Dao Lâm Ngọc Thụ


" Đuổi theo hắn, đừng để hắn chạy thoát !"
Trên đường phố nhộn nhịp của kinh thành, ánh đèn lồng lung linh chiếu sáng khắp nơi.

Tô Cảnh Dao trong trang phục nam nhân vội vã chạy trốn khỏi đám hộ viện của Hoa Dương Y Quán.

Tuy nhiên, chúng lại ngày càng áp sát.

Cảnh tượng hỗn loạn khiến cả con phố nháo nhào hết lên.
* Vài canh giờ trước đó *
Kinh Thành lúc nào cũng là nơi náo nhiệt nhất trên toàn Hạ Quốc.

Tất cả thương gia, gánh kịch, xiếc hay ho đều sẽ ghé đến kinh thành buôn bán, lưu diễn, thu hút những người dân Kinh Thành.

Gần đây, trong Kinh Thành đang rầm rộ bàn tán về Hoa Dương Y Quán mới mở, nghe nói y quán này được một đệ tử của Thần Y Từ Nhược Văn mở, chữa được bách bệnh.
Tô Cảnh Dao cũng là nghe danh mà đến nhưng khác với những người khác, nàng không tin người này là đệ tử của Thần Y và chắc chắn rằng hắn là một kẻ lừa đảo.

Mấy ngày trước, Cảnh Dao đã sắp xếp một số việc, nàng quyết tâm rằng hôm nay đến phải vạch trần chiêu trò của hắn.
Vừa bước chân vào Hoa Dương Y Quán liền thấy tên đại phu giả vẫn đang diễn kịch bắt mạch cho một cô nương nọ, xung quanh là những người vẫn đang tin tưởng hắn chờ đến lượt của mình để thăm khám.

Nhờ kinh nghiệm phong phú và diễn xuất thật trân của hắn đã khiến cho Hoa Dương Y Quán ngày càng phát triển.

Một vài giây sau , hắn bắt mạch xong nhìn cô nương ấy, hai mày cau lại lắc đầu, thở than một tiếng dài ai oán:
" Haizzzz, bệnh của cô nương không may là nan y ..."
Cô nương ấy thấy hắn nói vậy hai mắt đỏ hoe , giọng nói run rẩy xen lẫn với tiếng ho khan mà đáp lại :
" Khụ..khụ, đại phụ...hic...Vậy bệnh này có cách chữa không ?...hic ta chưa muốn chết Khụ...khụ.."
" Muốn chữa thì cũng có cách, nhưng cần chút lòng thành .."Vừa nói hắn vừa quay sang chỗ khác , tay đưa lên, ngón trỏ và ngón cái chà nhẹ ra hiệu thứ hắn cần là tiền.
Nghe vậy , cô nương đó bèn hiểu ý , hớt hải lôi hết tất cả ngân phiếu trên người ra , đặt lên trên bàn đáp :
" Từng này đã đủ hay chưa ? "
" Vẫn không đủ ...." Hắn bĩu môi , lắc đầu nhưng tay thì kéo ngân phiếu về phía mình .
Rồi cô tháo hết những đồ quan trọng định đặt lên bàn.


Ngay lúc này ,Tô Cảnh Dao đến gần ngăn cô lại :
" Cô nương , hắn là một tên lừa đảo , cô không nên tin tưởng hắn !"
Vị cô nương vẫn bán tín bán nghi , cô nâng mắt nhìn Tô Cảnh Dao rồi đưa mắt sang tên lừa đảo kia.

Tên kia chột dạ , hắn sốt ruột chối bỏ những lời của Cảnh Dao :
" Tiểu tử thối nhà ngươi , dựa vào đâu mà nói ta là lừa đảo chứ , vô căn vô cứ !"
Những người xung quanh thấy vậy cũng nhỏ giọng bàn tán xôn xao , người thì tin lời nàng nhưng người thì lại tin lời của tên đại phu dỏm kia.

Tô Cảnh Dao hai tay chống hông , ngay lập tức vạch trần hắn :
" Ngươi không cần chối nữa , vị cô nương này chỉ bị nhiễm phong hàn nhẹ mà ngươi lại tâng lên thành nan y rồi , cô ấy có thể mắc bẫy , nhưng với con mắt của ta , thì ngươi qua không nổi đâu !"
Bị bắt bài , hắn càng trở nên lo lắng hơn , trán đổ đầy mồ hôi hột ,giọng trở nên run rẩy, và những từ ngữ cứ lấp lửng mãi không ra , hắn ta ngập ngừng, mắt nhìn quanh một lượt , lắp bắp trả lời :
" Ngươi....ngươi...ngươi biết ....gì chứ ! Ta....ta ..ta là đệ tử...của Từ Lão ....Thần Y , sao có thể .....là ...là lừa đảo được !"
" Từ Lão Thần Y trước nay chỉ nhận duy nhất một người nữ tử làm đệ tử.

Chẳng lẽ .....ngươi là nữ nhân sao ?! "
" Công tử , khụ...khụ nếu huynh không có chứng cứ thì khụ...khụ thì không nên vu khống cho người khác khụ khụ ..." Vị cô nương sau một lúc đấu tranh tâm lí thì đã quyết định tin tưởng hắn ta .
" Cô nương yên tâm , ta dám đến đây thì đương nhiên là có chứng cứ rồi ! " Vừa dứt lời , một đám người bước vào Hoa Dương Y Quán.

Vừa bước vào một người nam tử gầy gò đã đứng ra nói lớn :
" Mọi người phải tin vị công tử này , ta mua thuốc hắn bốc hết 50 lượng bạc mà đưa đến nhiều y quán khác thì đống thuốc này chỉ đáng 5 lượng, hắn chính là kẻ lừa đảo đừng tin hắn !"
Những người theo sau cũng lần lượt ủng hộ ý kiến của hắn :
" Đúng vậy , ta cũng bị hắn lừa !"
" Ta nữa !"
" Ta có thể làm nhân chứng ...."
" Mọi người hãy theo ta đi báo quan để hắn phải chịu đủ sự trừng trị !"
"......"
Thấy cảnh tượng ấy , tên kia đứng hình , chân tay hắn quắn quéo hết cả lên.

Những người xung quanh cũng lần lượt rời khỏi Hoa Dương Y Quán đi báo quan , tiểu cô nương lúc nãy vừa đứng về phe hắn cũng nhận ra bản chất thật , cô yếu ớt dành lại tất cả ngân phiếu rồi một mạch quay gót rời đi .
Tô Cảnh Dao quay người lại dương dương đắc chí , lè lưỡi làm mặt xấu như con nít chế nhạo hắn :

" Cho ngươi chừa tội dám giả mạo thành người khác , hứ !"
Lúc này , đám hộ viện của Hoa Dương Y Quán mới kịp thời xuất hiện còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì ngay lập tức tên kia ra lệnh cho chúng :
" Bắt tên chó má đó lại , ai bắt được ta thưởng 200 lượng bạc !"
Tô Cảnh Dao hoảng hồn không ngờ được sự việc nhưng đối diện với tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này thì chỉ còn một cách , như người xưa còn có câu : " Tam thập lục kế , tẩu vi thượng sách."[*]
Nàng quay người chạy đi luôn .
"Nhanh lên! Đừng để cô ta chạy thoát!" Một giọng nam trầm vang lên từ xa.
Cảnh Dao giật mình, không dám quay đầu lại.

Nàng bắt đầu chạy nhanh hơn, đôi chân nhỏ nhắn của nàng lướt qua những viên gạch lát đường phố cổ kính.

Tiếng bước chân đuổi theo ngày càng gần.

Nàng liếc nhìn xung quanh, tìm kiếm một lối thoát.
"Chết tiệt! Chặn cô ta lại!" Một tên hộ viện khác hét lên.Tô Cảnh Dao tiếp tục chạy, trong đầu chỉ nghĩ đến việc phải trốn thoát khỏi bọn hộ viện.

Cuối cùng, nàng đến bên Nguyệt Ương Hồ, mặt nước lấp lánh ánh trăng.

Nàng thở dốc, ánh mắt quét một vòng tìm kiếm thứ thoát thân.
Ánh mắt nàng vừa đúng lúc dừng lại một chiếc thuyền nhỏ đang neo đậu ở bên bờ hồ.

Không kịp suy nghĩ, Cảnh Dao lao lên thuyền.

Khi nàng đặt chân lên boong, một bóng dáng cao lớn xuất hiện từ trong khoang thuyền.
"Ngươi là ai? Làm gì trên thuyền của ta?" Giọng nói lạnh lùng của Dương Lâm Phong vang lên, đôi mắt sắc bén nhìn nàng.
Cảnh Dao hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

"Giúp ta thoát khỏi đây, rồi ta sẽ giải thích."
Dương Lâm Phong cười khẩy, "Ngươi nghĩ ta sẽ giúp một kẻ lạ mặt sao?"
Cảnh Dao không nói thêm gì, nàng lao tới định giằng lấy tay lái thuyền.


Nhưng Dương Lâm Phong nhanh chóng giữ nàng lại, hai người bắt đầu giằng co.
"Buông ra! Ta phải rời khỏi đây ngay lập tức!" Cảnh Dao hét lên, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Lâm Phong.
Dương Lâm Phong không buông, thay vào đó, hắn kéo mạnh, khiến cả hai mất thăng bằng.

Trước khi kịp nhận ra, cả hai đã rơi xuống hồ, nước lạnh buốt bủa vây lấy họ.
Vừa đúng lúc họ vừa rơi xuống , đám hộ viện đó chạy qua.

Một tên trong đám đó nói :
" Chia ra đi ! Ngươi sang bên kia , ta sang bên này !" Rồi chúng tách ra và đi luôn .
Dưới làn nước lạnh, Cảnh Dao cố gắng bơi lên mặt nước.

Khi nàng vừa ngoi lên, Dương Lâm Phong đã kéo nàng lại gần, giữ chặt không để nàng chìm.

Trong lúc hắn kéo nàng lên thì phát hiện ra có gì dó sai sai.

Vừa lên tới bờ , y nhìn Cảnh Dao chằm chằm ,tròn mắt kinh ngạc : "Ngươi...!ngươi là nữ nhân sao?"
Cảnh Dao đỏ mặt, không biết phải phản ứng thế nào :
"Phải, ta là nữ nhân.

Giờ ngươi biết rồi, nhưng đừng nói với ai."
"Ngươi thật là phiền phức," Lâm Phong nói qua tiếng thở dốc
"Không có thời gian để giải thích nhiều.

Chúng ta cần tìm nơi an toàn trước đã," Cảnh Dao nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
Đột nhiên , từ đâu xuất hiện một người lạ mặt bước tới , bộ dạng lo lắng cho Dương Lâm Phong.

Tô Cảnh Dao suy đoán hắn là cận vệ của tên trước mắt.

Kiệt Văn khó hiểu hỏi :
" Điện....Công tử , ta vừa rời đi có chút xíu mà sao huynh lại biến thành bộ dạng này rồi ? Tên này lại là ai nữa vậy ? "
" Trước hết đừng nói về cái này nữa , ta sẽ giải thích với ngươi sau.

Đi tìm cho ta hai bộ y phục đi !"
" Vâng !" Hắn kín cẩn trả lời .
Trong lúc chờ đợi, Lâm Phong và Cảnh Dao tới một ngôi nhà bỏ hoang gần đó.


Khi họ vào trong, Cảnh Dao cảm thấy an toàn hơn.

Lâm Phong nhóm lửa để làm ấm, ánh sáng từ ngọn lửa làm không gian trở nên ấm cúng hơn.
Không lâu sau, Kiệt Văn trở lại với một bộ y phục khô.

Hắn đưa cho Lâm Phong, rồi quay đi để họ có không gian riêng.

Lâm Phong đưa bộ y phục cho Cảnh Dao.

"Ngươi thay đồ đi, ta sẽ đợi ở ngoài."
Sau khi thay y phục xong , Cảnh Dao bước ra ngoài , nàng mỉm cười hơi gượng gạo nói :
" Ờ thì , giờ cũng muộn rồi ta về trước.

Nếu sau này có duyên thì sẽ gặp lại ! Đa tạ huynh đã giúp ta ." Rồi nàng kính cẩn gật đầu sau đó quay lưng rời đi , quay trở về Tô Phủ .
Dương Lâm Phong nhìn theo bóng dáng nàng rời đi xa dần.

Khóe miệng hắn từ từ nhấc nhẹ lên :
" Cô nương này thật là thú vị ! Ta nghĩ ta và cô sẽ còn gặp nhiều lần lắm !"
Sau khi về đến nơi , Tô Cảnh Dao không thể tránh khỏi việc bị phạt vì đã lén rời khỏi phủ.

Vừa chuẩn bị vào bên trong thì nàng đã thấy Anh Đào lo sót vó đứng chờ nàng.

Thấy nàng , cô liền chạy tới gần , biết có chuyện không hay , Tô Cảnh Dao liền nói trước :
" Phụ thân , biết chuyện này rồi sao ? "
Anh Đào nhẹ nhàng gật đầu , cưỡng ép nở một nụ cười trấn an nàng.

Cảnh Dao biết trước số phận , nàng đi tới thư phòng của Tô Tướng Quân.

Vừa bước vào , nàng đã thấy Tô Tướng Quân nhìn nàng một cách nghiêm khắc, nhưng ánh mắt bộc lộ đôi chút lo lắng và bực bội.
Và kết quả là Tô Cảnh Dao bị phạt cấm túc trong nhà tận 5 ngày.

Chỉ là 5 ngày thôi nhưng đối Tô Cảnh Dao mà nói nó như một cực hình đối với một người thích đi lung tung như cô .
...----------------...
[*] Tam thập lục kế , tẩu vi thượng sách : 36 kế , chạy là thượng sách .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận