Dao Lâm Ngọc Thụ


[ Trường Lạc Cung ]
Thẩm Hoàng Hậu lúc này đang ngồi trên phượng tọa thì Thiều Hoa từ ngoài điện bước vào , sau khi hành lễ , cô đứng dậy nói :
" Bẩm Hoàng Hậu , tử sĩ đó đã chết , Tô Cảnh Dao đã né được mũi tên.

Thời điểm đó , Lục Hoàng tử cũng có mặt ...."
" Hừ , xem ra ông trời vẫn chưa muốn cô ta chết ! Mặc vậy , ngày tháng còn dài , muốn giết ả ta cũng dễ như trong lòng bàn tay , đúng không Uyển muội muội ?"
Uyển Quý Phi ngồi một bên , chậm rãi nâng tách trà lên, từ từ thưởng thức rồi trả lời :
" Tỷ tỷ nói như thế nào thì chính là vậy.

Chỉ trách đám Tĩnh Vệ Ám Quân này lâu nay rảnh rỗi không làm gì nên dần trở nên vô dụng rồi !"
Nghe Uyển Quý Phi nói vậy , Thiều Hoa lập tức quỳ xuống đất :
" Hoàng hậu tha tội ! Quý Phi tha tội ! Là nô tài thất trách , xin hai vị bớt giận ! "
" Đứng dậy đi , ta còn chưa đánh mắng gì ngươi mà !?"
Thiều Hoa liền làm theo đứng dậy rồi cô cúi gầm mặt xuống nói :
" Hoàng hậu , Quý Phi , thời hạn nửa năm đã đến , không biết khi nào nô tì mới lấy được thuốc giải ạ ? Mẫu thân nô tì đã không chịu nổi rồi ạ !"
" Muốn thuốc giải sao ? Vậy ngươi quỳ xuống sủa tiếng chó cho ta nghe đi !" - Uyển Quý Phi mặt vô cảm nói .
Thiều Hoa bất lực không thể làm gì hơn , cô thống khổ bất lực , quỳ xuống dưới mặt đất buốt giá .
" Gâu , gâu , gâu ...."
Cô chấp nhận hạ mình chỉ để lấy được thuốc giải cho mẫu thân.

Uyển Quý Phi và Thẩm Hoàng Hậu ngồi trên ghế nhìn xuống , cười một cách sảng khoái rồi ném bịch thuốc giải xuống đất .
" Ha ha ha ha ..."
Thấy thuốc giải , Thiều Hoa liều mạng bò đến nhặt lấy rồi nhét vào tay áo , dập đầu cảm tạ .

" Đa tạ Hoàng Hậu , đa tạ Quý Phi.

Nô tì xin cáo lui ."
...***...
Trên đường phố, Kiệt Văn đưa cho Dương Lâm Phong một danh sách dài các xưởng gốm trong mười năm gần đây , y ngạc nhiên cảm thán :
" Nhiều như vậy sao ? "
" Điện hạ , vậy bây giờ chúng ta phải tra hết những xưởng gốm này sao ? "
Hắn đưa mắt xem danh sách rồi nhìn Kiệt Văn bằng một đôi mắt đầy sự tín nhiệm rồi đập tay lên vai hắn trả lời :
" Không sao ! Kiệt Văn ngươi theo ta nhiều năm như vậy , ta tin rằng chúng ta có thể làm được !"
Đột nhiên Tô Cảnh Dao trên người mặc y phục nam nhân từ đâu đến đứng trước mặt hai người.

Lâm Phong nhìn từ đầu đến chân :
" Tô Tiểu Thư , cô mặc như vậy là ý gì ? "
 Nàng liền dùng tay che miệng của Dương Lâm Phong lại , biểu cảm hốt hoảng trả lời :
" Ngài nói nhỏ chút đi ! Lộ hết bây giờ !"
Nhận thấy hắn không nói gì nữa , nàng mới từ từ bỏ tay xuống , huých vào vai Anh Đào , cô tiến tới nói tiếp :
" Tham kiến Lục điện hạ.

Giới thiệu chút với ngài đây là Tô Quân Thận , công tử nhà ta.

Còn ta là Tiểu Anh Tử .Mong ngài đừng-nhầm-lẫn !"
Anh Đào nói xong , Cảnh Dao đưa tay lên bước đi vài bước , đóng giả phong thái thư sinh nói :
" Như thế nào , Lục Điện hạ ? Có giống không ? "
Dương Lâm Phong thấy vậy nhịn cười trả lời :
" Không nói đến dáng vẻ.

Cái râu này của ngươi nhìn thôi cũng biết là giả rồi ..."
Nàng đưa tay lên chỉnh lại râu , hờn dỗi đáp lại :
" Cái này đều tại ngài không cho tiểu muội Tô Cảnh Dao đi nên ta mới biến thành như này.

Nói chung , thích khách cũng không nhận ra đâu , huynh yên tâm !"
Y không quan tâm nàng nói gì , đưa hai tay đặt lên vai nàng , vừa xoay người đi hướng khác vừa nói :
" Vậy thì Tô công tử , Tô phủ đi hướng này , không cần cảm tạ ta đâu , mời !"
" Không được , ta nhất định phải đi cùng ngài điều tra.

Suy cho cùng , bốn người đi thì cũng nhanh hơn hai người mà..." - Tô Cảnh Dao quay người lại bày tỏ thái độ phản đối .
Kiệt Văn đứng một bên nghe vậy cũng thấy đúng hơn , hắn gật đầu lia lịa
 " Điện hạ , ta thấy Tô Tiểu ..à không Tô Công Tử nói cũng đúng , hay là ...."
Dương Lâm Phong quay người nhìn Kiệt Văn , hắn lập tức im bặt , rồi y quay sang nhìn Cảnh Dao từ chối :
" Tô Công Tử , vẫn mong ngươi về cho , việc này đã có chúng ta lo liệu rồi !"
Nói xong , hắn lập tức quay người đi về phía con phố phía Tây.


Mặc hắn không đồng ý , Tô Cảnh Dao vẫn đi theo y cả quãng đường dài.

Dường như nhận ra nàng chưa bỏ cuộc , Dương Lâm Phong cố ý lòng vòng chỗ này , chỗ kia để nàng nản chí .
Nhưng mãi chưa thấy Cảnh Dao nản chí mà đã thấy rất mất thời gian , Dương Lâm Phong lập tức dừng lại.

Không để ý nàng liền đâm sầm vào lưng hắn , thấy mặt y tối sầm lại , Cảnh Dao cũng bắt đầu thấy chút sợ hãi.

Lâm Phong thì không nói gì , hắn chỉ bất lực nhìn nàng một cái rồi tiếp tục đi .
Thấy vậy , Tô Cảnh Dao liền đuổi theo , không còn cách nào khác , nàng liền nắm lấy tay áo hắn và bật chế độ đáng yêu độc quyền mà không ai có thể cưỡng lại :
" Lục Điện hạ ~ cầu xin ngài đấy , cho ta đi cùng đi được không ? Lục Điện hạ ~"
"..." Đứng hình mất vài giây .
Thấy bộ dạng đáng yêu này của Tô Cảnh Dao , hai tai hắn nóng bừng lên , đưa tay lên che lấy khuôn mặt đỏ bừng , trái tim y như tan chảy , bẽn lẽn trả lời :
" Được được rồi , nhưng cô không được rời ta nửa bước !"
 (Cre: Douyin)
Ủa Lục ca , sao lúc đầu huynh không như vậy đi ?^^
Nhận ra hắn đã đồng ý , Tô Cảnh Dao vui mừng cảm tạ :
" Cảm ơn Lục Điện hạ , ta nhất định sẽ nỗ lực !"
Vậy là cả bốn người đi đến con phố phía tây , rồi chia thành hai đội : Kiệt Văn và Anh Đào cầm theo tranh vẽ thích khách đi dò hỏi xung quanh , còn Tô Cảnh Dao và Dương Lâm Phong dựa theo danh sách xưởng gốm và đi kiểm tra tất cả.

Họ đi đến rất nhiều nơi , nhưng có nơi thì vẫn còn mở cửa , nơi thì đã đóng cửa rất lâu mà vẫn không có chút gì đáng nghi.

Bên Anh Đào cũng không có chút manh mối gì ..
Rồi họ đi về phố phía nam , ở đây mặc dù ít xưởng gốm hơn nhưng vẫn nên tra rõ.

Trời tối lúc này cũng đã tối dần đi , vừa đói vừa mệt mà Anh Đào và Kiệt Văn vẫn không hỏi thăm được gì , họ ngồi xuống một bên đường nghỉ ngơi , bất lực trước hoàn cảnh.
Đột nhiên có một lão bà một tay chống gậy , tay kia cầm giỏ hoa đi đến chào hàng :
" Các con có muốn mua hoa không ? "
Anh Đào ngước lên nhìn lão bà , lịch sự từ chối :
" Xin lỗi bà bà , chúng con không muốn mua ạ !"
Lão bà mỉm cười hiền lành , bất giác nhìn thấy bức tranh trên tay hai người nói :

" Đây không phải Phú Từ sao ? Các con đang tìm hắn hả ? "
Hai người mắt đối mắt nhìn nhau rồi quay sang trả lời :
" Vâng ạ.

Bà biết người này không ạ !?"
" Đương nhiên rồi , hắn trước đây là hàng xóm của ta , nhưng vài năm trước đã chuyển đi rồi ! Tính tình hắn kỳ quặc nên chúng ta rất ít qua lại với hắn ."
" Vậy bà có biết hắn làm việc ở đâu không ? Hắn chuyển đi đâu rồi ? "- Anh Đào hỏi tiếp.
" Không nhớ rõ tên , nhưng là một xưởng gốm ở cuối phố " Bà lão nhẹ nhàng lắc đầu " Còn hắn chuyển đi đâu , ta thật sự không biết.

Xin lỗi các con nhé !"
" Không sao đâu ạ , cảm ơn bà !"
Nói xong , bà lão chống gậy rồi đi mất .
Còn Anh Đào và Kiệt Văn thì đi tìm Dương Lâm Phong và Tô Cảnh Dao.

Thấy hai người họ từ xa chạy tới , Cảnh Dao liền kéo theo Lâm Phong đến gần hỏi :
" Tiểu Anh Tử , có manh mối rồi sao ? "
Sau khi ổn định lại hơi thở , Anh Đào kể lại những điều hỏi được từ lão bà cho hai người nghe .
Nghe xong Tô Cảnh Dao lấy danh sách ra tra lại một lượt , và nhận ra đúng thật là có một xưởng gốm ở cuối con phố này tên là Xưởng gốm Tĩnh An .
Nghe xong cái tên đó , Kiệt Văn liền bất ngờ :
" Xưởng gốm Tĩnh An !?"
" Đúng vậy , có chuyện gì sao ? " - Cảnh Dao thấy phản ứng của hắn như vậy lo lắng hỏi lại .
" Xưởng gốm Tĩnh An là nơi sản xuất gốm sứ cung cấp cho cung đình nhưng từ 7 năm trước đã đóng cửa rồi !" - Dương Lâm Phong giải thích .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận