Tô Cảnh Dao cầm chắc lấy con dao đề phòng xung quanh.
Trong những góc tối bí ẩn ấy , nghe thấy toàn là tiếng lào xào lá rụng , tiếng mèo kêu inh ỏi , kết hợp với cái lạnh thấu xương lúc về đêm , khiến người ta cũng phải rợn hết da gà .
Bỗng nhiên , thích khách đó nhảy xuống ở sau Tô Cảnh Dao.
Nàng quay ra sau , chỉ con dao vào hắc y nhân , đôi mắt kiên định đang dần bị lấn át bởi sự run rẩy.
Nàng nói :
" Ng...ngươi là ai ? Đừng qua đây!"
Thích khách rút thanh kiếm ra xoay kiếm một vòng rồi chỉ vào Tô Cảnh Dao nói :
" Tô tiểu thư , sau khi ngươi chết , chủ nhân nhất định sẽ tìm cho cô một chỗ tốt để chôn cất , cô không cần lo lắng đâu !"
Nói xong , hắn cầm kiếm đâm thẳng vào người Tô Cảnh Dao , nàng khó khăn né tránh những đòn kiếm chí mạng.
Thích khách đâm một nhát vào người nàng , nàng lấy con dao găm mà A Ngọc tặng chặn đòn kiếm đấy.
Thế nhưng ưu thế vẫn là thuộc về thích khách.
Nhân lúc thích khách không chút phòng bị , Tô Cảnh Dao dùng chân đá vào thích khách , hắn đau đớn ngã khụy xuống.
Nàng lấy ra bột Tư Thục ra ném lên người thích khách , hắn ôm lấy đôi mắt đau đớn , bất giác hắn cầm thanh kiếm chém tới , Cảnh Dao mặc dù né được nhưng tay lại bị kiếm quệt một đường.
Mặc kệ cánh tay đang bị thương , nàng hớt ha hớt hải chạy khỏi thích khách, nàng không quan tâm trước mặt là gì , cứ nhắm mắt nhắm mũi mà chạy , nàng chạy mãi chạy mãi.
Một lúc sau , nhận ra thích khách không còn truy đuổi nữa , Tô Cảnh Dao mới dám thở phào nhẹ nhõm , sau một lúc chạy mệt mỏi đã khiến nàng quên mất cánh tay mình còn bị thương.
Nhìn lại xung quanh , nàng đã không nhận ra đây là ở đâu .
Trong lúc lúng túng , Tô Cảnh Dao nghe thấy giọng của ai đó đang hát , giọng hát thánh thót , bên cạnh đó có hòa trộn một chút bi thương.
Tô Cảnh Dao không khỏi tò mò đi vào bên trong điện.
Bước vào điện , tiếng hát đó cũng không còn nữa , Cảnh Dao không thấy một bóng người , cây cối mọc um tùm , mạng nhện ở mọi nơi.
Nàng ngạc nhiên vì không ngờ trong cung nguy nga tráng lệ mà lại có một nơi hoang vu , hẻo lánh như vậy.
Nàng đi lại xung quanh tẩm điện , sau đó đi vào chính điện và ngồi xuống .
Cảnh Dao định bụng sau khi băng bó vết thương cẩn thận xong sẽ tự tìm đường quay về Túy Ngọc Hiên.
Ngay lúc vừa định ngồi xuống đất , không biết từ lúc nào vị phi tử kia đã đứng ở sau lưng nàng rồi bóp chặt cổ của Tô Cảnh Dao và nói :
" Thẩm Lộ Khiết , ta phải giết cô , là cô đã hại chết ca ca và Quách Gia , ta phải giết cô , Thẩm Gia các người là một lũ chó má , ta phải giết cô , ta phải giết !!"
Không kịp phản ứng , Tô Cảnh Dao liền rơi vào thế bị động , nàng chỉ có thể khó khăn thốt lên vài câu :
" Vị nương nương này , ng...ười nhận nhầm người rồi , ta .....ta không phải là ...phải là Thẩm Lộ Khiết , ta ...!ta tên Tô Cảnh Dao , nương ..nương nương bỏ ta ra ...Khụ...khụ !"
Tô Cảnh Dao càng nói , Hiền Phi càng ra sức bóp mạnh hơn.
Trong miệng lẩm nhẩm bốn chữ " ta phải giết ngươi " một cách thống khổ .
Cảnh Dao thầm đoán bà ấy chắc hẳn đã từng trải qua việc gì đó đau lòng.
Nhưng chẳng lẽ , nàng vừa thoát chết đã phải gặp Diêm Vương một lần nữa .
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc , Dương Lâm Phong chạy vào chính điện.
Hắn nhanh chóng tách hai người ra , y ôm lấy Hiền Phi và nói :
"Mẫu thân , nàng ta không phải Thẩm Lộ Khiết , không phải.
Người bình tĩnh , bình tĩnh !!"
" Khụ ....khụ..."
***
Một lúc sau , Hiền Phi cuối cùng cũng đã ngủ say.
Dương Lâm Phong bước ra khỏi phòng ngủ , ở đây lạnh lẽo lại không có một cây đèn nào , hắn ngồi xuống ngồi bên đống lửa mà Tô Cảnh Dao đã nhóm lúc này và hỏi :
" Tại sao cô lại tới đây , đây không phải là chỗ mà cô nên đến !"
" Ta cũng là bất đắc dĩ thôi.
Ta cũng không biết đây là lãnh cung , cũng không biết đó là Hiền Phi....." - Tô Cảnh Dao đáp .
Sau đó , nàng kể cho hắn đầu đuôi câu chuyện.
Hắn âm thầm suy đoán thích khách chính là do Hoàng hậu phái đến vì từ lúc nhập cung đến nay trừ Thẩm Thanh Y thì Tô Cảnh Dao chỉ đắc tội với Hoàng hậu , nhưng tại sao hoàng hậu lại muốn đuổi cùng giết tận Tô Cảnh Dao.
Chẳng lẽ ,năm đó thật sự có sự tham gia của Tô Gia?
Tô Cảnh Dao thấy Dương Lâm Phong trầm ngâm suy nghĩ liền nói :
" Cái đó , điện hạ có thể giúp ta xem xem đã từng thấy qua cái này chưa ? " - vừa nói nàng vừa lấy ra một tấm lệnh bài từ trong tay áo rồi đưa cho Dương Lâm Phong .
Lâm Phong nhìn thấy lệnh bài thì ngạc nhiên , hắn lấy ra tấm lệnh bài hôm trước thủ vệ nhặt được từ thích khách lần trước.
Quả nhiên , hai tấm lệnh bài vậy mà lại giống y hệt nhau.
Hắn nắm chặt lấy cánh tay của Tô Cảnh Dao và nói :
" Nói ! Cô lấy được tấm lệnh bài này ở đâu ? "
" Aaa.."
Nàng kêu lên một tiếng đau điếng , hắn chợt nhận ra bản thân đã nắm vào vết thương vừa mới tự băng bó của Tô Cảnh Dao.
Dương Lâm Phong bình tĩnh lại , buông tay ra và nói :
" Xin lỗi , là ta có chút nôn nóng rồi .."
" Không...!không sao.
Tấm lệnh bài này là vừa nãy lúc giằng co với thích khách ta lỡ tay cầm nhầm.
Ta hỏi chỉ là muốn biết huynh có biết vật này không thôi.
Xem biểu cảm của huynh , không lẽ huynh thật sự biết vật này sao ? "
Dương Lâm Phong đáp :
" Vài hôm trước , lúc ta còn đảm nhiệm điều tra tham ô , cũng có thích khách đến trộm sổ sách , dù không bắt được nhưng tìm được tấm lệnh bài này.
Cô có nhìn rõ mặt của tên thích khách đấy không ? "
" Không thấy rõ.
Nhưng nghe giọng thì chắc là nữ nhân.
Huynh đừng lo ! Tư Thục bột của có điều chế thêm một nguyên liệu đặc biệt , lúc gặp ánh sáng sẽ phát quang , gặp nước cũng không biến mất được !"
" Nguyên liệu đặc biệt ? Cô thường dùng Tư Thục Bột này để làm gì ? "
" Săn động vật ."
Dương Lâm Phong gặp bất ngờ này đến bất ngờ khác, không ngờ rằng Tô Cảnh Dao lại có nhiều tài lẻ như vậy .
" Được rồi , việc này ta sẽ từ từ điều tra.
Bây giờ cũng muộn rồi , ta đưa cô trở về Túy Ngọc Hiên.
"
Sau đó , Dương Lâm Phong dẫn đường cho Tô Cảnh Dao quay trở về cung , lúc này Châu Bảo Ngọc đã đứng chờ trước cung rất lâu.
Nàng đi đi lại , thấp thỏm , không yên tâm về Tô Cảnh Dao.
Thấy bóng dáng Tô Cảnh Dao đến gần Châu Bảo Ngọc liền chạy lại ôm chầm lấy Cảnh Dao , lo lắng trách móc :
" Dao Dao , muội đi đâu vậy ? Không phải nói là đứng đợi ta tại Ngự Hoa Viên sao ? Sao lại bị thương rồi ? Muội không sao chứ ? "
" A Ngọc , một lúc tỷ lại hỏi ta nhiều câu hỏi như vậy , sao ta trả lời hết được ? Như này , chúng ta vào trong trước , muội sẽ từ từ kể với tỷ sau.
"
Châu Bảo Ngọc gật đầu đồng ý.
Tô Cảnh Dao quay lại nhìn Dương Lâm Phong nói :
" Cảm ơn ngài đã đưa ta trở về , khá muộn rồi , ngài mau quay về đi.
Tạm biệt ! " - sau đó Tô Cảnh Dao khoác tay Châu Bảo Ngọc đi vào Túy Ngọc Hiên.
***
" Mọi việc chính là như vậy đó.
"
Châu Bảo Ngọc nghe xong đầu đuôi câu chuyện thì cảm thấy rất tức giận đến phát khóc .
" Thật không ngờ , ta mới đi có một chút vậy mà đã có nhiều chuyện xảy ra như thế ! Nếu biết hung thủ là ai thì ta sẽ đánh hắn đến nỗi lên bờ xuống ruộng , chết không toàn thây ! "
" Được rồi , được rồi.
Chẳng phải ta vẫn đang yên thân đấy sao.
Dao Dao của tỷ sao có thể chết dễ dàng như vậy được.
Tỷ không cần tự trách đâu!"
Châu Bảo Ngọc lấy tay lau nước mắt sau đó quay sang Tô Cảnh Dao nói :
" Được , Cảnh Dao ngày mai về phủ , chúng ta đi ăn một bữa nhé.
Ta bao muội.
"
" Ngày mai sao ? Muội có việc phải làm rồi , để lần khác nhé ! Đi ngủ thôi ."
Nói xong Tô Cảnh Dao liền định nhắm mắt thì Tô Cảnh Dao nhớ lại sự việc lúc ở lãnh cung và nói :
" A Ngọc , tỷ có biết Thẩm Lộ Khiết là ai không ? "
Nghe Cảnh Dao nói vậy , Châu Bảo Ngọc liền hốt hoảng lấy tay che miệng của Tô Cảnh Dao lại mà nói :
" Dao Dao , mạng nhỏ này , muội không cần nữa sao.
Khuê danh của Hoàng hậu sao có thể tự tiện nói như vậy được ? Nếu có ngươi nghe thấy thì muội sẽ bị phạt tiếp đó ."
Tô Cảnh Dao ngạc nhiên trả lời :
" Khuê danh của Hoàng hậu ? "
" Đúng vậy ."
" Vậy A Ngọc tỷ kể cho ta về đầu đuôi câu chuyện giữa Hoàng hậu và Hiền Phi đi .."