trên phần cơ thể bị đứt lìa có bóng đen mấp máy, chính là quái trùng nhỏ xíu màu đen lúc trước đoàn người Đinh Hạo, Thiên Xu đại gia xấu xa, đại ma vương mèo mập Tà Nguyệt gặp. Quái trùng nhỏ xíu màu đen như giòi trong xương nuốt sạch những phần tay chân cụt, một cọng lông, quần áo cũng không còn.

Tình hình kỳ dị, máu me, vô cùng hãi hùng.

Quái trùng hung ác tàn bạo làm người không rét mà run.

Chắc có mấy cường giả cảnh giới yêu hoàng xui xẻo bị quái trùng phát hiện và vây công, vất vả chiến đấu cuối cùng không thoát chết. Mấy cường giả cảnh giới yêu hoàng đều chết hết thành mồi ngon cho quái trùng nhỏ xíu màu đen.

Cảm giác đoàn người Đinh Hạo, Thiên Xu đại gia xấu xa, đại ma vương mèo mập Tà Nguyệt đến, đám quái trùng nhỏ xíu màu đen kêu vù vù thành áng mây che trời bao vây.

Đinh Hạo há mồm phun ra ngọn lửa đỏ đốt mảng lớn quái trùng nhỏ xíu màu đen thành tro tàn. Đây là lần đầu tiên Đinh Hạo thử sử dụng lửa sau khi dung hợp tinh huyết của Tất Phương. Đúng là mọi việc đều thuận lợi, chớp mắt đốt quái trùng nhỏ xíu màu đen thành tro.

- A? Khoan khoan khoan, đừng đốt, ngươi đang phí của trời!

Thiên Xu đại gia xấu xa đau lòng hét to:

- Mỹ thực của ta. Mỹ vị của ta. Mau, mau bỏ vào nồi của ta!


Thiên Xu đại gia xấu xa huơ nồi đen liều mạng thu quái trùng nhỏ xíu màu đen.

Cái nồi đen thoạt tổng chỉ có nửa thước nhưng như hang không đáy, phát ra sức hút đáng sợ. Quái trùng nhỏ xíu màu đen bị thu ào ào vào cái nồi đen, trông như bọn chúng chủ động bay vào nồi.

Trong thời gian ngắn có ngàn vạn quái trùng nhỏ xíu màu đen vào trong cái nồi đen.

Quái trùng nhỏ xíu màu đen có chút trí tuệt, thấy không thể thắng thì tản ra, biến mất quanh đống phế tích.

Thiên Xu đại gia xấu xa chưa thỏa mãn, lầm bầm:

- A? Đừng đi! Mau vào nồi của ta...

Thiên Xu đại gia xấu xa nhấc chân đuổi theo cái nồi đen.

Đinh Hạo tiếp tục đi tới trước, bất giác vào sâu trong di tích Thánh Đường Thần Điện, lại thấy nhiều dấu vết chiến đấu. Theo Đinh Hạo suy đoán có ít nhất bốn, năm mươi cao thủ nhân loại, yêu tộc vùi thây trong mê cung sụp đổ này, đều vào miệng quái trùng nhỏ xíu màu đen.

Cuối cùng thuận lợi đi ra mê cung tường đổ, đằng trước là một quảng trường to lớn nhìn không thấy biên giới, to đến khó tin. Thật khó tưởng tượng rừng rậm Mai Cốt sâm lâm sẽ có nơi chốn như vậy.

Đinh Hạo cảm thấy hắn khá may mắn.

Nếu không có Thiên Xu đại gia xấu xa thì theo thì Đinh Hạo đã lạc đường trong mê cung hoang tàn này.

Bây giờ Đinh Hạo chắc chắn có nhiều cường giả bị nhốt trong mê cung.

Chắc chưa đến một nửa người có thể ra khỏi mê cung này.

Trước mặt Đinh Hạo có một quảng trường rộng thênh thang.

Quảng trường rộng thênh thang lát đá màu vàng, cổ kính rộng rãi kéo dài đến cuối chân trời.

Mỗi cách vài trăm thước sẽ có một cột rồng màu vàng, ánh sáng rực rỡ như đúc bằng vàng, cao ngất đâm mây không thấy đỉnh. Tạo hình mỗi cột trụ không giống nhau, hoặc là người hoặc yêu ma, sống động như thật. Trông như từng cường giả thần ma thượng cổ giáng xuống quảng trường rộng thênh thang vô tận.

Đinh Hạo thầm nghĩ:


- Sao lại có quảng trường rộng thênh thang như vậy? Có chút bất thường, hay là trận pháp không gian?

Thiên Xu đại gia xấu xa nhìn tấm bản đồ di tích Thánh Đường Thần Điện trong tay, trầm ngâm nói:

- Chắc đây chính là một trăm lẻ tám ma thần quảng trường. Truyền thuyết rằng Thánh Đường Thần Điện từng xây dựng một cổ chiến trường, những cột rồng vàng thông thiên giam cầm thần hồn một trăm lẻ tám vị tuyệt thế cường giả của Trung Thổ Thần Châu.

Đinh Hạo tới gần một cây cột rồng thông trời.

Ai ngờ cột rồng cách năm mươi thước nhưng Đinh Hạo càng đi càng thấy xa.

Bóng người bên cạnh chớp lóe, Đinh Hạo thấy Thiên Xu đại gia xấu xa không nhúc nhích đã đến trước cột rồng.

Thiên Xu đại gia xấu xa cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Tốc độ trên quảng trường trái ngược, càng đi chậm thì di động càng nhanh.

Đinh Hạo ngẩn người, thả chậm bước.

Quả nhiên trong nháy mắt khoảng cách giữa Đinh Hạo và cột rồng càng lúc càng gần.

Đinh Hạo hút ngụm khí lạnh:

- Chắc đây là loại đảo ngược lực lượng pháp tắc?

Thật khó tưởng tượng nổi di tích Thánh Đường Thần Điện làm được điều này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận